Tìm hai tầng lầu vẫn không thấy Đông Đông, Cung Khắc hơi hoảng. Anh vừa
cảnh cáo bản thân phải thật bình tĩnh, cũng đồng thời nhanh chóng quét
mắt nhìn những người đi qua xung quanh. Trong tầng lầu hầu như toàn là
những cảnh sát mặc cảnh phục, nam nữ qua lại vội vàng, bọn họ đều đang
bận rộn với công việc của mình. Giữa chừng, Cung Khắc có hỏi chuyện vài
người nhưng đều không có kết quả.
Tầng hai không thấy, tầng một cũng không.
Ở cửa tầng một, Cung Khắc gặp mấy cảnh sát đã xuống dưới giúp đỡ từ sớm nhưng đối phưomg cũng không tìm thấy.
Đông Đông, rốt cuộc con đi đâu rồi? Cung Khắc ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao
ngút trước mắt, lòng u ám. Đúng vào lúc này, một giọng nói nhỏ xíu, thân thuộc vang lên sau lưng anh: “Bố ơi!“.
Là Đông Đông!
Cung Khắc quay đầu, nhìn thấy Đông Đông nhảy chân sáo từ một góc phía cửa
lớn tới, trong tay còn cầm chiếc mũ nó đội khi đến đây.
”Con đi
đâu vậy?” Cung Khắc cố gắng khuyên bản thân bình tĩnh lại, nói chuyện
với Đông Đông bằng giọng điệu ôn hòa. Cung Tiêu Đằng chớp mắt, “Bố ơi,
mũ của con rơi từ trên cửa sổ xuống. Anh Vương Diệp lại không có ở đó,
tự con đi xuống nhặt mũ“.
”Mũ rơi rồi thì thôi. Nếu ban nãy có
gió to, chưa biết chừng đã không tìm lại được mũ rồi.” Cung Khắc không
muốn nói với Đông Đông, mục tiêu tiếp theo của Trương rất có thể chính
là con bé.
Nhưng Đông Đông có vẻ không biết gì cả, “Chiếc mũ này
là chị Nam Sênh mua cho con, con không thể làm mất được. Với lại, bố à,
dưới nhà có một chú luôn cầm mũ giúp con“.
Chú? Cung Khắc chợt nhíu mày, “Chú nào?”
”Một chú trông rất đẹp trai. Ban nãy chú ấy đứng trong sân vẫy tay với con,
vì nhìn chú ấy con mới làm rơi mũ đấy.” Đông Đông chỉ tay ra khoảng đất
trống bên ngoài cửa lớn, “Ơ, chú ấy ban nãy còn ở đó mà?”.
Cung Khắc giao Đông Đông cho đồng nghiệp để họ đưa con bé lên gác, còn mình thì đứng ra chỗ Đông Đông vừa chỉ, nhìn xung quanh.
Phía trước trụ sở Công an rất sạch sẽ, đối diện là một ngã rẽ hình chữ T,
ngoài con đường lớn hướng về hai bên trái phải, còn một con đường lớn
nữa đối diện với cửa lớn, bên đường trồng hàng cây bảo vệ. Tới mùa này,
cành cây trơ trụi lá, không có lá cây che khuất tầm nhìn, người ta có
thể nhìn thấy tận cùng con đường. Cung Khắc không nhìn thấy trên đường
có chú nào rất đẹp trai theo lời của Đông Đông, chỉ có một bà lão bày
sạp hàng, đẩy một xe đồ ăn, dáng người hơi gù.
Anh lại đứng một lúc, quyết định từ bỏ việc tìm “chú đẹp trai” kia, quay trở về tiếp tục thảo luận tài liệu với các cảnh sát.
Nhưng đúng lúc anh chuẩn bị quay người rời đi thì một cảm giác nhói lên sau
lưng bỗng nhiên xuất hiện. Anh quay đầu, rõ ràng là con đường lớn không
có gì đáng nghi lại cho anh cảm giác như có ai đang theo dõi mình.
Là ảo giác ư? Anh nghĩ.
Cuối cùng Cung Khắc bỏ đi. Anh vừa đi thì có người một người mặc chiếc
Jacket màu xám đứng bên cạnh quầy báo bên đường, ánh mắt lộ ra sau cuốn
tạp chí địa lý quốc gia. Đôi mắt người ấy có màu xám, nhìn đăm đăm về
phía Cung Khắc vừa đi khỏi.
Trong lúc xảy ra chuyện của Đông
Đông, những thành viên tổ chuyên án ở lại trong văn phòng cũng đã bàn
bạc và đưa ra được một kết quả. Họ thống nhất được một ý kiến khiến Cung Khắc vui mừng: Khi chưa xuất hiện tình tiết mới, tổ chuyên án sẽ tiến
hành điều tra phá án theo hướng Trương là kẻ tình nghi số một.
Sau cuộc họp, Cung Khắc dẫn Đông Đông tới nơi ở được một đồng nghiệp sắp
xếp cho họ. Đông Đông sau khi bị Cung Khắc răn dạy một bài có hơi buồn,
ngay cả phim hoạt hình cũng không xem mà đi ngủ ngay.
Cung Khắc
ngồi trong phòng khách lật giở những tài liệu anh mang thao từ Lâm Thủy, bên trên có tư liệu về vụ án bắt cóc năm năm trước anh đã phá và đa số
những vụ án trước đây bố anh từng tham gia. Tư liệu không đầy đủ hoàn
toàn, có cái liên quan tới Trương, có cái không.
Trong tiềm thức
của Cung Khắc, anh cho rằng sở dĩ Trương nhằm vào mình và bố như vậy
nhất định có một nguyên nhân nào đó. Cả việc Trương lựa chọn những nạn
nhân của vụ bắt cóc năm ấy nhất định cũng vì một nguyên nhân nào đó, bên trong nhất định ẩn chứa bí mật. Vì sao hắn lại lấy não của các nạn
nhân? Rồi vì sao hắn lại xếp nạn nhân thành tư thế như vậy?
Hết câu hỏi này tới câu hỏi khác khiến người ta không sao thở nổi. Cung Khắc kéo cổ áo mấy cái, vẫn cảm thấy bí bách bực bội.
Đúng vào lúc này, Cung Khắc phát hiện được một tình tiết kỳ lạ trong một tập hồ sơ cũ. Đó là một vụ án bố anh hợp tác điều tra sau nhiều năm vào đội cảnh sát, là một vụ giết người ghê rợn tại nông thôn. Con dâu của bí
thư vô duyên vô cớ chết trong nhà, lúc chết còn không có quần áo, trước
khi tử vong nạn nhân còn quan hệ tình dục. Thông qua khám nghiệm tinh
dịch, cuối cùng nghi phạm được khoanh vùng vào con trai của một gia đình họ Vương cùng thôn. Bản thân vụ án không có gì kỳ lạ, kỳ lạ ở chỗ đầu
của nạn nhân đó và những nạn nhân trong vụ án mà Cung Khắc hiện đang
điều tra giống hệt nhau, não bị người ta lấy mất, hoặc nói chính xác hơn một chút, là hơn nửa não bị lấy mất. Căn cứ vào báo cáo khám nghiệm
pháp y lúc đó, nạn nhân tử vong do mất cuống não, xuất huyết nghiêm
trọng, hung khí được suy đoán là một con dao chẻ củi, hung thủ khi đó đã men theo xương sọ của nạn nhân bổ thẳng xuống, vị trí vết chém không
đều, có những vết thương đan xen. Cung Khắc xoa cằm, có lẽ hung thủ
không lấy mạng trong một nhát chém, trước khi chết nạn nhân có giãy
giụa, nhưng ban đầu không phòng bị. Có hai cách giải thích ở đây: Một là lúc đó nạn nhân đang ngủ say, hai là nạn nhân quen biết với hung thủ,
nhân lúc nạn nhân không phòng bị, hung thủ đã ra tay.
Theo toàn
bộ phần chỉnh sửa sau cùng trong hồ sơ, bố anh và mọi người lúc đó có lẽ nghiêng về tình huống thứ hai, việc nhận định hung thủ cũng dựa vào
điểm này mà xác nhận do con trai lớn của nhà họ Vương – Vương Văn Hiên
gây án.
Vương Văn Hiên, tốt nghiệp một trường đại học nào đó ở phía
Tây Bắc. Trước khi vụ án xảy ra, anh ta về nhà khoảng một năm, không
nghề nghiệp, Cung Khắc lật trước lật sau tập hồ sơ, không có giải thích
nguyên nhân Vương Văn Hiên tốt nghiệp đại học xong không tìm việc tại đó mà quay về quê. Theo như tư duy phá án của bố anh, ông không nên bỏ sót điểm này. Một dấu hỏi hiện lên trong đầu Cung Khắc. Đương nhiên cách
thức tử vong của nạn nhân cũng chỉ là một trong số các nguyên nhân khiến anh chú ý tới vụ án này. Nguyên nhân thứ hai là năm đó vụ án này không
kết án một cách trọn vẹn. Trong quá trình truy nã Vương Văn Hiên, cảnh
sát gặp phải sự chống cự của đối phương, Vương Văn Hiên hét to mình bị
oan uổng, sau đó bị một cảnh sát bắn, chết ngay tại chỗ. Sau vụ án này
khoảng một năm, Trương bắt đầu xuất hiện, Cung Khắc không khẳng định hai người này có quan hệ với nhau hay không, nhưng vụ án này đã để lại một
cái bóng trong lòng anh.
Phía tổ chuyên án cũng đang tích cực
điều tra. Đêm khuya, rất nhiều cửa sổ trong tòa nhà của Công an Túc Đông vẫn còn sáng đèn. Bầu trời đêm đen kịt âm u bao trùm tòa nhà. Không khí có phần ngưng đọng, cành lá trên cây ngô đồng trong sân im lìm bất
động, tất cả đều im phăng phắc. Đới Minh Phong nhìn ra bầu trời đầy mây
đen ngoài cửa sổ, lòng thầm đoán có lẽ sắp có một trận tuyết lớn.
Phía sau có tiếng mở cửa, Đới Minh Phong quay đầu lại nhìn thấy Hạ Đồ đẩy
cửa bước vào: “Thế nào rồi, thông tin của bốn nạn nhân đã so sánh đối
chiếu xong rồi chứ?”.
Hạ Đồ đến đây chính là để báo cáo với Đới
Minh Phong chuyện này: “Đội trưởng, thông tin cơ bản về nạn nhân của
tỉnh A đã thu thập được kha khá rồi. Còn những thông tin sâu hơn, các
đồng nghiệp về địa phương điều tra vẫn chưa quay về. Nhưng vừa nãy bọn
em nhận được điện thoại từ hai nơi, nếu không có gì bất ngờ, muộn nhất
là tối mai họ có thể quay về báo cáo. Tổ trưởng Trần vừa tới Túc Đông,
chắc là tư liệu phía Túc Đông phải muộn một chút mới có thể thu thập đầy đủ“.
”Ừm.” Đới Minh Phong đón lấy tập tài liệu Hạ Đồ đưa, lật
xem rồi tiện thể hỏi: “Phía tỉnh B thì sao, nạn nhân phía Lê Hoan bị hại sớm nhất, tư liệu của họ chắc là rất hoàn thiện rồi chứ?“.
Hạ Đồ biết Đới Minh Phong và cô đội trưởng ở tỉnh B chút bất hòa, nhưng
chuyện này cô ấy không thể giấu diếm, đành nói thật: “Vẫn chưa, hơn nữa, đội trưởng, em có chuyện này muốn báo cáo với anh.”
“Gì vậy?”
”Đội trưởng Lê vừa dẫn mấy đồng nghiệp của tỉnh B trở về đó rồi.”
Cái gì! Lời nói của Hạ Đồ khiến cơn giận của Đới Minh Phong bừng bừng bốc
lên. Nói thật lòng, anh ấy đã thấy khó chịu với cô gái Lê Hoan này từ
lâu rồi. Cấp bậc của hai người họ rõ ràng là giống nhau, nhưng ánh mắt
Lê Hoan nhìn Đới Minh Phong cứ khiến anh ấy có cảm giác sai lầm là đối
phương đang nhìn một người rất kém cỏi. Chẳng qua cô ta là phụ nữ thôi
mà, chẳng qua người phụ nữ này phá hơn mình mấy vụ án thôi mà? Từ lúc
quyết định địa điểm tổ chuyên án, cô ta đã chống đối mình. Giờ thì hay
rồi! Thế này là bỏ mặc làm ngơ!
Được! Đới Minh Phong gật đầu, tự mình khẳng định: “Vụ án này chúng ta tự phá!“.
Đới Minh Phong vừa dứt lời đã bị một người khác ngắt ngang. Cung Khắc nói: “Chính tôi nhờ Lê Hoan quay về làm chút chuyện“.
Đới Minh Phong nhìn chằm chằm Cung Khắc vừa đột xuất tới văn phòng, có chút bối rối: “Thầy Cung, chẳng phải em nói ngày mai tổ chuyên án có cuộc
họp thầy hẵng đến? Sao lại đến sớm vậy?“.
Anh ấy biết rõ sự tình
nên vò đầu với vẻ ngại ngần. Cung Khắc không để tâm, chỉ tay vào tài
liệu trong tay Đới Minh Phong: “Nghe nói đã tổng hợp cả thời gian đầu
rồi, tôi xem nào“.
Thành phố về đêm, tuyết đã rơi. Trận tuyết đầu tiên của năm nay dường như khá lớn. Những bóng đèn trên toàn nhà Công
an tỉnh B tắt dần, còn mấy ngọn vẫn cứ sáng mãi.
Tiếng nước trong phòng tắm khiến tiếng điện thoại kêu réo rắt bên ngoài trở nên nhỏ hơn
nhiều. Cuối cùng người đàn ông cũng tắm xong, rửa hết những thứ bôi trên mặt, tháo cặp kính áp tròng xuống, rồi thoải mái vươn vai.
Hắn là một người đàn ông có vóc dáng khá đẹp, rắn chắc, cơ bắp.
Hắn cầm khăn lau tóc, ti vi đang bật, để trạng thái im lặng, căn phòng rất
yên tĩnh khiến tiếng chuông một lần nữa vang lên rõ ràng có chút chói
tai.
Người đàn ông liếc qua di động, nhìn thấy cái tên hiển thị
bên trên nhưng không nhận máy. Hắn ngồi lên giường tự lau tóc. Tới khi
mái tóc đã khô, chẳng biết điện thoại đã vang lên tới lần thứ mấy rồi.
Hắn tiện tay ném khăn mặt xuống đất rồi bắt máy. Giọng hắn nghe rất dịu
dàng, nói một tiếng “Alo”.
“Vừa mới tắm xong... Đúng vậy, xong
việc anh sẽ về thăm mọi người... Tiểu Bảo có khỏe không... Cảm rồi, trẻ
con sức đề kháng yếu, đưa tới bệnh viện kiểm tra đi... Em vất vả rồi...
Anh cũng nhớ em. Ừm, đợi anh về.”
Hắn ngắt máy, ngoài cửa sổ
chẳng biết tuyết đã rơi từ lúc nào, còn không hề nhỏ, trời đất đã trắng
xóa một màu. Mới vào đây ở, hắn quên bật điều hòa, lúc này mới cảm thấy
lạnh, tìm điều khiển một vòng cuối cùng cũng tìm được nó ở dưới chăn.
Bên cạnh chăn là chiếc áo khoác của hắn, màu xám.
Điều chỉnh nhiệt độ xong, hắn ngồi trở lại giường. Lúc này lại có điện thoại vang lên, nhạc chuông là của một người khác, hắn cầm lên nghe. Đối
phương nói rất ngắn gọn, chỉ có một câu: “Lê Hoan đã quay về tỉnh B,
không về quê anh”.
“Biết rồi.” Hắn cúp máy.
“Cung Khắc,
anh phải cố gắng rồi.” Hắn quay đầu xem ti vi. Trong ti vi không phát
chương trình gì mà chiếu một xấp hình, trên ảnh là một cô bé, từ lúc lọt lòng cho tới khoảng năm, sáu tuổi, một cô bé tên là Cung Tiêu Đằng.