Type-er: Lan Anh 2203
Cung Khắc vừa dứt lời, gương mặt Hạ Đồ lập tức biến sắc.
Cô ấy lập tức có phản ứng.
Uốn gối, duỗi chân, leo trèo, vượt tường, sau khi bốn động tác này được
hoàn thành liền một mạch, Hạ Đồ đã biến mất trước mặt hai người còn lại.
Gió đêm thổi vi vu, thiếu đi ánh sáng của một ngọn đèn pin, vô hình trung khiến người ta càng cảm thấy thêm phần rùng rợn.
“Sao anh không đi?” Diệp Nam Sênh dịch dịch dịch chân, hỏi Cung Khắc. Đế
giày của cô cọ lên lớp sỏi dưới mặt đất, phát ra những tiếng ken két.
Sau khi bóng tối được khuếch đại, thứ âm thanh ấy càng thêm rõ rệt, như
tiếng ai đang mài răng, mài răng của Cung Khắc.
Cung Khắc tự cho
rằng mình là người hoàn toàn không có tế bào vận động. Hai môn thể thao
duy nhất là sở trường của anh trong đời: một là tản bộ, hai là tập thể
dục, nhưng chỉ giới hạn trong phần hít thở mà thôi.
Lấy một câu
nói của Quan Sở để hình dung về Cung Khắc, chính là: Chỉ cần anh không
chết thì anh chính là người yêu vận động nhất trên thế giới. Bởi vì
không giây phút nào anh không thở hổn hển.
Thế nên khi Diệp Nam
Sênh chất vấn anh vì sao thân là nam giới lại không đuổi theo nhân vật
khả nghi, để cho một cô gái đêm hôm tối tăm phải truy lung thì Cung Khắc bèn thẳng thừng đáp lại một câu: “Không phải sở trường”.
Anh không cho rằng cứ là đàn ông thì việc gì cũng biết làm, con người có mặt hạn chế là lẽ đương nhiên.
Diệp Nam Sênh nhún vai bỏ đi, xem ra là định đi chi viện cho Hạ Đồ. Cung
Khắc định gọi cô nói đừng đi, nhưng tới khi anh thật sự ủ ra được một
cái cớ thì Diệp Nam Sênh đã biến mất từ lâu.
Gặp chướng ngại trong giao tiếp có lúc quả thực khiến người ta sầu não.
Cung Khắc mím môi, một lần nữa ngồi sụp xuống, bắt đầu công việc. Công việc
của anh chính là tìm ra tên hung thủ biến thái có thủ đoạn giết người
tàn ác từ những chi tiết nhỏ nhặt.
Nhưng mà …
Nếu như chủ
nhân của con mắt có liên quan tới vụ án hoặc nó vốn thuộc về hung thủ,
vậy thì nó đang nhìn cái gì? Quan sát xem việc phá án của cảnh sát đã
tiến triển đến đâu ư? Cách lý giải này rõ ràng dù đứng ở nhiều góc độ
cũng không trơn tru.
Cung Khắc bỏ đèn pin xuống, ghé mặt tới một
vị trí cực sát với vết nứt. Bờ tường lâu năm tỏa ra một thứ mùi vị khó
chịu, nhức mũi rõ rệt, nhưng anh vẫn giữ biểu cảm bình thường giống như
chẳng ngửi thấy gì vậy.
Bờ tường này dày khoảng nửa bàn tay, chỗ
rộng nhất nứt khoảng ba đốt ngón tay. Sắc trời u ám. Từ bên tường, Cung
Khắc miễn cưỡng nhìn từng căn ký túc cũ kĩ nằm kề sát bên nhau trong sân tổng trạm giao thông công cộng đường 11. Khi bóng tối trải dài khắp
núi, những nóc nhà chỉ được sửa chữa nửa vời hệt như những chiếc chảo
thủng đáy, chụp lên phía trên khu nhà làm việc ba tầng sát phía Đông như một bệnh nhân hói đầu, bên cạnh là một chiếc xe buýt sắp hỏng.
Cửa xe đã vỡ từ lâu, chẳng biết người nào chơi trò ác ý dán lên đó đủ các
tờ báo màu trắng xám. Gió nổi lên, những tờ báo không được dán chắc bay
phần phật như những lá cờ.
Những đặc điểm này dường như rất phù
hợp với một đơn vị liên tiếp hai lần liền trở thành hiện trường phát
hiện án đầu tiên. Tin đồn nổi lên khắp nơi, không còn ai dám bắt xe tới
đây. Họ lập tức quyết định di dời, còn chẳng kịp sửa cho xong khu nhà
làm việc và giải quyết đống xe cũ kỹ.
Nhưng cứ có chỗ nào đó bất thường.
Cung Khắc cúi đầu suy nghĩ theo thói quen, đúng lúc một cơn gió thổi tới làm sống lưng anh lạnh toát, cảm giác bị ai đó theo dõi ban nãy lại xuất
hiện. Anh đột ngột ngẩng đầu, một con mắt chỉ cách đó đúng một bức
tường đang nhìn anh.
Đôi mắt rất to, hai màu trắng đen rõ ràng “dán” chặt vào mắt anh.
“Cẩn thận phá hỏng dấu vết hiện trường.” Sau ba giây nhìn thẳng vào nhau,
Cung Khắc bất ngờ đứng dậy, nói với phía bờ tường bên đó.
“902, so với tướng mạo của anh, con người anh còn nhạt nhẽo hơn.”
Cung Khắc không nhìn thấy Diệp Nam Sênh nhưng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ
nháy mắt, cảm thán trò đùa ác ý của cô ấy trong bóng tối đã thất bại.
Quả thực, so với người bình thường, hoặc nếu mở rộng phạm vi thêm một
chút, so sánh với tuyệt đại đa số mọi người thì Cung Khắc rất bạo. Trên
đời này, hầu như chưa tồn tại người hay chuyện gì có thể khiến anh sợ
đến ngã ngửa.
Vì thế, giọng nói tiếp theo đó của Diệp Nam Sênh bắt đầu toát ra tâm trạng ủ dột sau khi thách thức thất bại.
“Ước lượng bằng mắt thường thì cỡ giày vào khoảng 24-25, là loại giày thể
thao, hiệu Anta. Tối quá, tôi không nhìn rõ được hoa văn cụ thể dưới đế
giày, nhưng chung quy vẫn là một đôi trong bộ sưu tập mùa hè năm năm
trước, nếu không phải đôi V-5760012 thì cũng là S-7595112 … Còn về chiều cao cân nặng thì cần đo lường cụ thể áp lực của mặt đất rồi trừ đi diện tích bình quân mới có thể tính toán được đại khái. Dĩ nhiên, không loại trừ sai lệch do thói quen tạo lực của người này.”
“Rầm” một tiếng, Diệp Nam Sênh biến mất trong chốc lát đã trèo tường quay trở lại bên cạnh Cung Khắc.
“Cô không đi tìm Hạ Đồ?” Ngữ khí Cung Khắc vẫn thẳng tuột nhưng đó lại là một câu hỏi.
Diệp Nam Sênh nhún vai:”So với việc bắt hung thủ phá án, tôi giỏi cái này
hơn”. Nói rồi cô hất ngón tay cái, chỉ vào bức tường phía sau.
Hạ Đồ trở về tay không, ít nhiều có chút thất vọng. Các đồng nghiệp nhận
được thông báo đến đây đang khám nghiệm hiện trường, có cả pháp y thu
thập chứng cứ. Cô ấy đứng bên cạnh chiếc Huyndai, đá bay một viên sỏi,
“Một chút nữa thôi, suýt nữa tôi đã bắt được hắn”.
“Chưa chắc đã
liên quan tới vụ 9-21.” Trực giác cộng thêm những suy đoán nhất định dựa trên một vài căn cứ nói với Cung Khắc như vậy.
“Nhưng lỡ như có
liên quan thì sao!” Hạ Đồ cố chấp cho rằng sự tắc trách của mình đã
khiến cho việc phá một vụ án vốn đã nhiều bí ẩn như thế này càng trở nên mù mịt.
Cung Khắc từng đọc một cuốn sách phương Tây viết về
những vụ án của cảnh sát, trong đó có một câu mà anh nhớ tới tận bây
giờ, câu đó như thế này: Dù một người đàn ông có hoàn hảo như thần
thánh, nhưng khi vợ anh ta chết ở Seattle mà bản thân anh ta ở tận Anh
quốc xa xôi, cảnh sát vẫn sẽ nghi ngờ anh ta đầu tiên, luôn luôn như
vậy.
Cuốn sách đó tên là “Body of Evidence”, cái tên được dịch ra theo Cung Khắc thấy là cũng tạm chấp nhận được “Nữ pháp y cấp cao” (*). Tác giả là Patricia Cornwell, một người Mỹ.
(*): Tên tác phẩm “Body of Evidence” được đặt tại Trung Quốc.
Một người Mỹ đã chỉ ra được một sai lầm mà gần như tất cả các cảnh sát đều mắc khi vấp phải khó khăn.
“Em nên học cách tạm dừng và lọc bỏ.” Lúc học ở trường cảnh sát, Cung Khắc
rất hiếm khi đưa thẳng lời khuyên cho sinh viên. Hôm đó chẳng biết bị
thứ gì ảnh hưởng mà anh đã phá lệ. Có lẽ là bị sự vô tư và sự thể hiện
những tố chất chuyên nghiệp khác của Diệp Nam Sênh ảnh hưởng chăng? Có
lẽ vậy, chắc là thế, có thể lắm chứ.
Cuối cùng Hạ Đồ chấp nhận lời khuyên của Cung Khắc, để lại tàn cuộc tại còn đường miếu Tam Am cho các đồng nghiệp.
Tám giờ kém mười lăm phút, một chiếc Huyndai Bắc Kinh màu đen rời khỏi quận Du Hoài, đi thẳng về hướng Bắc. Chẳng bao lâu sau, nó đã tiến vào địa
phận quận Bắc Thành.
Trên bộ hồ sơ tài liệu có ghi chép, địa điểm vứt xác thứ hai của cả hai vụ án 8-25 và 9-21 đều nằm trên con đường
nhánh Thập Tam Lý, góc Đông Bắc, quận Bắc Thành.
Đúng tám giờ
tối, trên con đường này dường như chỉ mới vừa bắt đầu ngày mới, vô số
các cửa hàng nằm kề nhau bật đèn sáng trưng, quả thực là sáng trắng như
ban ngày. Sau khi vứt bỏ được tâm trạng ủ dột, Hạ Đồ giữ vững tay lái,
kiểm soát tốc độ cho xe từ từ tiến lên.
“Giờ này muốn tìm chỗ đỗ
xe trong đường Thập Tam Lý là khó nhất.” Trong miệng Hạ Đồ chẳng biết từ lúc nào bỗng có thêm một cọng cỏ. Cô ấy cắn trong miệng, rướn cổ lên,
hết nhìn bên trái lại ngó bên phải.
Con đường rất dài, bên đường lại toàn những chiếc xe dường như vĩnh viễn không bao giờ di chuyển vậy.
Tìm suốt mười mấy phút, cuối cùng Hạ Đồ cũng giành được chỗ đỗ nhân lúc một chiếc Bentley đang cướp đường.
“Con người còn không phân biệt sang hèn, chỗ đỗ xe lẽ nào lại khinh xe mình
là đồ nội?” Hạ Đồ chỉ tay về phía đường đối diện, một chiếc thùng rác
lập tức lọt vào tầm ngắm của Cung Khắc.
Đó là loại thùng rác hình ống bằng nhựa, thậm chí cũng đã “có tuổi”. Dòng chữ “bảo vệ môi trường” hướng thẳng sang phía bên đường này bị đủ các loại thức ăn nước uống
lâu ngày bôi bẩn, xanh xanh trắng trắng dưới ngọn đèn đường, chỉ để lại
một vết tích mơ hồ.
Cung Khắc sải bước đi về phía nó.
Trong lúc anh bước qua ngã tư, cánh cửa lớn của nhà hàng KFC với tấm biển lớn màu đỏ ngay bên cạnh bị đẩy ra rồi lại đóng vào. Một bạn nhỏ được phụ
huynh nắm tay dắt đi, còn tiện tay vứt chiếc cốc đựng kem mứt dâu tây
còn thừa đi.
“Bộp” một tiếng, chiếc cốc nhựa đập vào cạnh thùng, rơi xuống nền gạch bên cạnh thùng rác.
Trước mắt Cung Khắc mờ đi, anh mơ hồ nhìn thấy một chiếc túi ni lông màu đen
đựng con ngươi, tai trái và mười đầu ngón tay đứt rời bày ra trước mắt.
Trước đây không phải anh chưa từng gặp những vụ chặt xác, thậm chí còn
có vụ hung thủ băm nát người ta thành hơn tám trăm mảnh vụn. Nhưng mấy
vụ án đó có một điểm khác biệt rõ rệt so với vụ 8-25. Mảnh xác phát hiện được trong vụ 8-25 chỉ là một bộ phận rất nhỏ trên cơ thể. Vì sao cứ
phải là những cơ quan này bị vứt bỏ? Vì sao cứ nhất định chọn những địa
điểm này ?
Cung Khắc chìm vào suy nghĩ.
Sau lưng bỗng có tiếng nhạc. Ánh mắt Cung Khắc sáng lại như bình thường, anh quay đầu.
Tiếng nhạc phát ra ở ngay cửa nhà hàng KFC cách họ chưa tới hai mét. Một
chàng trai có vẻ còn là sinh viên ngượng ngập tặng bó hoa cho cô gái
cũng trạc tuổi cậu ấy.
“Hôm nay là ngày thứ một trăm chúng ta
quen nhau, một trăm ngày trước khi làm thêm ở đây anh đã gặp em. Bây giờ anh đứng ngay tại nơi này hỏi em: Dù cho một trăm ngày thứ một trăm qua đi, em vẫn đồng ý ở bên cạnh anh chứ?”
Đám bạn xung quanh của anh chàng giúp cậu ấy hô hào: “Đồng ý đi, đồng ý đi …”.
Cô gái nhanh chóng bị hạ gục. Cả đám lại rời đi trong ồn ào, để lại Hạ Đồ mê mẩn đứng bên cạnh, “Lãng mạn quá …”.
“Cả một bó hoa to đùng, lãng phí.” Diệp Nam Sênh và Hạ Đồ đang bước trên
hai con đường đại lộ, một bên chuộng tinh thần, một bên ưa vật chất,
muốn giao hòa thật quá khó khăn.
“Cô không thấy lông mi chàng trai đó dài thế nào đâu, cô gái đó thật may mắn.”
“Lông mi của 902 còn dài hơn cậu ta. Tôi từng giải phẫu thi thể của một người chồng bị vợ và tình nhân đồng lõa cùng siết cổ anh ta tới chết, lông mi của anh ta còn dài hơn cả 902.”
“902 là ai?”
Diệp Nam Sênh chỉ tay về phía Cung Khắc.
Thế mới nói, không phải tất cả mọi thứ đều có thể tùy tiện kết hợp với nhau. Ví dụ như lông mi, Cung Khắc cùng với … thi thể.
Hạ Đồ nhìn về phía Cung Khắc với vẻ ái ngại. Mặc dù cô ấy ủng hộ phái nữ,
nhưng Cung Khắc là chuyên gia được tổ chuyên án đặc biệt mời về giúp đỡ
phá án, cô ấy mà chọc giận người ta là phải chịu trách nhiệm.
Cũng may người cứ luôn treo ngược tâm hồn không phải chỉ có một mình Diệp
Nam Sênh, Cung Khắc cũng đang âm thầm thất thần, dường như miệng còn lẩm bẩm gì đó.
Hạ Đồ lại sát gần, loáng thoáng nghe thấy một chữ: Kỷ niệm.
Cô ấy vốn định hỏi Cung Khắc phải chăng anh đã có phát hiện gì mới. Không may, đúng lúc đó, Đới Minh Phong gọi tới.
Thì ra Đới Minh Phong bị cấp trên gọi về răn dạy, vừa thoát được ra ngoài
cách đó không lâu. Anh ấy còn chưa kịp về nhà khách tìm Cung Khắc thì đã nhận được điện thoại của đồng nghiệp gọi tới từ quận Du Hoài.
Bây giờ anh ấy gọi cho Hạ Đồ là để hỏi xem họ đang ở đâu.
“Bọn em đang ở phía đường nhánh Thập Tam Lý, lát nữa nếu thời gian cho phép, có thể bọn em còn tới công viên Tùng Lâm, Giang Bắc xem sao.”
“Không cần đi nữa.” Đới Minh Phong thở hồng hộc như vừa chạy bộ xong, “ Tôi
vừa từ bên đó tới, có tai nạn giao thông nghiêm trọng trên cầu Giang
Bắc, mấy chiếc xe buýt đâm vào nhau, thiệt hại về người không ít. Bây
giờ xe cứu hỏa và cấp cứu đều đang vội tới đó. Con đường này e là không
thể hết tắc ngay được”.
“Thầy Cung …” Hạ Đồ che ống nghe lại,
định truyền đạt lại ý của Đới Minh Phong, không ngờ bị đối phương hỏi
ngược lại một câu trước.
“Hai mươi năm trước ở đây có những cửa hàng gì?”
Hạ Đồ lập tức ngây người, sững ra một lúc. Một người xiêu vẹo đi ngang qua bên cạnh đâm vào cô ấy.
“Xin lỗi.” Người đó thấp giọng nói một tiếng.
Trước khi vào đội cảnh sát hình sự, Hạ Đồ từng làm một thời gian trong đội
chống cướp giật. Trực giác nghề nghiệp nói cho cô ấy biết, kẻ đó chính
là phần tử tội phạm.
“Đứng lại! Nói cậu đó! Dám chạy hả, cảnh sát đây!”
Ngày hôm nay, Hạ Đồ dường như cứ phải chạy suốt.
Không còn Hạ Đồ, Cung Khắc đành tạm gác nghi vấn trong lòng lại, bắt đầu dung ánh mắt ngâm cứu xem xét tỉ mỉ ngày hôm nay – cách vụ 8-25 đã hai mươi
năm.
Xét về vị trí địa lý, thùng rác có vẻ như nằm ở một vị
trí khá nổi bật trên con đường nhánh Thập Tam Lý, hai bên lần lượt là
quán KFC và một cửa hàng thời trang nữ. Cửa hàng trang treo một tấm biển rực rỡ đèn, bên trên viết hoa hai chữ tiếng Anh: Wonder Land. Trong tủ
kính của cửa hàng có bày mấy mannequin, bên trên được mặc bộ trang phục
mùa đông, sớm hơn thời tiết một mùa.
“Vương quốc ước mơ – thương
hiệu của Quảng Châu, xây dựng ý tưởng biến mỗi một cô gái công sở thành
nữ hoàng của quốc gia trong mơ. Mỗi năm đều đưa ra những mẫu thiết kế
chính khác biệt, ví dụ như thiết kế của mùa hạ năm nay là tầng tầng tơ
lụa xuyên thấu tạo hình lưới, chất liệu tạo cảm giác mềm mại, khuyết
điểm là dễ dính lông động vật như chó, mèo … Thương hiệu này nghiêng về
phong cách đậm màu, khách hàng chủ yếu là tầng lớp nữ giới cấp lãnh đạo
hoặc hạng trung.” Người lên tiếng dĩ nhiên là Diệp Nam Sênh đang đứng
cạnh Cung Khắc.
Cảm nhận được ánh mắt của Cung Khắc, Diệp Nam
Sênh nhún vai, “Năm ngoái tôi giải phẫu một nạn nhân nữ, tìm ra hung thủ chính nhờ vào sợi vải phát hiện được trên quần áo của cô ấy”.
Cung Khắc vẫn nhìn cô.
Bị nhìn đến mất tự nhiên, Diệp Nam Sênh quay người lại, “Là một pháp y,
nắm bắt được những thứ này đôi khi có thể tránh phải làm rất nhiều công
việc vô ích”.
Cuối cùng, ánh mắt sau lưng cô đã biến mất.
Đứng bên cạnh nhà hàng KFC, nhìn sang bên kia đường, Cung Khắc đang nghĩ vì
sao tối ngày 21 tháng 9, camera giám sát của con đường này kiểm tra, sửa chữa tập thể một cách trùng hợp đến vậy? Lẽ nào thật sự không có ai tận mắt nhìn thấy hung thủ ư?
Nhưng ngoài miệng anh lại nói: “Thật ra cô cũng thích”.
Anh dùng ánh mắt để nói với cô rằng, anh biết hết.
“… 902, đừng tưởng anh có thể đọc hiểu suy nghĩ của người khác.” Diệp Nam
Sênh đứng ngang hàng với Cung Khắc. Cô ngẩng cao đầu, cố gắng để ánh mắt mình có thể nhìn tới vai Cung Khắc, “Tôi nói cho anh biết, tôi không
thích”.
Có trời biết, có lúc dối lòng đã trở thành một thói
quen, có trời biết Diệp Nam Sênh không muốn bị người ta nhìn thấu, nhưng trời cũng biết tất cả đều hơi khó.
Bầu không khí trầm mặt bất
chợt lan tỏa giữa hai con người. Diệp Nam Sênh phát hiện ra tiếp xúc với con người mới gặp chưa tới hai mươi tư giờ như anh … rất nguy hiểm.
Cô không biết nên nói gì.
Lúc này cửa hàng vàng bạc bên kia đường bỗng vọng tới hai tiếng “Pằng … Pằng”.
Là tiếng súng.
Trước đây Diệp Nam Sênh từng được nghe tiếng súng một lần, vang dội như nổ
tung trời vậy. Trong tầm mắt xuất hiện ba kẻ bịt mặt. Dáng vẻ của chúng
vội vã, nhanh chóng leo lên một chiếc xe đỗ bên đường.
Xe khởi động rất nhanh, mới rồ ga hai tiếng đã lao vút đi được mấy mét.
Diệp Nam Sênh rất muốn báo cảnh sát nhưng còn chưa kịp lấy di động ra, cánh tay cô đã bị ai đó nắm chặt.
Đây là lần đầu tiên Diệp Nam Sênh thấy Cung Khắc hưng phấn như vậy, miệng
anh hơi hé mở, môi dưới run lên một cách không tự chủ, hoàn toàn khác
với biểu hiện phấn khích của một người bình thường. Nhưng Diệp Nam Sênh
vẫn nhận ra cảm xúc của anh.
Dáng vẻ đó không đẹp cho lắm, có chút giống người mắc bệnh Parkinson.
“Cô biết lái xe chứ?”
“Biết … biết, làm sao?” Diệp Nam Sênh không thích tiếp xúc cơ thể với người
sống, thế nên giờ phút này, thứ đang nắm cổ tay cô như một chiếc bàn là
làm người ta đau đớn bỏng rát.
“Chúng ta phải đuổi theo đám cướp đó.” Cung Khắc kéo cô tới bên chiếc Huyndai của Hạ Đồ, “Cô lái xe”.
“Tôi lái? Vì sao không phải là anh?”
“Vì trước khi lái, tôi sẽ giúp cô mở cửa xe.” Nói rồi, Cung Khắc nghiêng
đầu, khuỷu tay trái gập lại thành một độ cong kỳ dị như một đường vòng.
Diệp Nam Sênh nhanh chóng hiểu được ý anh. Cô định ngăn cản, tự tay làm
sao? Phá cửa kính tìm thứ gì mà chẳng được, mặc dù sẽ tốn chút thời
gian.
Nhưng cô vừa mới gọi một tiếng “902”, Cung Khắc đã giơ “đường vòng” ấy lên nhắm thẳng cửa xe.
Sau đó là một tiếng rầm.
Thủy tinh xé rách da thịt, cánh tay trái của Cung Khắc đung đưa giữa không
trung như một con rối được gấp bằng giấy. Dáng vẻ ấy tựa hồ chỉ cần gió
to lên một chút là anh dễ dàng “gãy cánh”.
“902, anh thần kinh à? Không biết tìm đá sao?”
“Lấy tay tôi nhanh hơn.” Nói rồi, Cung Khắc lấy tay còn lại mở thẳng cửa xe, đẩy Diệp Nam Sênh lên xe, “Nghe đây, tôi muốn tìm được manh mối của vụ
9-21 từ mấy người đó. Thế nên Diệp Nam Sênh, bây giờ, chúng ta, đuổi
theo bọn chúng, chặn bọn chúng lại”.
Niềm phấn khích khiến hơi
thở của Cung Khắc trở nên ngắn ngủn, giọng nói lạnh như băng của anh lại truyền tới tai Diệp Nam Sênh qua chính những hơi thở gấp gáp ấy, trái
tim cô cũng căng thẳng theo.
Đây là lần đầu tiên Diệp Nam Sênh cảm thấy ba con số tầm thường “902” và điên rồ có liên quan với nhau.
Quan trọng là, kiểu điên rồ này có thể lây nhiễm.