Thời kỳ đầu mang thai, Diệp Nam Sênh đã sớm mắc căn bệnh trầm cảm trước
khi sinh. Lần đầu tiên cô thấy Mục Trung Hoa tích cực lao vào cuộc sống
của mình như hiện tại. Diệp Nam Sênh giơ tay lên xem giờ, mới có ba mươi giây, khuôn mặt già nua của bà Mục và con mắt nhỏ của cô đã va chạm
nhau hơn năm lần rồi. Nam Sênh suýt chút nữa là mắc bệnh tăng nhãn áp.
Tình huống này lần đầu tiên xảy ra trong đời.
“Bà Mục, mẹ lấy máy tính của con làm gì?”
“Có em bé không được để nhiễm phóng xạ, mang về nhà, mẹ giữ cho con.”
Diệp Nam Sênh đấm thùi thụi xuống nền, trong đó có trò chơi con thỏ hôm
trước cô mới điên cuồng cài về máy, con thỏ ngốc nghếch của cô sắp chạy
tới hang cáo rồi… Bây giờ ngay cả lông thỏ cũng không có nữa rồi.
“Bánh gato làm gì có tia phóng xạ, mẹ cầm nó làm gì!” Thấy bà Mục giơ tay thu dọn chiếc bánh gato trên bàn, Diệp Nam Sênh nhào tới bảo vệ. Đó là món
Cung Khắc đặc biệt mua lúc cô thèm.
Nhưng Mục Trung Hoa không hề
bị ngọn lửa nhỏ trong mắt Diệp Nam Sênh dọa dẫm. Bà kiên quyết xách hộp
bánh gato đặt vào một núi đồ vốn dĩ thuộc về Diệp Nam Sênh ở ngoài cửa,
bây giờ đã đổi chủ thành họ Mục, vừa đi vừa nói: “Con thì biết gì, mấy
thứ này nhiều đường nhiều chất béo, không những không tốt cho em bé mà
còn khiến con béo núc như heo ấy…”
“Bà Mục, sao bố nói lúc mang
thai con mẹ ăn rất nhiều đường và chất béo?” Diệp Nam Sênh lườm nguýt,
vô tình vạch trần Mục Trung Hoa. Bà Mục hoàn toàn không phủ nhận, “Thế
nên mới sinh ra đứa ngốc như con đấy.”
Diệp Nam Sênh muốn phát điên.
Mục Trung Hoa vẫn tự lẩm bẩm: “Này, sao con rể không mua dâu tây nhỉ, mẹ thích uống trà.”
Diệp Nam Sênh chẳng còn sức để mà phát điên nữa.
Lúc này Hồng Mao cõng con nhện trên lưng chầm chậm bò tới bên cạnh chân
Diệp Nam Sênh, nấc cụt rồi cọ cọ vào chân cô. Diệp Nam Sênh chán ghét
liếc chúng: “Bà Mục, phiền mẹ vất vả một chút, mang giùm con cả ba con
này đi luôn đi.”
Chúng ăn khỏe quá thể.
Nhưng Mục Trung
Hoa lắc đầu, “Sao mẹ có thể xách thú cưng của con gái yêu đi được? Ba
đứa nó phải để ở đây cho con đỡ buồn. Nha đầu à,vậy mẹ đi đây.”
Mục Trung Hoa xách túi lớn túi nhỏ rời khỏi nhà Diệp Nam Sênh. Diệp Nam
Sênh nhìn chằm chằm cánh cửa khép chặt, đá bay chiếc dép ra đập vào cửa
để xả giận. Làm sao chúng có thể khiến cô bớt buồn được, rõ ràng là ngồi nhìn cô bực mình!
Thế là hôm đó Cung Khắc tới trường đón Đông
Đông về nhà, nhìn thấy Diệp Nam Sênh cùng hai con kỳ đà và một con nhện
ngồi giương mắt nhìn nhau. Tấm thảm dưới chân Diệp Nam Sênh cũng trụi
một mảng.
“902, bà Mục cướp thỏ của em chạy rồi…” Diệp Nam Sênh nhìn Cung Khắc, rưng rưng nước mắt, “Anh đi cướp về cho em đi.”
Dĩ nhiên, Cung Khắc không có gan giành giật “thỏ” với Mục Trung Hoa, nhưng anh có cách riêng của mình để khiến Diệp Nam Sênh bớt buồn. Ngày 8
tháng 10, ngày đầu tiên sau khi kết thúc kỳ nghỉ Quốc khánh, Cung Khắc
xin nghỉ ở trường, đưa Diệp Nam Sênh tới trường Đông Đông, tham gia đại
hội thể dục thể thao người thân.
Thời tiết đầu thu, các bé tại
trường tiểu học Xuân Hi vẫy cờ trên sân vận động. Bốn cậu bé có vẻ học
khóa trên, mỗi người kéo một đầu quốc kỳ, đi trước mặt đám trẻ. Diệp Nam Sênh giơ tay che đầu, nhìn cuộc diễu hành lộn xộn vụn vặt ở phía xa,
cuối cùng cũng tạm thời quên đi “con thỏ” của mình.
Sau khi xem
xong cuộc diễu hành tan nát đó, bạn nhỏ Cung Tiêu Đằng cùng đội của mình trở về khu vực dành cho lớp 1B. Hôm nay Đông Đông rất vui, vì bố và mẹ
lần đầu tiên tới tham gia hoạt động của nó.
Trong tiếng loa phát thanh, có một giọng nữ hơi the thé thông báo chương trình đại hội.
Hạng mục đầu tiên là chạy một trăm mét, quy tắc thi đấu cũng không giống các cuộc thi chạy bình thường, là phụ huynh cõng con chạy.
“Chị à,
phát thanh viên đó tên là Dương Hiểu Vân, thầy cô cho chị ấy làm phát
thanh viên của trường, nhưng em cảm thấy giọng chị ấy không hay bằng
giọng em. Chị nói có phải không?” Đông Đông để mặc cho Diệp Nam Sênh
thay quần áo cho mình, chốc chốc lại quay đầu nhìn trạm phát thanh được
lập tạm thời trên đài cao ở phía xa xa. Dương Hiểu Vân học trên nó ba
lớp đang ngồi đó, đi đôi giày da màu hồng, buộc tóc đuôi ngựa rất cao.
Có rất nhiều bạn nam trong trường đều khen Dương Hiểu Vân xinh xắn nhưng Đông Đông không thấy như vậy.
Diệp Nam Sênh cảm thán, trẻ con
bây giờ có tính hiếu thắng quá sớm: “Người khác nói chị cũng được nhưng
chị cảm thấy giọng của Đông Đông nghe hay hơn cô bé kia.”
Cách
dạy dỗ bao che này của Diệp Nam Sênh khiến Cung Khắc chẳng biết làm sao. Anh liếc nhìn về phía những học sinh và người nhà đang chạy vào trong
sân. Tâm lý có chút hụt hẫng của Cung Khắc đã bị Diệp Nam Sênh nhìn
thấy. Cô chỉnh lại vạt áo cho Đông Đông rồi vỗ vai con bé: “Đông Đông cố lên!”
“Vâng!”
“Đông Đông đăng ký ư?” Dường như chỉ có một mình Cung Khắc sống ngoài trạng thái. Trạng thái này duy trì mãi cho
tới khi anh bất đắc dĩ phải ra sân, cõng Đông Đông chạy về đích với tốc
độ không nhanh hơn chạy bộ là bao, vì thế đạt được “giải bét” và tuyên
bố kết thúc.
“Chị…” Một lần nữa trở về khu nghỉ ngơi, nhìn thấy
bạn cùng lớp được giải nhất – Khưu Viên Viên và bố, nét mặt con bé càng
thêm buồn bã. Bố của nó rõ ràng tuyệt như vậy, vì sao lại chạy chậm thế?
Cung Khắc cũng hiếm khi cảm thấy ái ngại. Anh đứng bên cạnh Diệp Nam Sênh,
nói với con gái: “Đông Đông à, tinh thần thể thao chân chính không phải ở việc xếp thứ nhất mà quan trọng là chúng ta đã tham gia.”
“Đông Đông, bố nói đúng đấy.” Diệp Nam Sênh gật đầu phụ họa, “Thế nên 902, mời anh phát huy tinh thần thể thao đến cùng đi.”
Tới tận lúc này, khi nhìn vào đôi mắt cười tít của Diệp Nam Sênh, Cung Khắc mới nhận ra, khi cô còn chưa biết mình mang thai, đã sớm bàn bạc với
Đông Đông chuyện tham gia tất cả các hạng mục trong đại hội thể thao
rồi.
Thế là hôm đó sau khi đại hội kết thúc, Cung Khắc đã mệt đứt hơi.
“Chuyện này cũng không thể trách em, ai bảo anh nhét nó vào bụng em cơ.” Diệp
Nam Sênh chỉ tay vào cái bụng nhỏ vẫn chưa lồi lên, nét mặt muốn vô tội
bao nhiêu có bấy nhiêu.
Những tưởng hôm nay cứ thế qua đi, nhưng
khi cô chủ nhiệm lớp Đông Đông vỗ tay tập hợp lần cuối cùng vẫn có chút
chuyện xảy ra. Một bạn học khác trong lớp Đông Đông có phụ huynh là một phụ nữ trẻ tuổi mới ngoài ba mươi. Cô ấy đã quan sát Diệp Nam Sênh một
lúc lâu. Nhân lúc con không có mặt, cô ấy tiến tới gần Diệp Nam Sênh,
nhỏ giọng hỏi: “Nhà cô theo ngành y à?”
“Đúng vậy, có chuyện gì à?” Diệp Nam Sênh không hiểu.
“Cô không biết đâu, tôi sắp nhìn già như mẹ tôi rồi. Tôi thấy gia đình cô
rất biết chăm sóc da mặt, không học y sao biết chăm sóc như vậy. Cô có
bí kíp gì không, con trai tôi và em gái cô là bạn học, trông bố cô trẻ
như vậy, thật sự có bí kíp gì có thể nói cho tôi biết không…”
Diệp
Nam Sênh hơi sững người, sau đó hiểu ngay. Cô nhìn chằm chằm “người bố”
mặt đã trắng bệch chuyển sang tái xanh của mình, cố nhịn cười: “Chị hiểu lầm rồi, đây là chồng tôi. Còn nữa, tôi đúng là học y nhưng học pháp y, chuyên nhìn người chết.”
Diệp Nam Sênh không hề lo lắng việc bạn học của Đông Đông sẽ vì nó có một người mẹ kế luôn nhìn người chết mà
kỳ thị nó, vì chập tối hôm đó, bầu không khí căng thẳng bỗng bao trùm
khắp sân vận động không lớn lắm này. Các thầy cô đang bàn luận về chuyện phụ huynh em Lưu Sướng lớp 3D bị mất tiền.
Tiền thì không nhiều, nghe nói chỉ có ba ngàn. Nhưng ba ngàn đó lại liên quan tới một ca phẫu thuật để cứu một mạng người.
Thì ra gia đình Lưu Sướng sống ở vùng quê Lâm Thủy, bình thường đi học,
thằng bé được gửi ở nhà một người cô trong thành phố. Mấy hôm trước,
người mẹ ở dưới quê đột nhiên ngất xỉu trong nhà, sau khi được đưa tới
bệnh viện kiểm tra một lượt, phát hiện trong não có một khối u. Gia đình không mấy khá giả ấy chạy vạy khắp nơi, cuối cùng cũng gom góp đủ số
tiền cho một ca mổ, ba ngàn cuối cùng này là do bác của Lưu Sướng bỏ ra.
Bố của Lưu Sướng cầm tiền từ nhà chị đi, vừa hay lại gặp đại hội thể dục
thể thao này, không chống đỡ nổi ánh mắt kỳ vọng của con trai đành cầm
tiền tới trường tiểu học Xuân Hi, bứt rứt như ngồi trên kim, cho tới khi đại hội kết thúc, anh ta cũng chuẩn bị tới bệnh viện.
Nhưng con
người luôn có ba việc cần làm, giữa đường buồn đi tiểu tiện, bố của Lưu
Sướng đành đứng lại. Anh ta ôm bụng đi vào nhà vệ sinh, sợ tiền rơi
xuống bồn cầu, liền dặn dò Lưu Sướng cầm tiền đứng ngoài khu vệ sinh đợi mình.
Đang giải quyết thì một tiếng động bên ngoài kiến anh nông dân giật mình. Vội vàng giải quyết nốt, bố của Lưu Sướng xách quần chạy ra cửa, nhìn thấy Lưu Sướng ngã dưới đất, còn ba ngàn đó cũng đã bay
mất từ lâu.
Diệp Nam Sênh thừa nhận, vì mang thai nên cô mất đi
rất nhiều trò vui. Thế nên cô không phủ nhận việc mình kéo Cung Khăc tới văn phòng hiệu trưởng là để tìm niềm vui, bớt nhàm chán.
“Trên
sân vận động, anh khiến Đông Đông mất mặt, còn không mau bù đắp lại.” Cô nói như vậy, Cung Khắc cũng lười nhắc nhở cô là ai đã cho anh cơ hội để mất mặt.
Phòng hiệu trưởng trường tiểu học Xuân Hi nằm trên tầng cao nhất, tầng bốn. Trên cánh cửa lớn được sửa sang không hoành tráng
lắm có treo một tấm biển, bên trên viết ba chữ “Phòng hiệu trưởng”.
Hiệu trưởng Lưu đang răn dạy mấy học sinh cao thấp không đều nhau. Chốc chốc ông ấy lại đập bàn để thị uy.
“Mấy đứa có phải đã xuất hiện gần nhà vệ sinh trong khoảng thời gian đó
không? Còn không thừ nhận là thầy sẽ báo cảnh sát. Đừng nghĩ rằng các em là trẻ vị thành niên thì cảnh sát không bắt các em.”
“Thưa thầy hiệu trưởng, bố con nói, chưa đến tuổi nếu có phạm tội thì theo luật vẫn không phải chịu trách nhiệm hình sự.”
Cung Khắc đứng ngoài nhìn đứa trẻ đang nói. Nó là đứa cao nhất trong số đó,
đầu tóc được cắt gọn gang, nhưng quần áo trên người khá cũ kỹ. Trực giác nói cho Cung Khắc biết, đây không phải một cậu bé sống theo khuông
phép, nề nếp.
Quả nhiên, hiệu trưởng giận dữ dậm chân bình bịch
vì câu nói này. Ông ấy xua tay, đuổi những người khác đi, chỉ để lại một đứa trẻ.
Anh nghe thấy hiệu trưởng nói với cậu bé: “Ông bố ngồi
tù dạy em cái này hả, có phải ông ấy còn dạy em ăn trộm tiền không…” Các học sinh nối đuôi nhau ra khỏi phòng rồi tiện tay đóng cửa lại. Giọng
hiệu trưởng không còn rõ nét như lúc trước nữa.
“Bố không vào sao?”
Đúng thế, Diệp Nam Sênh cũng muốn hỏi. Lẽ nào anh cũng cảm thấy đứa bé bên trong đã ăn trộm tiền.
Cung Khắc không trả lời câu hỏi của vợ. Anh dựa vào tường, quan sát mấy cô
cậu kia. Cậu bé cao kều rời đi rồi nhưng vẫn quay đầu lại, còn cậu bé
tương đối lùn thì đi thẳng, trong đó có một cậu bé đang run rẩy, xem ra
bị dọa không hề nhẹ.
Nhìn xong một lượt, Cung Khắc gọi tên Đông
Đông, thì thầm mấy câu bên tai với nó. Con bé mắt sáng rực lên, gật đầu
rồi chạy mất hút.
Đồng thời lúc này, Cung Khắc đẩy cửa phòng hiệu trưởng ra. Hiệu trưởng bên trong đang tức giận như sấm sét. Ông ấy nhận ra học sinh này, Trần Tấn, học lớp năm, bố là một kẻ du thủ du thực, từ nhỏ đã không có mẹ. Xét theo góc độ giáo dục, hiệu trưởng gần như khẳng định một trăm phần trăm, người đẩy ngẵ Lưu Sướng, còn ăn cắp tiền chính là Trần Tấn. Ông ấy định báo cảnh sát thì đúng lúc này ngoài cửa có
người lên tiếng: “Không phải cậu bé này lấy tiền.”
Người nói là Cung Khắc.
Sau khi tỏ rõ thân phận, Cung Khắc đề nghị ra ngoài gặp Lưu Sướng. Lưu
Sướng tói rất nhanh, trên đầu quấn băng, có vẻ bị thương không hề nhẹ.
Bên cạnh nó có một người đàn ông chất phác, trông có vẻ giống bố của Lưu Sướng.
Cung Khắc hỏi Lưu Sướng có nhìn thấy ai đẩy nó không? Lưu Sướng lắc đầu. Cung Khắc lại kéo Lưu Sướng ra trước mặt, nhìn bộ quần
áo trên lưng nó rồi một lần nữa khẳng định. Trần Tấn không phải là đứa
trẻ ăn cắp tiền. Người thật sự ăn cắp có lẽ là một trong hai đứa trẻ
thấp.
Anh có hai lý do: Lưu Sướng thấp bé, Trần Tấn cao lớn muốn
đẩy được nó, lực đẩy phải nằm ở vai. Mà từ điểm lực trước ngực và vết
bầm trên vai Lưu Sướng, thì có thể suy đoán rằng kẻ đó không cao.
Còn về lý do khác, thì chính Đông Đông thở hồng hộc mang tới. Nó lau mồ
hôi: “Bố ơi, giống như bố nói, Lý Xuân Vũ đã vào khu rừng nhỏ của trường học. Con len lén đi theo và sau đó tìm được cái này.”
Là một chiếc túi nilon bọc ba ngàn.
Lý do thứ hai của Cung Khắc xuất phát từ góc độ một nhà tâm lý học tội
phạm. Hung thủ sau khi gây án thường thể hiện tâm trạng che giấu trốn
tránh. Lý Xuân Vũ chính là đứa trẻ thấp bé không quay lại, vai còn run
lên đó.
Theo quỹ đạo tâm lý tội phạm, hung thủ sau khi tự rửa
sạch hiềm nghi cho mình thường sẽ đi xem thành quả phát triển của mình.
Việc này xuất phát từ sự bất an, cũng là cảm giác thỏa mãn. Cung Khắc để Đông Đông đi theo cậu bé hành động một mình đó, thế là đã tìm được Lý
Xuân Vũ.
Có điều người lớn cũng không thể hiểu được, trẻ con có thể vì muốn một chiếc máy bay mô hình mà làm chuyện hại người này.
Khi rời khỏi trường tiểu học Xuân Hi, vừa hay là lúc hoàng hôn. Ánh nắng
màu đỏ ấm áp chiếu trên gương mặt Đông Đông, nó không còn ủ dột như
trước, “Bố, bạn bè của con đều nói bố rất lợi hại!”
Nhưng Cung
Khắc không mắc lừa, anh liếc nhìn Đông Đông: “Cung Tiêu Đằng, con suy
nghĩ rõ ràng khi nào đổi xưng hô với mẹ con chưa?”
Anh sắp trở thành yêu quái bất lão, bố của Diệp Nam Sênh rồi.
Đông Đông và Diệp Nam Sênh đều không nhịn được, bật cười thành tiếng.
Đối diện bên đường, có một cậu nhóc tha một con chó lông, chặn đường đi của họ. Trần Tấn quan sát Cung Khắc một chút rồi quỳ rạp xuống đất: “Sư
phụ.”