Có không ít dây leo bò đầy trên bức tường bên ngoài đồn công an. Trời đã vào thu, lá khô cong, gió thổi qua, tiếng sột soạt trong vườn vang đi
rất xa. Ban ngày còn đỡ, tới buổi đêm, ở đây thi thoảng lại vang lên
những âm thanh khiến người ta cứ có cảm giác hoảng sợ.
Lúc này
đây, trên gương mặt Lê Hoan – đội trưởng đội cảnh sát hình sự tỉnh B lại không có chút khiếp sợ nào. Cô ấy giơ cao chiếc đèn pin trong tay, hắt
luồng sáng hình trụ lên bức tường nhìn thẳng sang tầng hai. Ở đó cũng có cả mảng lá, lá cây dày đặc, nếu không nhìn kỹ sẽ không nhận ra có mấy
chỗ bị đè dập.
“Xem ra không phải ma quỷ thật, là con người giả
ma giả quỷ mà thôi.” Lê Hoan quay đầu nhìn Cung Khắc: “Thầy Cung, thầy
cảm thấy người này có liên quan tới vụ án không?”.
“Chưa thể kết
luận.” Cung Khắc nói thật, “Nhưng tôi cảm thấy trong thời kỳ nhạy cảm
này lại xuất hiện một người như vậy, khả năng trùng hợp rất thấp”.
“Tìm được Lý Thế Mậu chưa?” Anh hỏi. Lê Hoan lắc đầu, chẳng biết có phải anh ta đã gặp nạn rồi không.
Lê Hoan không biết rằng, lúc này Lý Thế Mậu chưa gặp nạn. Khi anh ta mở
mắt ra, ngoài vết thương đau đớn trên cổ, anh ta phát hiện cổ mình còn
bị khóa bởi một sợi dây xích rất thô, đầu kia được cố định vào tường.
Anh ta giật thử mấy cái nhưng đầy dây vẫn không động đậy.
“Người
đâu!” anh ta muốn kêu lên, nhưng cổ họng như bị ai bóp chặt, không sao
phát ra âm thanh được. Nỗi sợ hãi như một con rắn bò từ trong lòng anh
ta. Anh ta nhớ lại hình như mình nhận được điện thoại của anh hai rồi
chuẩn bị đi ra ngoài. Đúng lúc ấy, có người từ phía sau chẹt cổ, rồi anh ta không biết gì nữa.
Anh ta bắt đầu quan sát bốn phía xung
quanh, là một căn phòng không lớn, ô cửa sổ duy nhất đã bị chắn bởi lớp
cách âm. Ánh sáng trong phòng tới từ một khe hở trên lớp cách âm. Không
nói được, cử động cũng bị hạn chế, Lý Thế Mậu nhất thời không nghĩ ra
được có cách gì để tự cứu mình.
Đúng vào lúc này, cánh cửa đóng
chặt bỗng bật mở. cánh cửa kim loại đã gỉ sét, khi được đẩy từ ngoài
vào, nó phát ra những tiếng ken két đinh tai. Quả tim căng thẳng như vọt lên tận cổ họng, Lý Thế Mậu tròn mắt nhìn gương mặt trắng nhợt trước
mắt mình. Người đó cắt tóc ngắn, để cụp hai bên má, đôi mắt đỏ sọng nhìn anh ta qua mái tóc lưa thưa.
Lý Thế Mậu nuốt nước bọt, anh ta nhìn thấy người đó cầm trong tay một chiếc cưa điện.
“Mày định làm gì!” Ánh mắt trào dâng sự khiếp đảm vô cùng lộ liễu, anh ta
muốn hét lên nhưng vô ích, thế là sau khi sợ hãi tới tột cùng, Lý Thế
Mậu thậm chí còn quên cả trốn tránh, cứ thế giương mắt nhìn chiếc cưa
vung xuống người mình.
A A A… Đôi mắt đỏ nhìn Lý Thế Mậu đang không thể kêu cứu, nở một nụ cười. Nụ cười ấy lại không ghê rợn chút nào.
Sau khi đã chính thức cách ly năm cảnh sát đó ra khỏi đồn công an Tân
Hương, Lê Hoan sắp xếp số nhân lực ít ỏi còn lại tập trung điều tra các
nghi phạm, tin tức từ tiền phương chuyển tới nhanh chóng được gửi về
trung tâm chỉ huy tại đồn công an Tân Hương.
Buổi chiều, ánh nắng ôn hòa, Lê Hoan ngồi trong phòng làm việc nhìn tờ danh sách trong tay,
số lượng trên danh sách không nhiều, chỉ có ba người. cô ấy đọc tỉ mỉ
vài lần sau đó đưa danh sách cho Cung Khắc ngồi đối diện.
Cung
Khắc chậm rãi di chuyển con người, hình tượng của ba người kia cùng từ
từ hiện lên trong đầu anh. Nghi phạm đầu tiên là Yến Binh, 35 tuổi, mở
một tiệm kim khí trong huyện, người xảy ra chuyện trong nhà anh ta là
vợ. Năm đó anh ta xuống phía Nam làm ăn, ba anh em nhà họ Lý ưng ý vợ
anh ta, sau đó chiếm đoạt được, cuối cùng vợ của Yến Binh treo cổ tự tử. năm đó sau khi nhận được tin, Yến Binh trở về quê, từng tới nhà họ Lý
ầm ĩ một trận, về sau không biết tại sao chuyện này lại dừng ở đó.
Sau khi vợ mất, Yến Binh không lấy vợ khác. Theo điều tra, Yến Binh có hai
chiếc xe van, hơn nữa có thói quen hít ma túy. Trước khi vụ án xảy ra,
anh ta vừa mới mua một ít thuốc tại nơi cung cấp ma túy ngầm trong
huyện. Tổng hợp những điểm ấy lại, anh ta trở thành nghi phạm đầu tiên.
Người thứ hai tên là An Viễn. Nhìn qua ảnh, đó là một thanh niên nho nhã lịch sự, đeo cặp kính gọng nhựa. trong phần ghi chú có viết anh ta làm thủ
thư trong thư viện huyện. điều kỳ lạ là anh ta không có xe, nhà cũng
không có ghi chép về việc từng bị ba anh em họ Lý hãm hại, vì anh ta là
trẻ mồ côi, tới tận nửa năm trước mới đến huyện Tân Hương. Nhưng sở dĩ
cảnh sát liệt anh ta vào danh sách nghi phạm quan trọng là vì một ngày
trước khi ba anh em nhà họ Lý gặp chuyện, chàng trai trông sáng sủa,
không có tiền án nào này bỗng nhiên ngấm ngầm đi mua không ít thuốc lắc.
Sự việc quá mức trùng hợp khiến cảnh sát không thể không nghi ngờ anh ta.
Cung Khắc hơi dừng lại một chút trên tài liệu của An Viễn rời mới chuyển xuống người thứ ba.
Nghi phạm thứ ba lại là một người có địa vị không nhỏ trong khu mỏ của nhà
họ Lý, tên Đằng Hoa. Theo tài liệu, Đằng Hoa là một người tính tình nói
dễ nghe thì là hiền lành còn theo lời kể của người dân Tân Hương có thể
gọi là nhu nhược được sao, vợ bị ba người anh em nhà họ Lý ngang ngược
chiếm đoạt bao năm nay mà vẫn muối mặt làm việc ở đó, không gọi là nhu
nhược, biết gọi là gì?
Đằng Hoa có xe, hơn nữa nghe nói anh ta
thường xuyên giúp anh em nhà họ Lý mua thuốc phiện. hơn nữa theo phản
ánh của người dân, mấy ngày trước khi xảy ra chuyện, có người nghe thấy
Đằng Hoa và Lý Thế Mậu cãi nhau một trận rất to. Đằng Hoa cũng từng nói
rằng muốn giết họ. Vì thế Đằng Hoa cũng từng được liệt vào một trong số
các nghi phạm quan trọng nhất.
“Chia tổ đi.” Đọc xong tài liệu,
Cung Khắc gõ bàn và nói. Lê Hoan cũng tán đồng: “Tôi, thầy Cung, và đội
trưởng Doãn, ba tổ chia ra điều tra. Thầy Cung, thầy có người nào muốn
gặp mặt không?”.
Cung Khắc nhíu mày, bật ra hai chữ: An Viễn.
Thư viện huyện nằm trên một con đường không mấy nổi bật ở Tân Hương, hai
bên đường trồng hai hàng cây gỗ, là loại cây lá kim thường thấy ở phương Bắc. Mùa thu tới, những cây này vẫn rất xanh tốt. Cậu cảnh sát họ Dương ở đồn công an Tân Hương đi cùng Cung Khắc tới tìm An Viễn rất kinh
trọng anh, suốt dọc đường còn luôn miệng gọi thầy Cung. Tới thư viện,
Tiểu Dương xuống xe trước, rồi chạy tới phòng bảo vệ trước cửa thư viện. Chẳng mấy chốc, Tiểu Dương đã quay lại lắc đầu với Cung Khắc: “Thầy
Cung, bảo vệ nói An Viễn ra ngoài mua nước, phải một lát nữa mới quay
về, hay là chúng ta vào trong đợi ạ?”.
Cung Khắc quan sát xung quanh rồi nói: “Đợi ở đây đi”.
Thật ra Tiểu Dương lo Cung Khắc đứng bên lề đường không tốt cho sức khỏe.
vùng quê nhiều muội than như Tân Hương, chất lượng không khí không tốt.
Cộng thêm việc con đường này lại gần khu dân cư, xe cộ đi qua bụi tung
mù mịt. Nhưng Cung Khắc vẫn rất kiên quyết, nên Tiểu Dương không tiện
nói nhiều, đành đứng bên cạnh Cung Khắc. Cậu muốn che nắng cho anh, tiếc là không đủ cao.
Không bao lâu sau, Tiểu Dương bỗng nhiên phấn khích vẫy tay: “Tới rồi, tới rồi. thầy Cung, An Viễn tới rồi!”.
Cung Khắc phóng tầm mắt qua, quả nhiên ở cuối con đường, có bóng một chàng
trai trẻ bị ánh nắng kéo dài ra đang chầm chậm đi về phía thư viện.
“An Viễn phải không?” Tiểu Dương đi trước mấy bước chặn An Viễn lại. Anh ta chỉ hơi ngạc nhiên một chút rồi gật đầu. Cung Khắc chăm chú quan sát
gương mặt anh ta, đúng là giống như trong ảnh, trông rất nho nhã.
Đối với câu hỏi của Tiểu Dương, An Viễn chỉ gật đầu.
“Chúng tôi là cảnh sát, muốn hỏi anh vài câu về hai vụ án mới xảy ra gần đây.
Mong anh hợp tác. “Trước đó, Cung Khắc từng nhắc Tiểu Dương cách đặt câu hỏi, Tiểu Dương làm theo anh, thực hiện rất tốt. Có điều câu trả lời
của An Viễn lại khiến Cung Khắc hơi ngạc nhiên một chút. An Viễn nói:
“Các anh muốn hỏi chuyện hai anh em nhà họ Lý phải không. Mặc dù tôi mới tới Tân Hương chưa lâu, cũng không có ân oán gì với họ, nhưng bạn bè
tôi đều nói họ chết là đáng đời”.
Ánh mắt An Viễn rất khảng khái, Cung Khắc không nhận ra điều gì đó bất thường.
Theo ý của Tiểu Dương, An Viễn tìm một căn phòng nhỏ trong thư viện để trả
lời Cung Khắc: “Hôm đó tôi cũng làm việc như bình thường, buổi sáng tới
thư viện trực, buổi chiều hơi mệt nên về nhà ngủ.”
“Nhân chứng hả? Tôi không có ai làm chứng, ở đây tôi không có người thân, tự thuê nhà ở riêng thôi.”
“Tỉnh dậy lúc nào ư? Khoảng hơn bốn giờ chiều, tôi không nhớ rõ nữa.”
“Thuốc lắc? Thanh niên trong thôn ít nhiều cũng có dùng một ít, tôi biết là không hay, sau này tôi không sẽ không tải phạm nữa.”
Những câu trả lời không chút hữu ích của An Viễn khiến Tiểu Dương hơi bực
mình, nhưng lại không tìm ra được sơ hở gì. Cung Khắc không hề gấp gáp.
Anh đổi câu hỏi: “Nghe nói nhà cậu làm nghề nông?”.
Câu hỏi này của Cung Khắc có lẽ khiến An Viễn cả thấy hơi lạ. Anh ta ngây ra giây lát rồi gật đầu: “Vâng, ở nông thôn”.
“Trẻ con nông thôn muốn được đi học không dễ, nhà cậu còn anh chị em nào
khác không?” Dường như Cung Khắc đã đụng chạm tới một chỗ thương cảm của An Viễn. Anh ta hơi nghiêng đầu, cúi thấp: “Nhà tôi có ba anh trai, hai chị gái. Chị gái từ nhỏ không được đi học, nếu không phải hồi đó trong
thôn có người tốt tài trợ cho tôi đi học, thì tôi cũng chẳng được học
đại học”.
“Đại học nơi cậu tốt nghiệp là trường trọng điểm quốc gia, sao lại nghĩ tới chuyện về huyện làm một thủ thư?”
Dường như hiểu được mục đích câu hỏi này của Cung Khắc, An Viễn ngẩng đầu
lên, trả lời rất thẳng thắn: “Vì người tài trợ cho tôi năm xưa chính là
một bác sống trong thôn. Tôi cũng vì bác ấy mới tới Tân Hương. Vốn dĩ
tôi tới đây là mong có thể báo đáp bác ấy, không ngờ tới nơi rồi mới
biết, bác ấy đã qua đời”.
Cung Khắc gật đầu. sau đó anh hỏi thêm
một vài câu, cảm thấy tạm đủ rồi thì đứng dậy chuẩn bị ra về. Từ căn
phòng họ đang đứng ra tới thư viện phía trước phải đi qua một hành lang. hành lang có một cánh cửa sắt cũ kỹ, bên trên có một mắt thần đã bám
bụi. Cung Khắc đi qua cứ có cảm giác có người đang nhìn mình nhưng quay
đầu nhìn thì lại không có gì nữa.
An Viễn đứng trước cửa tạm biệt Cung Khắc, Tiểu Dương nhìn mãi theo bóng anh ta rời xa, lẩm bẩm với
Cung Khắc: “Thầy Cung, thầy bảo người này liệu có phải hung thủ không?
Anh ta không có xe cũng không có động cơ”.
Nhưng gì Tiểu Dương
nói cũng là những điều Cung Khắc đang nghĩ. Anh trầm tư giây lát rồi bảo Tiểu Dương lái xe. Nhưng trên đường về, anh lại cố ý bảo Tiểu Dương đi
một con đường khác lúc tới.
Dọc đường, anh có một thu hoạch bất
ngờ, khi anh đang chuẩn bị thông báo cho Lê Hoan thì không ngờ Lê Hoan
lại gọi tới trước một bước. trong điện thoại, Lê Hoan nói với Cung Khắc
một tin không hay lắm: Đằng Hoa đã tự sát tại nhà.
Theo lời kể
của mẹ Đằng Hoa, trước khi sự việc xảy ra, Đằng Hoa và vợ cãi nhau một
trận, dường như nhắc tới chuyện giết người gì đó.