Trên người cô gái mặc một chiếc áo phông trắng, khi tia chớp xẹt ngang, rọi
sáng hình ảnh một cái miệng trừu tượng. Đôi môi hơi mở, khe hẹp ở giữa
được trang trí những mảng lấp lánh màu trắng cùng với những tia sáng u
ám chốc chốc giật lên, hai bên khe hẹp là hai mảng màu đỏ tối đậm, trong bầu không khí này, rõ ràng một thứ cho dù có đẹp cũng khiến người ta
cảm thấy rùng rợn nhiều hơn.
Có thể nhận ra, kích cỡ của bộ quần
áo hoàn toàn không phù hợp với cơ thể, thùng thình lỏng lẻo như được
tiện tay treo lên người vậy. Cô nghiêng đầu nhìn Cung Khắc, tư thế này
vừa khiến cho một bên bả vai lộ ra qua cổ áo rộng. Cô rất gầy, xương hõm vai và xương bả vai rất rõ ràng, trên bả vai còn thấp thoáng một vết
bớt hình bươm bướm. Cánh tay cô mảnh khảnh, tay phải gầy guộc đang kéo
căng chiếc váy dài quá đầu gối có tông màu xanh da trời bên dưới.
Mưa gió dữ dội đã sớm làm quần áo ướt sạch từ lâu. Lớp vải bị gió thổi phát ra những tiếng phần phật, giống với âm thanh của khi người thủy thủ lấy thanh nẹp phủ lên tấm bạt lúc Cung Khắc ra biển ngày trước.
Mọi
sự quan sát được hoàn thành trong giây lát, cũng gần như là chớp nhoáng. Cô gái cất mọi vẻ ngỡ ngàng trong ánh mắt đi, buông người nhảy xuống
ban công. Cung Khắc sải bước tới bên cửa sổ, bàn tay nhợt nhạt của anh
đưa ra, nhưng ngoài bóng tối hun hút như một vực sâu không đáy, anh
không bắt được gì hết.
Tiếng cười quỷ dị mà quen thuộc từ xa vọng lại, mang trọn vẹn ý giễu cợt.
Cung Khắc đột ngột mở mắt, bản thân đang ngồi trên chiếc sofa mềm màu be,
kiểu bày biện xa lạ đập vào mắt nhắc cho anh biết, đây chính là phong
cách trong căn nhà mới của anh.
Chiếc đồng hồ quả lắc cơ học màu
xám xi măng bày trên ti vi đang dừng lại trên bốn con số 05:59. Cửa ra
ban công chưa đóng, đâu đó vẫn còn tiếng mưa xuyên qua cửa kính len lỏi
vào trong phòng. Hình như đã mưa cả đêm.
Phía sau cánh cửa kính
mở một nửa, chậu cây Vân Nha năm ngoái Quan Sở tặng anh ngồi vững vàng
trên đỉnh giàn hoa với tư thế tao nhã. Lá của nó gấp khúc, ở giữa kết
mấy nụ hoa, trắng mịn dễ thương. Những người bình thường hầu như đều
không ngờ chính quả của loài thực vật nhỏ bé này sẽ khiến con người ta
tê liệt toàn thân, nghiêm trọng hơn có thể dẫn tới tử vong. Giàn hoa cao chưa tới hai mét, loại có độc đều bày ở trên cao, bên dưới xếp vụn vặt
một số loài cây xanh để người ta ngắm nhìn và thưởng thức.
Sự
ngăn nắp, tuần tự thế này chứng tỏ chuyện vừa rồi không hoàn toàn là mơ. Đêm qua Cung Khắc đã ra ban công, đóng cửa sổ rồi sắp xếp lại một lượt
các chậu cây, cũng thật sự đã bắt gặp cô gái nhảy lầu đó.
Nhưng có một điểm khác với giấc mơ, cô ấy không gieo mình nhảy xuống tòa nhà cao hơn ba mươi mét.
Ban công của phòng 901 được nước mưa gột rửa sạch sẽ, bên trên không nhìn thấy dấu vết của việc có bất kỳ ai từng đứng đó.
Sau khi nhìn thấy Cung Khắc, cô ấy quay người, nhảy trở về phòng.
Có một chuyện khiến Cung Khắc cảm thấy thú vị, đó chính là ánh mắt cuối
cùng của cô gái đó trước khi nhảy trở lại phòng. Nó không còn trống rỗng vô hồn mà mang theo cảm xúc. Ý tứ dường như đang muốn nói với Cung
Khắc: Sao anh có thể phá hỏng chuyện tốt của tôi chứ?
Chủ nhân căn hộ 901 không phải ma nữ gì, ngược lại, đó là một người rất thú vị.
Ngồi trên sofa trầm tư một lúc, Cung Khắc mới đứng dậy đi rửa mặt, sau đó thay quần áo ra khỏi nhà.
Chín giờ sáng, tầng mây dày cộp bao trùm bầu trời khắp mấy quận của Lâm Thủy có dấu hiệu tan đi. Mười một giờ đúng, Quan Sở ngồi trong căn phòng
khách ngập tràn ánh sáng của nhà Cung Khắc, sau khi nhìn thấy anh uống
trọn một cốc trà Long Tĩnh, Tây Hồ thì lên giọng tới lần thứ ba, “Khắc
à, hung thủ rốt cuộc là vị Giám đốc hay là bạn học cùng lớp với nạn
nhân, cậu tích đức một chút, mau nói tiếp cho tớ nghe với“.
Ở một góc sofa, Cung Khắc mặc bộ quần áo ngủ màu xám, dựa người ra sau ghế.
Anh đeo chiếc kính màu trắng bóng, đầu hơi cúi, cơ thể men theo đường bả vai phải bị tia nắng từ bên ngoài hắt vào phân chia thành hai nửa sáng
nửa tối. Anh đang đọc cuốn tạp chí chuyên đề tên là Chân tướng, đặt trên đầu gối.
Đó là cuốn tạp chí anh mua lúc chạy bộ buổi sớm ừ một sạp báo đang chuẩn
bị khai trương. Ông chủ đầu hói nói cuốn tạp chí này bán không được tốt
lắm, rất ít người tới mua. Có thể tưởng tượng ra cách miêu tả và kỹ
thuật phân tích vụ án chuyên nghiệp thế này tuyệt đối không phải “món
ăn” dành cho những người dân bình thường.
”Tớ không có ý định
tăng ca vào dịp Quốc khánh.” Cung Khắc đỡ gọng kính, chân gọng có khả
năng ghi nhớ, tự động điều chỉnh tới độ cong mà anh cảm thấy thoải mái
nhất. Câu nói này khiến một người đã nhung nhớ vụ án cả đêm như Quan Sở
vô cùng ủ dột, “Cung à...“.
Anh ấy chỉ còn tuyệt chiêu này để dùng mà thôi.
Quả nhiên, Cung Khắc đã tháo kính ra như dự đoán. Anh nhắm mắt lại, ấn hai
ngón tay vào huyệt sáng mắt mấy cái rồi lại mở ra, “Có đoán ra được
nguyên nhân cái chết của nạn nhân không? Nếu đoán ra, tớ không ngại cùng cậu tiếp tục vụ án tối qua đâu“.
Anh ném cho Quan Sở cuốn tạp chí Chân tướng đang dừng lại ở trang 33, tiêu đề viết hai chữ rất lớn: Chết đuối.
Hồi đại học, chuyên ngành chính của Quan Sở là Bệnh lý học tâm thần, sau
khi tốt nghiệp, vào bệnh viện cũng làm ở khoa Tâm thần, bình thường toàn phải đối mặt với những bệnh nhân tâm thần phân liệt, cố chấp, gặp
chướng ngại tâm lý hoặc nát rượu. So với công việc ngày thường của anh
ấy, rõ ràng con người Cung Khắc gây hứng thú hơn, bao gồm cả những sở
thích, thói quen cổ quái, dáng vẻ trầm tư khi suy nghĩ về tình tiết vụ
án cùng việc tái hiện vụ án, bóc trần chân tướng một cách nhịp nhàng và
tinh tế.
Dĩ nhiên, thứ hấp dẫn Quan Sở không bao gồm việc anh ấy luôn bị người nào đó hạ thấp I.
Anh ấy không phục, lườm Cung Khắc, cầm lấy tờ tạp chí rồi đọc lướt nhanh
qua từng hàng chữ chì. Tốc độ đọc rất nhanh, chỉ khoảng hai phút là Quan Sở đã đọc xong phần giới thiệu và phần khám nghiệm tử thi. Anh ấy đặt
tờ tạp chí xuống, “Khắc này, không muốn làm khó tớ thì cứ nói thẳng, sao cứ suốt ngày coi tớ là thằng ngốc thế? Người này chẳng phải chết đuối
sao?“.
”Sao lại nói vậy?” Quá nửa khuôn mặt Cung Khắt khuất lấp
trong bóng tối, rèm mi khẽ cụp, Quan Sở không nhìn thấy được biểu cảm
của anh.
Nhưng biết nhau đã lâu, Quan Sở đã quá quen với một Cung Khắc như vậy. Anh ấy cuộn tờ tạp chí lại thành ống, đọc đại một đoạn:“Nạn nhân quần áo chỉnh tề, móng tay thâm tím, vị trí gần khoang mũi,
khoang miệng có bọt nước, hiện tượng ngạt thở quá rõ ràng, phần cổ hay
khóe miệng đều không có vết thương, lồng ngực căng trướng, khoang miệng
có lẫn cát“.
Anh ấy nói tiếp, từ tốn hơn: “Tất cả những đặc điểm
này đều là điển hình cho trạng thái chết đuối, nếu nạn nhân chết rồi mới bị ném xác xuống sông thì vốn dĩ trong miệng không có cát“.
Quan Sở nhìn Cung Khắc đang nhắm mắt gật dù như vừa đánh thắng xong một trận chiến, “Thế nào, Khắc, cậu cũng gật đầu rồi, chứng tỏ tớ phân tích
chính xác, bây giờ nói cho tớ biết ai là hung thủ thật sự của vụ án tối
qua được rồi chứ?“.
Nhưng Quan Sở không ngờ, Cung Khắc lại lắc đầu ngay lập tức.
”Tớ chỉ đang tán dương khả năng ghi nhớ và lặp lại của cậu mà thôi.” Cung
Khắc mở mắt ra, “Thoạt nhìn, các hiện tượng bề ngoài đều thể hiện rằng
nạn nhân bị chết đuối ngoài ý muốn. Nhưng có hai điểm nghi vấn. Thứ
nhất, phần dưới hai bên nách có màu sắc bất thường; thứ hai, trong quá
trình miêu tả không đề cập đến chuyện trong tay nạn nhân có nắm lấy cát
và rong rêu. Dưới một hồ nước đầy rong rêu, một người có khả năng bơi
không tồi lại chết mà không hề giãy giụa. Thế nên, vụ này nên là mưu
sát. Nếu tớ đoán không nhầm, hung thủ chính là vợ nạn nhân, quá trình
gây án chẳng qua là bỏ một ít thuốc ngủ vào trong thức ăn, đợi nạn nhân
ngủ say rồi mới kéo lê hai bên nách, ném xuống hồ“.
Quan Sở có
phần không tin, vội vàng cầm tạp chí lên, lật liên tục tới phần phá án
phía sau. Càng xem anh ấy càng lắc đầu, cuối cùng biểu cảm hóa thành ủ
dột, “Cung Khắc, nếu không phải đã quen cậu nhiều năm, tớ nhất định sẽ
nghi ngờ cậu đã đọc trước phần sau rồi cố làm ra vẻ bí ẩn trước mặt tớ“.
”Bố ơi, thế còn màu sắc đó thì sao?” Đông Đông nãy giờ vẫn đang ngồi dưới thảm xem ti vi đã chuyển hướng tập trung từ lâu.
Để giải thích câu hỏi này của con bé có chút phức tạp, chí ít thì rắc rối
với đối tượng là một cô nhóc mới năm tuổi. Cung Khắc đưa ngón trỏ bàn
tay phải lên, xoa xoa cằm, hình như đang cân nhắc câu từ.
Tiếng
chuông điện thoại vang lên trên bàn uống nước đúng lúc mặt trời rạng rỡ. Cung Khắc liếc nhìn số máy, cảm giác rõ ràng rằng kỳ nghỉ Quốc khánh
này mới bắt đầu mà sắp sửa kết thúc.
Người gọi điện tới cho Cung
Khắc chính là Viện trưởng của Học viện Cảnh sát mà anh đang làm việc,
nói rằng lãnh đạo Công an tỉnh đích thân yêu cầu anh tham gia điều tra
và phá một vụ án. Lần trước anh đi công tác ngoại tỉnh cũng để trợ giúp
trong một vụ án nghiêm trọng. Án đã phá xong, Cung Khắc vừa mới trở về
thành phố đã lại bị giao một nhiệm vụ khác, Viện trưởng cũng có phần lo
lắng anh sẽ phật lòng.
Sau khi động viên mấy câu, một lần nữa xác định vị “ái tướng'' tên Cung Khắc này vốn không biết thế nào là “phật
lòng”, ông Viện tưởng năm mươi hai tuổi mới vui vẻ thông báo cho anh địa điểm lần này không xa, chính tại Lâm Thuỷ.
Vì trong cùng một
thành phố, Cung Khắc khéo léo từ chối ý tốt muốn điều xe tới đón của
Viện trưởng. Phương tiện giao thông mà anh lựa chọn không phải ô tô,
chính là tuyến đường sắt mới của thành phố, cần phải cuốc bộ đi qua hai
trạm. Tính đến hạn chót vào đầu năm 2012, thành phố Lâm Thủy tổng cộng
đã xây dựng hoàn thiện bảy tuyến đường sắt, ngoại trừ hai tuyến số 2 và
số 3 được xây thêm cùng tuyến đường sắt trên mặt đất thì năm tuyến còn
lại đều là đường sắt ngầm.
Đây là trạm xuất phát của tuyến đường
sắt số 7, điều hòa trong khoang xe đang bật chế độ gió mạnh, màn hình
tinh thể lỏng lần lượt phát mười một đoạn quảng cáo của một trung tâm
thương mại nào đó trong thành phố, số hành khách không đông cũng không
vắng. Cung Khắc lựa chọn một vị trí chính giữa. Anh hơi cúi đầu, tư thế
này khiến xương cột sống đã hơi cong giờ lại càng rõ ràng hơn.
Anh thích suy nghĩ bằng tư thế này.
Nửa đường, khi tuyến đường số 7 chuyển sang tuyến đường số 2, Cung Khắc
nhận được hai cuộc điện thoại. Một cuộc là số của Quan Sở nhưng người
nói chuyện lại là Đông Động, nội dung chẳng qua chỉ để báo rằng con bé ở nhà bố hai sẽ ngoan ngoãn, bố phải phá án nhanh một chút, bắt được kẻ
xấu rồi tới đón nó.
Cuộc thứ hai tới từ một số máy lạ, đầu là
187. Sau khi nhận điện, nói được vài câu thì Cung Khắc được biết đó là
đồng nghiệp trong Công an thành phố. Đối phương nhất quyết đòi tới đón,
không còn cách nào, thịnh tình khó khước từ, Cung Khắc báo cho đối
phương địa điểm trạm đến và thời gian dự kiến.
Tuyến đường số 2, trạm Thái Binh, ở lối ra của tàu điện ngầm, người đông đến giật mình.
Cung Khắc xách túi đứng trong đại sảnh, dừng bước ngó nghiêng, ánh mắt nhanh chóng dừng lại trên người một chàng trai trẻ ở phía trước, mé bên trái.
Anh chàng cắt tóc ngắn, gọn gàng, mặc một chiếc áo phông ngắn tay và một
chiếc quần bò màu lam. Rõ ràng cách ăn mặc này không đủ để thu hút Cung
Khắc. Anh chú ý tới người ấy hoàn toàn vì dáng đứng đặc biệt.
Anh ấy quay mặt về phía cửa ra, khoanh hai tay trước ngực, cơ bắp trên cánh tay nhỏ căng lên, sống lưng thẳng tắp, hai chân dạng ra với biên độ rất rộng, lúc này đây đang nghiêm mặt quan sát từng người đi ra từ cửa soát vé. Cung Khắc xách túi, đi mấy bước tới gần rồi giơ tay ra trước mặt
chàng trai trẻ, “Chào cậu, đồng nghiệp ở Công an thành phố phải không?“.
Anh chàng đó ngây ra mấy giây rồi lập tức vỗ mạnh lên đầu, giơ tay ra trước mặt Cung Khắc, “Thầy Cung, sao em lại không nhận ra thấy nhỉ!“.
Cùng với sự hướng dẫn của chàng trai, hai người ra khỏi trạm xe điện ngầm,
tới dừng bên cạnh một chiếc xe Bắc Kinh hiện đại cách cửa ra của trạm xe khoảng năm mươi mét. Dọc đường, Cung Khắc bất ngờ phát hiện ra mình và
chàng trai trẻ tên Đới Minh Phong này hóa ra không phải lần đầu gặp gỡ.
”Thầy Cung, mấy năm trước em từng được dự giờ giảng của thầy. Cách thầy phân
tích sự khác biệt giữa 'ký hiệu tội phạm' và 'mánh khóe tội phạm' gây ấn tượng rất sâu đậm. Có điều, sao em lại cảm thấy thầy khác trước?” Đới
Minh Phong kéo cửa xe ra để Cung Khắc ngồi vào ghế sau.
Con người sau khi trải qua một biến cố đặc biệt nào đó đều sẽ thay đổi. Cung Khắc không muốn giải thích quá nhiều, anh cúi người ngồi vào trong xe rồi
nói: “Nói chuyện vụ án trước đi“.
Đới Minh Phong vừa đáp “Vâng”
thì bị cô bé ngồi bên ghế lái phụ lên tiếng cắt ngang: “Sếp à, phía
quảng trường Thiên Thái có thông báo, đã phát hiện ra bộ phận khiếm
khuyết của thi thể rồi“.
Câu nói ấy khiến sắc mặt Đới Minh Phong
lập tức trở nên nặng nề. Anh ấy suy nghĩ giây lát rồi nói với cô gái:“Em đưa thầy Cung về trụ sở trước, anh chạy tới hiện trường xem sao“.
Vốn dĩ Đới Minh Phong có ý là Cung Khắc vừa tới, còn chưa hiểu rõ hoàn toàn về vụ án, dù có tới hiện trường ngay cũng khó có được đầu mối. Đề nghị
của anh ấy bị Cung Khắc khéo léo từ chối, “Tới hiện trường trước đi“.
”Cũng được, vậy để em kể lại cho thấy nghe tình tiết cụ thể của vụ án.”
Trong kỳ nghỉ Quốc khánh, tình hình giao thông của Lâm Thủy còn tắc nghẽn hơn cả tưởng tượng, các tuyến đường quốc lộ xuất hiện tình trạng chậm chạp
như ốc sên. Cung Khắc ngồi trong một chiếc xe hiện đại đang bị vần vò
giữa dòng xe cộ nườm nượp. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ. Giữa tầm mắt mơ hồ, hai vụ án cách nhau hai mươi năm nhưng lại có điểm tương đồng càng lúc
càng thêm rõ nét trong não bộ. Vụ án xảy ra trong năm nay cũng là một vụ chặt xác, nạn nhân là nam giới, thi thể được phát hiện một tuần trước.
Nói chính xác thì đó không phải là một thi thể hoàn chỉnh, mà chỉ là mấy cơ quan trên thi thể nạn nhân, bao gồm cả bộ phận sinh dục nam bị cắt
thành từng khúc như sushi, tai trái, hai con người, mười ngón tay cùng
với hai bàn chân - phần từ mắt cá chân trở xuống.
Những phần xác
phân tán bị vứt ở khắp các khu vực trong thành phố. Thông qua giám định
DAN thì những bộ phận này thuộc cùng một mã DNA. Nói cách khác, chúng
thuộc về cùng một người bị hại. Vụ án này và vụ án chặt xác ác độc cũng
xảy ra tại Lâm Thủy hai mươi năm về trước giống nhau đến kỳ lạ. Khoảng
năm 1992, kỹ thuật giám định và kiểm tra DNA còn chưa được hoàn thiện,
hơn nữa còn vì vô số nguyên do mà vụ đó trở thành án treo, rất nhiều năm không phá được.
Ngày này của hai mươi năm sau, các phương thức
hóa nghiệm đã vượt xa so với thời kỳ trước, vậy mà một vụ án tương tự
vẫn gây khó khăn cho các cảnh sát Lâm Thủy.
Thế nên, với tư cách
là Đội trưởng đội điều tra hình sự Công an thành phố. Đới Minh Phong
nghĩ ngay tới Cung Khắc. Sau khi xin tỉnh, họ đã mời được anh.
Nhưng Cung Khắc không phải là vị chuyên gia duy nhất được mời tham gia vào vụ án này. Đới Minh Phong nói, cùng được mời đến còn có ngôi sao sáng
trong ngành pháp y khu vực Đông Bắc - Giáo sư Mục Trung Hoa. Tiếc là,
khi đang đứng trên đường Đại Vọng, chỉ còn cách hiện trường đúng một con phố thì Đới Minh Phong nhận được điện thoại của cấp trên: Vì lý do sức
khỏe, giáo sư Mục sẽ vắng mặt trong vụ án lần này.
Sau khi cuộc
gọi kết thúc, Đới Minh Phong có phần ủ dột, “Giáo sư Mục từng làm pháp y cho vụ án có mã hiệu 8-25 cách đây hai mươi năm. Có bà ấy, chúng ta sẽ
bớt phải đi rất nhiều đường vòng“.
”Bà ấy đã cử học trò tới.” Cung Khắc hoàn toàn không tảng lờ việc đã nghe được cuộc gọi của họ.
”Đúng vậy, thôi thì méo mó có hơn không.” Đới Minh Phong miễn cưỡng nở nụ
cười, nhưng Cung Khắc cảm thấy anh ấy rõ ràng có ý muốn nói “Chẳng có tác dụng quái gì!“.
Họ nhanh chóng tới hiện trường, địa điểm không xa lạ.
Chính giữa tòa nhà mười tầng trên quảng trường Tân Cảng đang được treo ba bức poster cực lớn, hai bên trái phải lần lượt là hai ngôi sao nam nữ hiện
đang nổi tiếng. Một người quảng bá cho trang phục, một người quảng bá
cho nhãn hiệu đồng hồ nam. So sánh về màu sắc và độ diễm lệ thì bức ảnh
chính giữa đi theo phong cách đơn giản, chỉ vài đường nét rõ ràng vòng
quanh một câu slogan: Tân Cảng - nơi mang đến cho bạn một Quốc khánh thực tế nhất.
Cách sắp xếp bối cảnh giống y như mẫu quảng cáo tuyên truyền ga tàu điện
ngầm, nhưng hiệu quả có lẽ hoàn toàn khác với dự tính của ông chủ trung
tâm thương mại.
Cách cửa chính của trung tâm khoảng mười mét, xe
cảnh sát, xe cứu thương, xe pháp y đứng chật kín, chiếc đèn xanh đỏ nhấp nháy trên nóc chiếc xe cảnh sát, khu vực xung quanh đó được chăng dây
bảo vệ, cảnh sát khu vực đang cố gắng duy trì trật tự. Bên trong có mấy
nhân vật trông giống như pháp y đang gắng sức “đối phó” với một chiếc
túi ni lông màu đen. Nhìn thêm về góc phía Tây, một cảnh sát hình sự
đang lấy lời khai của một người người đàn ông trung niên với nét mặt sầu khổ, dáng vẻ hoảng hốt thất thần. Bên ngoài là những người dân hiếu kỳ
bị cảnh sát ngăn lại đang cố ngó vào trong.
Thật giống như một khu vực vừa xảy ra sự cố.
Cung Khắc và Đới Minh Phong thuận lợi bước vào bên trong dây bảo vệ. Pháp y
đã chụp ảnh xong, đang chuẩn bị mở túi ni lông ra. Tháng mười, ánh nắng
vẫn còn khá rực rỡ. Xác chết sau khi bị ngâm nước trông cực kỳ đáng sợ,
nếu không có gì bất ngờ thì đây chính là những bộ phận còn lại của xác
chết mà trước đây chưa tìm được.
Pháp y vây xung quanh chụp ảnh
lấy bằng chứng, Đới Minh Phong còn chưa đứng vững đã bị gọi đi ứng phó
với ám phóng viên của đài truyền hình địa phương vừa nghe được tin phong phanh.
Cung Khắc không vội quan sát thi thể, sau khi hỏi được
địa điểm đầu tiên phát hiện ra xác vụn, anh rảo bước đi về phía đài phun nước trước quảng trường Tân Cảng. Nước trong đó là nước chảy thông, giờ ị bị rút cạn, để lộ lớp gạch men màu xanh lam, trên thành đài phun nước có một lỗ tròn đường kính khoảng một mét, mảnh xác được vớt lên từ dưới đó.
Cung Khắc không nhìn lỗ tròn, ngược lại, sự tập trung của
anh bây giờ dồn cả vào cô gái đang bò rạp trên mép bể, thò đầu nhìn vào
trong. Cô đeo đôi găng tay cao su, bò trên tấm trượt khảo sát hiện
trường. Dường như phát hiện ra điều gì đó, cô ngẩng đầu lên, nhìn xung
quanh một lượt như đang tìm dụng cụ.
Nhưng có thể nhận ra, cô
không chắc chắn liệu chứng cứ mình tìm được có giá trị hay không, thế
nên không nhờ người nào bên cạnh giúp đỡ.
”Cô cần thứ gì?” Lần thứ hai khi cô ấy thò sâu đầu vào trong lỗ, Cung Khắc bèn đi tới bên cạnh.
”Một cái kẹp, một cái thìa nhỏ, bông ngoáy tai và túi đựng vật chứng.” Vì
tác dụng vọng âm của cái lỗ, giọng cô cứ ồm ồm như tiếng người cảm cúm.
Cô nói chuyện như đang dặn dò trợ lý, thậm chí còn chẳng cảm ơn Cung Khắc lấy một câu.
Cung Khắc cũng không để bụng, ngược lại còn nhanh chóng lấy tất cả những thứ cô yêu cầu.
”Màu xanh lục nhạt, trạng thái mềm xốp, có lẽ là một loại tảo, không biết có phải là loại sinh sống trong môi trường nước đặc biệt hay không. Cần
phải làm những giám định tiếp theo.” Người con gái tự lẩm bẩm một lúc
khi nhìn vào thứ dính trên bông ngoáy tai rồi mới bỏ thứ vào vào trong
túi đựng chứng cứ.
”Giao thứ này cho người của họ, đám người kia
không tin tôi.” Cô đưa cho Cung Khắc rồi tháo găng tay ra, sau đó mới
nhìn anh cái nhìn đầu tiên, “Anh không phải người của họ đấy chứ?“.
Cô gái có khuôn mặt trái xoan, gò má phúng phính như trẻ con, tóc được
buộc lên, búi cao sau gáy. Cô mặc chiếc áo phông màu hồng cùng một chiếc quần bò ống lửng, để lộ một đoạn cẳng chân nhỏ nhắn, trắng trẻo, phía
dưới đi đôi giày vải.
”Cô bình thường hơn tối qua nhiều đấy.”
Cung Khắc nhận lấy chiếc túi vật chứng, khi quay người lại thì nghe thấy cô
lên tiếng, giọng đã cao vút: “Anh là ai hả? Sao có thể tùy tiện rình mò
người khác như vậy chứ!“.
Diệp Nam Sênh xoa xoa mũi, hắt xì một cái, nghĩ bụng: Bà Mục, mẹ hại con rồi.
So với việc tiếp xúc với con người, cô thật sự tình nguyện thứ đối mặt với mình chỉ là một cái xác, cô thề đấy.