Sổ Tay Hình Cảnh

Chương 68: Q.2 - Chương 68: Bánh Trung Thu Ngũ Nhân




Type: maybe_i_love_you

Con hẻm hẹp dài, chỉ rộng hơn một người. Đó là nơi đèn đường không tìm thấy được. Nhờ ánh trăng mờ mờ, Diệp Nam Sênh miễn cưỡng nhìn thấy tận cùng là một bức tường đã cũ, đầy những vết rạn nứt, còn có vô số những chỗ lòi lõm thò thụt.

Diệp Nam Sênh nhìn chằm chằm một lỗ lớn trên gương mặt rỗ ấy, tiếng kêu thảm thiết từ đó vọng tới. Rõ ràng là tiếng của Cung Khắc, nhưng trước bức tường rõ ràng không có ai.

“902!” Bầu không khí này dường như không khiến Diệp Nam Sênh sợ hãi. Cô đi mấy bước vào trong hẻm, giữa đường giẫm phải thứ gì trơn trơn nhầy nhầy, suýt nữa thì trượt ngã. Cô cúi đầu nhìn, loáng thoáng nhận ra đó là một đôi găng tay, của nữ, bị dính gì đó nên hơi trơn. Bĩu môi, cô lại tiếp tục đi vào trong hẻm, có thể nhận ra con hẻm hẹp nhưng bất ngờ là rất sâu. Không chỉ có vậy, Diệp Nam Sênh phát hiện khi cô đnưgs giữa ngõ thì không còn nghe được tiếng kêu thảm thiết ấy nữa. Hơn thế, dường như âm thanh gì cũng biến mất, chỉ còn lại màn đêm vô tận.

Cuối cùng, cô cũng đi tới tận cùng con hẻm, nhưng ngoài việc chạm tay vào một bức tường rỗ lỗ chỗ và ẩm ướt ra thì hoàn toàn không thấy Cung Khắc đâu.

“902…” Cô đang gọi thì từ đằng sau bỗng có một bàn đột ngột thò ra. Bàn tay ấy rất nhợt nhạt, lạnh như băng vòng qua cổ cô. Diệp Nam Sênh nghe thấy người đó nói: Diệp Nam Sênh, anh yêu em…

Đương nhiên, trước đó vẫn còn câu nói có phần ngốc nghếch của Diệp Nam Sênh: 902!

“Hả?” Diệp Nam Sênh kinh ngạc, chuyện gì thế này?

Cung Khắc giải thích rõ ràng bằng mấy câu: Đây là một hiện tượng đặc biệt ở thành cổ - Ngõ vọng âm. “Nó tương tự như một chiếc máy ghi âm của tự nhiên vậy.” Những điều cụ thể anh cũng được nghe người bản địa tại khách sạn kể lại, “Anh nghe nói, con hẻm này thường sẽ lưu giữ một số âm thanh rất nhiều năm, sau đó cứ tới năm sau, nó lại phát ra âm thanh ban đầu”.

Có điều viẹc này chưa chắc đã đáng tin. Nếu là thật, thì tiếng nói ban nãy của Cung Khắc để lại cũng đủ hù dọa người qua đường hàng năm rồi.

Nhưng Diệp Nam Sênh lại không nghĩ tới điểm này. Theo cô thấy, người sống trên đời đều nên bạo dạn như cô. Cô nhìn Cung Khắc bằng ánh mắt sáng lấp lánh: “Vậy sau này năm nào em cũng tới một lần”. Cung Khắc không phải là người giỏi nói những lời ngọt ngào. Có con ngõ vọng âm này, sau này cô già đi vẫn có cơ hội nghe được lời tỏ tình hồi trẻ của anh.

Nhưng cô cũng lập tức rầu rĩ ngay, “ Trò này nếu không linh nghiệm thì phải làm sao?”.

“Anh sẽ đi theo em, nếu nó mất linh, anh sẽ nói lại lần nữa để nó ghi nhớ.” Cung Khắc nắm chặt tay Diệp Nam Sênh, bất thình lình được Diệp Nam Sênh đang trong cơn xúc động hôn trộm một cái, mặt anh ửng đỏ, rồi vội nhìn xung quanh. Diệp Nam Sênh vẫn nắm chạt tay anh như tuyên bố chủ quyền, cả hai cùng rảo bước đi về.

Khi Cung Khắc giải thích cho Diệp Nam Sênh làm cách nào lợi dụng điểm mù của thị giác để ẩn thân thì chuyến hành trình ngọt ngào chưa đầy một tháng cũng đã chính thức kết thúc cùng với tiếng máy bay ầm ầm hạ cánh xuống sân bay Thạc Vọng của Lâm Thủy.

Lâm Thủy tháng chín, trời trong gió mát, nền nhiệt không nóng không lạnh duy trì ở mức trên dưới 25 độ C. Trong tiểu khu, cây cối phủ kín, dưới bóng mát có những ông cụ mặc chiếc áo ba lỗ màu trắng đang ngồi đánh cờ tướng, dường như khi có những nước cờ xuất sắc, họ lại khiến xung quanh xuýt xoa một hồi.

Diệp Nam Sênh ngồi trên sofa, dáng vẻ lười biếng. Cô ôm một chiếc gối hoạt hình trong lòng, nhìn đôi tay thon dài trên bàn. Đôi tay đó không trắng lắm, ngược lại có hơi sạm đi sau những ngày dãi nắng. Nhưng khớp xương không lớn, ngõn tay cũng thon, có thể coi là một bàn tay đẹp. Nó đang được đặt trên một chiếc hộp kim loại hình vuông màu vàng đồng, bên trên được khắc những hoa văn lồi lõm bằng công nghệ hiện đại. Vì nhìn ngược, Diệp Nam Sênh chỉ nhận ra hình ở giữa là một mặt trăng.

Đã sắp tới Trung thu rồi, nhà có người tới tặng bánh Trunh thu không phải chuyện gì kỳ lạ, kỳ lạ ở chính người tới tặng này.

Diệp Nam Sênh quăng gối đi, giơ tay xoay chiếc hộp kim loại mấy vòng rồi liếc mắt. Cô lại hứng chí dựa vào sofa: “Đới Minh Phong, Trung thu năm nay, weibo dìm bánh Trung thu Ngũ Nhân tới mức đó rồi mà anh vẫn còn tặng?”.

Đúng như Diệp Nam Sênh nói, người tặng bánh là Đới Minh Phong, anh ấy mang tới loại bánh Trung thu Ngũ Nhân. Theo lý mà nói, một hộp bánh Trung Thu bây giờ đều trộn đủ các loại vị, hiếm khi có độc một vị như thế này.

Đới Minh Phong cười hì hì, vò đầu, dường như định nói gì đó những có vẻ lại không biết mở lời từ đâu.

Lúc này Cung Khắc đeo tạp dề, từ trong nhà bếp đi ra. Trong bếp đã hết trứng gà, bà Mục bảo anh ra tủ lạnh lất hai quả. Sau tuần trăng mật, đây là lần đầu tiên bà Mục gọi Cung Khắc và Diệp Nam Sênh về nhà ăn cơm, mà với tư cách “nữ vương u tối trong thế giới nấu nướng”, Diệp Nam Sênh dĩ nhiên bị bà Mục đuổi ra phòng khách, chỉ chịu trách nhiệm ngồi nhìn Đới Minh Phong.

Mở tủ lạnh, lấy trứng gà rồi lại đóng tủ lạnh vào, Cung Khắc không đoái hoài tới Đới Minh Phong, mặc kệ anh ấy há hốc miệng nhìn anh quay vào bếp. Diệp Nam Sênh thẳng thừng cầm một cây dũa móng tay từ trong tủ ra, vừa ngồi dũa vừa nhìn vẻ sốt sắng của Đới Minh Phong.

Trước khi học đi tuần trăng mật, Cung Khắc từng nói với anh ấy, trong vòng nửa năm sau khi kết hôn, anh không muốn tham gia thêm bất kỳ một vụ án nào. Không chỉ đơn thuần để tâm tới cảm xúc của Diệp Nam Sênh, cũng là vì chứng kiến quá nhiều những vụ án đầy tiếc nuối đã khiến anh mệt mỏi.

Diệp Nam Sênh lắc đầu với Đới Minh Phong, giống như đang nói: Anh hết cơ hội rồi.

Nhưng cơ hội là thứ thật sự phải tranh giành. Dựa vào cái gì để tranh giành đây? Địa điểm thích hợp, thời gian thích hợp, đương nhiên còn cần cả một da mặt có độ dày thích hợp.

Mà độ dày của da mặt Đới Minh Phong là vừa đủ.

Lãnh đạm tới tận trước lúc ăn cơm, Cung Khắc liếc nhìn Đới Minh Phong: “Cùng ăn không?”.

Thầy Cung… Đới Minh Phong bày ra vẻ mặt đáng thương như chú chó Pug.

Cất tiếng thở dài, Cung Khắc đi vào phòng ăn. Nhìn theo bóng lưng dài ngoẵng của thầy, Đới Minh Phong nghe thấy tiếng Cung Khắc: “Ăn cơm xong thì nói cho tôi nghe, năm người đó làm sao”.

Ngũ nhân. Năm người. Diệp Nam Sênh bĩu môi, hóa ra tặng quà còn sâu xa vậy đấy.

Sau bữa cơm, Đới Minh Phong đi theo xe của Cung Khắc trở về căn hộ tại tiểu khu Tùng Bình của hai người họ. Dọc đường, anh ấy giới thiệu ngắn gọn tình tiết vụ án cho Cung Khắc. Thì ra là một vụ mất tích liên hoàn, tổng cộng đã có năm người biến mất. Vụ án này bắt đầu từ tháng sáu năm nay và liên tục xảy ra. Nhưng sau khi thu thập chứng cứ điều tra, cảnh sát phát hiện năm người này dù là phạm vi giao lưu hay hoàn cảnh gia đình đều không có chút liên hệ nào. Trong số họ có nam có nữ, có thể nói là không có bất kỳ điểm tương đồng nào.

“Sở dĩ ghép vào thành một vụ án là vì bốn trong số năm người này đều có gia cảnh khá giả, sự việc xảy ra lâu như vậy rồi, chưa nói tới việc không phát hiện thấy thi thể, ngay cả điện thoại của kẻ bắt cóc con tin cũng không có. Quan trọng hơn là, năm người này đều vô cớ biến mất trong một không gian khá kín.”

Nghe tới đây, Diệp Nam Sênh ngồi bên ghế lái phụ bỗng nháy mắt. Cô liếc nhìn Cung Khắc, phát hiện đối phương cũng có phản ứng giống như mình.

“Đới Minh Phong, nếu anh còn nói với tôi, trong số những người mất tích này có một người là cán bộ cấp cao của một công ty, một người làm trong ngành IT, một người mở trường tư thục, còn có một người là tiến sỹ thì tôi và 902 sẽ coi như anh đang đùa, ha.”

Diệp Nam Sênh cười khúc khích, nhưng cô không ngờ rằng Đới Minh Phong ngồi ở ghế sau đã tỏ ra sửng sốt từ lâu: “Bác sỹ Diệp, vụ án còn chưa công khai ra ngoài mà, làm sao cô biết?”.

Khụ khụ. Điều này quả thực cũng khiến Diệp Nam Sênh giật mình.

Xe vừa đi vào trong tiểu khu, Cung Khắc dừng xe lại, hỏi Diệp Nam Sênh: “Giống hả?”

“Giống y như đúc!” Diệp Nam Sênh gật đầu lia lịa, rồi lắc đầu: “Cũng không giống, trong đó chỉ có bốn người mà đây những năm người”.

“Cái gì bốn người năm người, cái gì giống? Bác sĩ Diệp, thầy Cung, hai người nói để em hiểu rõ một chút được không ạ?” Đới Minh Phong gần như phát rồ.

“Đới Minh Phong!” Diệp Nam Sênh bất ngờ quay người lại, bò lên ghế gọi tên anh ấy: “Anh từng đọc cuốn Cháy đêm chưa?”.

Đối phương lắc đầu.

“Gần đây có một cuốn tiểu thuyết rất nổi tiếng, thể loại trinh thám suy luận, trong đó kể chuyện có bốn người liên tục mất tích, một người là cán bộ cấp cao của một công ty, một người làm trong ngành IT, một người mở trường tư thục, còn có một người là tiến sỹ.” Diệp Nam Sênh hơi ngừng lại, sau đó cất giọng khe khẽ, hơi rùng rợn: “Quan trọng hơn là họ cũng mất tích ở một nơi tương đối kín”.

Nghĩ tới con ngõ nhỏ âm u lạnh lẽo trong cuốn tiểu thuyết đó, đôi mắt Diệp Nam Sênh cũng tối đen lại khiến người ta hoảng sợ. Huống hồ, cô còn đang kể một chuyện ma quỷ như vậy, Đới Minh Phong run vai, dường như muốn gạt hết mấy thứ trên vai xuống.

“Nhưng cũng không đúng, trong tiểu thuyết là bốn người, vậy thì người thứ năm là ai?” Diệp Nam Sênh hỏi. Nhớ tới người có ảnh hưởng lớn nhất trong vụ án này, đầu Đới Minh Phong bỗng căng ra. Anh ấy day day huyệt thái dương, trả lời: “Đồng Đan Thanh, chính là cô MC kiêm nhà báo của đài truyền hình thành phố Lâm Thủy”.

Họ lại trở về Công an quận Du Hoài. Bàn ghế dường như vẫn còn mùi hương quen thuộc. Vẫn là phòng họp đó, một căn phòng không lớn, tập trung hết các thành viên trong tổ chuyên án là rõ ràng đã chật kín, ngay cả máy chiếu cũng vẫn như cũ. Cung Khắc còn nhớ vụ án chặt xác lần trước tham gia cũng họp ở đây, chiếc máy chiếu đó có một vùng mất độ nhạy. Cũng trong vụ án đó, khả năng của Diệp Nam Sênh ban đầu chưa được công nhận.

Bây giờ nhìn lại, cô gái nhỏ ngồi bên cạnh anh vẫn cứ ngủ gậ, nhưng xung quanh đã không còn những ánh mắt khinh thường nữa.

Hạ Đồ đứng lên, phân tích vụ án cho mọi người.

“Người đầu tiên mất tích tên là Khúc Tam Nguyên, 36 tuổi, cán bộ cấp cao của một công ty ngoại thương tại Lâm Thủy, đã kết hôn, có một cô con gái ba tuổi, vợ là phó chủ nhiệm khoa Tim mạch bệnh viện thành phố. Người báo án – cũng là vợ của Khúc Tam Nguyên – nói rằng, địa điểm mất tích của Khúc Tam Nguyên là tại nhà. Khi ấy Khúc Tam Nguyên nói muốn đi tắm nhưng một tiếng sau, bà Khúc thấy chồng vẫn chưa ra, vào phòng tắm xem thì thấy vòi hoa sen bật, dưới sàn nhà cũng có bọt xà phòng nhưng Khúc Tam Nguyên thì biến mất.” Hạ Đồ lật giở tài liệu trong tay: “Hơn nữa bà Khúc còn nói, lúc ấy bà ấy đang dỗ con gái trong phòng ngủ, hoàn toàn không nghe thấy tiếng mở cửa”.

Liếc nhìn Cung Khắc, thấy anh không có ý kiến gì khác, Hạ Đồ lại tiếp tục.

“Người mất tích thứ hai tên là Đồ Phàm, kỹ thuật viên của một công ty mạng, 29 tuổi, có một cô bạn gái, hai người quen nhau đã được hơn nửa năm. Nghe nói hai gia đình định sắp xếp khoảng vài tháng nữa sẽ tổ chức đám cưới…”

“Thu nhập của Đồ Phàm là bao nhiêu?” Cung Khắc bỗng nhiên ngắt lời Hạ Đồ. Hạ Đồ dường như đã có chuẩn bị trước, đáp ngay: “Anh ấy là một kỹ thuật viên cáo cấp của công ty này, lương tháng trung bình vào khoảng hai mươi nghìn”.

Bên dưới hình như có cảnh sát “Ôi chao” một tiếng.

Cung Khắc gật đầu, tỏ ý bảo Hạ Đồ tiếp tục.

Phạm vi khoanh vùng của mấy người này giống như Đới Minh Phong đã nói trước đó, hoàn cảnh gia đình, phạm vi giao lưu đều không tương đồng, nhưng họ lại cùng mất tích, cách thức còn ly kỳ như vậy. Lẽ nào trong cuộc sống thật sự tồn tại những chuyện kỳ bí như tiểu thuyết ư? Cung Khắc trầm tư.

Đúng vào lúc này, trong phóng có tiếng di động của ai đó vang lên. Là của Đới Minh Phong.

Mới nghe được hai câu, anh ấy đã đứng bật dậy khỏi ghế: “Ở đâu?”.

Đồng nghiệp ở phòng điều tra trinh sát báo tin, có người phát hiện một người giống Đồng Đan Thanh xuất hiện trong thành phố.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.