“Tôi không hiểu ý của anh.” Khi mỉm cười, cơ mặt của Từ Nham toát lên một vẻ nho nhã rất bác học. Anh ta đan mười đầu ngón tay vào nhau, đặt nghiêm
chỉnh lên đùi, nhìn thẳng về phía Cung Khắc, biểu cảm không thể điềm
nhiên hơn: “Anh Cung có thể nói rõ ràng hơn một chút được không?”.
Lúc này, nếu đổi lại là Đới Minh Phong hoặc bất kỳ một cảnh sát nào ngồi ở
vị trí của Cung Khắc, có lẽ họ cũng sẽ nghĩ cùng một vấn đề. Nói Từ Nham là hung thủ, không có chứng cứ gì.
Nhưng, rõ ràng Cung Khắc có
cách của riêng mình. Anh lấy ra một cuốn sổ hỏi cung, được các đồng
nghiệp trong Công an quận tặng, lật ra một số trang. Những tờ giấy cứng
theo động tác lật phát ra những tiếng sột soạt. Trong căn phòng tối tăm
ít ánh sáng, âm thanh này có thêm chút lạnh lẽo, thiếu sinh khí.
Cuối cùng âm thanh ấy cũng ngừng lại. Cung Khắc đặt ngón cái và ngón giữa
bàn tay phải đè lên trang sách, ngăn không cho nó lật, đồng thời đầu
ngón tay cũng chỉ vào hàng thứ hai của trang ấy.
Giọng nói của
Cung Khắc không chút cảm xúc. Anh đang đọc những ghi chép trên đó: “Từ
Nham, tốt nghiệp nghiên cứu sinh Y học lâm sàng năm 2000 tai đại học Y
Lâm Thủy, sau khi tốt nghiệp, ở lại trường làm giảng viên, các môn học
giảng dạy gồm có Giải phẫu học, Y học bệnh lý học và Y học căn bản, đúng vậy không?”.
Từ Nham nhún vai, “Ghi chép nhân viên nhà trường, của tôi”.
Rõ ràng Từ Nham thừa nhận đoạn mà Cung Khắc vừa đọc.
“Nhưng đây không phải là toàn bộ.” Cung Khắc gấp sổ lại, tùy ý lặp lại lối tư
duy ban nãy mới sửa sang hoàn chỉnh, “Nhiếp Duy có thành tích không mấy
lý tưởng trong môn Giải phẫu học của anh. Theo như anh nói, việc này
đích thực cũng có liên quan tới cách thức giảng dạy của anh. Anh thích
viết bảng hơn là trình bày, khi lên lớp các sinh viên rất ít khi nghe
được tiếng giảng bài, đa phần anh chỉ cho họ nhìn thấy một bóng lưng
quay về bảng trắng. Nhưng ... đây không phải toàn bộ con người anh”.
Cung Khắc cầm cuốn sổ gõ cạch cạch lên mặt bàn, “Không phải anh không giỏi
dạy học mà là không thích những môn mà nhà trường phân công cho mình.
Lúc học anh thích nhất là Bệnh thần kinh học, các môn có thành tích cao
nhất cũng thuộc về Ngoại khoa. Hồ sơ liên quan đến việc bỏ thai cùng vá
màng trinh của Nhiếp Duy không tìm được ở bất kỳ bệnh viện nào tại Lâm
Thủy, vì chính anh làm cho Nhiếp Duy. Nhiếp Duy không có bạn bè, ngoài
việc thứ tư hàng tuần tới thư viện ôn bài ra thì các khoảng thời gian
khác đều ở trong ký túc. Vì sao? Vì sao lại là thứ tư, vì bắt đầu từ hai năm trước đây, mỗi thứ tư hàng tuần anh đều tới thư viện chỉnh lý tài
liệu. Anh là người duy nhất gần gũi với Nhiếp Duy. Cô ấy tin tưởng anh,
nếu tôi đoán không nhầm, anh thích cô ấy”.
Trong lúc Cung Khắc
nói, bàn tay của Từ Nham từ dưới bàn để lên trên bàn rồi lại thu về,
biểu cảm có chút lo lắng không yên. Nhưng chỉ chớp mắt, anh ta đã lại
bình thản như ban đầu, “Anh Cung, anh nói những điều này có chứng cứ gì
không?”.
“Không có.” Cung Khắc cũng trả lời rất dứt khoát, “Nhưng có lúc suy đoán hợp lý nhất thường lại chính là chân tướng”.
Anh đứng dậy vòng qua bàn, “Mà chứng cứ duy nhất trong tay tôi chính là
lòng tốt còn tồn tại trong anh. Từ Nham, nếu không vì Nhiếp Duy, anh sẽ
không giết những học trò của mình. Anh không phải kẻ ác, anh vẫn còn
nhân tính”.
Từ Nham ngẩng phắt đầu lên, rồi đột ngột thở dốc,
“Tiểu Khiết đang ở trong một nhà kho bị bỏ hoang ở số 18, đường An
Khánh, huyện Tuấn”.
Cùng với việc Từ Nham cúi đầu nhận tội,
thứ công cụ giết người có thể hút máu kia cũng được tìm thấy trong một
chiếc hộp gỗ dưới giường nhà Từ Nham. Cảnh sát chia ra ba ngả đường, một tổ thu thập chứng cứ có liên quan, một tổ đi cứu Tiểu Khiết tại huyện
Tuấn cách thành phố Lâm Thủy khoảng trăm cây số, tổ thứ ba thì ở lại Lâm Thủy, tiến hành công việc thẩm vấn cuối cùng đối với Từ Nham.
Phá án là như vậy, có đầu phải có cuối, có lý phải có cứ.
Mùa đông ở Lâm Thủy, buổi chiều sương khói mù mịt cùng những bông tuyết từ từ bay dưới nắng.
Đới Minh Phong đón lấy ly nước ấm của Hạ Đồ, vừa uống vừa dịch chuyển ghế sang bên cạnh, nhường chỗ cho cô ấy
Đó là một phòng thẩm vấn không lớn lắm nhưng lại có một ô cửa sổ mà các
phòng khác hiếm gặp. Có ánh nắng chiếu thẳng lên mặt Từ Nham. Khác với
những tên tội phạm thông thường, biểu cảm của anh ta bình tĩnh đến lạ,
mặt cũng không tái mét, khóe miệng thậm chí còn vương một nụ cười. Anh
ta đeo còng tay, điểm này tương đồng với mọi nghi phạm.
Anh ta ngẩng mặt lên, ký ức quá nhiều, quá hỗn loạn, anh ta không biết nên nói từ đâu.
Nhận ra được suy nghĩ ấy, Cung Khắc lên tiếng nhắc nhở: “Cứ bắt đầu kể từ bệnh tình của Nhiếp Duy đi”.
Từ Nham tròn xoe mắt, kinh ngạc khi Cung Khắc biết được, nhưng cũng lập
tức hiểu ra. Người đàn ông đó đoán được nhiều như vậy, nghĩ tới bệnh
tình của Nhiếp Duy cũng đâu có gì khó.
Biết được bệnh của
Nhiếp Duy là vào một thứ Tư nào đó trong mùa đông năm nay. Lúc ấy Từ
Nham đang ngồi tại vị trí thứ năm trên chiếc bàn thứ hai trong thư viện, trước mắt là một chồng những tài liệu y học dày cộp, chắn hết mọi tầm
nhìn. Nhiếp Duy chẳng biết đã ngồi bên cạnh anh ta từ lúc nào, biểu cảm
có phần lạc lõng.
Từ Nham chú ý tới cô gái này từ một tiết Bệnh
lý thần kinh hồi năm thứ ba. Tiết học đó giảng viên xin nghỉ ốm, Từ Nham được điều gấp tới thay, vội vàng giảng một tiết. Mặc dù chưa chuẩn bị
trước nhưng dẫu sao cũng là môn Từ Nham yêu thích, anh ta giảng rất trơn tru, lưu loát. Từ Nham thu dọn đồ đạc chuẩn bị trở về phòng làm việc,
một nữ sinh tóc dài bất ngờ đi về phía anh ta.
“Thầy Từ, thật ra
thầy giảng rất hay đấy.” Từ khi nhậm chức, câu khen ngợi đầu tiên Từ
Nham nhận được lại tới từ cô sinh viên có mái tóc dài đen nhánh, đôi
lông mày nhạt màu này. Về sau Từ Nham mới biết cô bé ấy tên là Nhiếp
Duy, đã từng học tiết của mình, điểm số không cao lắm.
Cũng chính vì lần đó, Từ Nham và Nhiếp Duy dần thân thiết hơn, nhưng cũng không
quá thân. Các giảng viên đại học bình thường phải chuẩn bị giáo án,
chỉnh sửa đủ các loại tài liệu tham khảo, nghiên cứu. Sau đó dần dần,
mỗi tuần họ luôn cố định gặp nhau ở thư viện vào thứ tư. Nhiếp Duy không có bạn bè, cô ấy thích cảm giác được cùng thầy Từ trao đổi về học tập.
Có điều Nhiếp Duy không biết, kể từ khi ấy, một tình cảm khác lạ đã dần
dần nảy sinh trong lòng Từ Nham. Anh ta liều mạng khống chế và kiểm soát nhưng giống như hạt cây anh túc, một khi đã trồng xuống, ngoài việc
khao khát nó trưởng thành thì không còn cách nào khác.
Nhưng bỗng nhiên có một ngày, Nhiếp Duy buộc mái tóc đuôi ngựa nhẹ nhàng đi tới
nói với anh ta “Cô ấy đã yêu”, cái cảm giác buồn bã ấy, Từ Nham cũng chỉ biết âm thầm nuốt xuống.
Nhiếp Duy nói, quen người ấy trên xe buýt.
Nhiếp Duy nói, lúc đó cô ấy nghe bài “I love you” của Nakashima Mika trong
máy ghi âm, người con trai kia chẳng biết đã ngồi vào chỗ trống bên cạnh từ khi nào, tới tận lúc xuống xe mới hỏi bài hát này tên là gì.
Nhiếp Duy nói người ấy rất tốt, còn tặng cô ấy một chiếc di động mới.
Từ Nham nhìn chiếc di động nắp trượt Sony Ericsson, mỉm cười nói với Nhiếp Duy: “Cô bé, chúc em hạnh phúc”.
Anh ta đã quen mỉm cười, mỉm cười có thể khiến người khác quên đi đau thương.
Nhiếp Duy nói: Bạn trai của cô ấy tên là Lục Bắc Hàng.
Nhưng sau này có một ngày, Lục Bắc Hàng lại trở thành bạn trai của Vạn Vi Vi. Nhiếp Duy không còn nói gì nữa, cô ấy ít nói hơn trước rất nhiều, nhưng mỗi thứ tư vẫn tới thư viện đọc sách.
Tới tận một ngày nửa năm
trước, Nhiếp Duy hồn bay phách lạc tới tìm Từ Nham và nói: “Thầy Từ, em
đã có thai, còn bị người ta chụp ảnh. Em phải làm sao? Em cảm thấy rồi
không sống nổi nữa, người trong thôn sẽ chê cười em, cười chê bố mẹ
em...”.
“Không sao đâu, Nhiếp Duy, em bình tĩnh đã. Kể lại cho thầy nghe, thầy sẽ giúp em, thầy sẽ giúp em mà.”
Nhiếp Duy xảy ra chuyện vào một tháng trước, hôm đó Vạn Vi Vi tìm cô ấy ra
ngoài chơi, để được ngắm nhìn Lục Bắc Hàng từ xa, cô ấy đã đi. Rõ ràng
cô ấy chỉ uống một cốc nước ngọt, vậy mà đã bất tỉnh nhân sự, khi tỉnh
dậy thì người đầy những vết thâm tím, khắp người đau ê ẩm, nhất là giữa
hai cẳng chân. Không cần nhìn vết đỏ rực trên ga giường, cô ấy cũng biết bản thân rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhưng đây không phải điều khiến
cô ấy sợ hãi. Bên mép giường bày những kiểu ảnh đó của cô ấy, một trong
số đó phía sau còn viết hàng chữ “Tránh xa Lục Bắc Hàng ra một chút”.
Nhiếp Duy nhận ra nét chữ của Vạn Vi Vi.
Từ Nham đã làm phẫu thuật cho Nhiếp Duy.
Mọi chuyện vốn đã lắng xuống như thế, nhưng không lâu trước khi Nhiếp Duy
xảy ra chuyện, Nhiếp Duy tới tìm Từ Nham. Hôm đó cô ấy cũng mỉm cười
nói: “Thầy ơi, em mắc bệnh, là loại bệnh không có cách chữa trị. Em từng lên mạng tra, loại bệnh này cho dù khống chế được thì chi phí cũng rất
đắt đỏ. Nhưng mà thầy à, thầy đừng lo cho em, em sẽ sống tốt quãng thời
gian này, làm xong chuyện em phải làm, em mới yên tâm ra đi được”.
Ký ức dừng ở đó, vành mắt Từ Nham ươn ướt, “Chuyện bọn họ đi chơi trò mật
thất đó tôi cũng biết. Nhiếp Duy nói hôm đó cô ấy mời. Ngoại trừ một
người tên Tiểu Khiết ra thì đều là đám bạn thân của Vạn Vi Vi. Tôi vốn
tưởng rằng Nhiếp Duy sẽ báo thù gì đó, không ngờ cô ấy lại chết”.
Vừa nói, Từ Nham vừa ngửa cao mặt lên, tựa hồ tư thế này có thể khiến nước mắt chảy ngược vào trong.
“Sau khi tìm được Lục Bắc Hàng, anh đã biết họ rốt cuộc từng làm gì Nhiếp
Duy, đúng không?” Chất giọng trầm thấp của Cung Khắc xem ngang những hồi ức của Từ Nham. Bờ môi của anh ta mím chặt, không nói gì cả.
Cung Khắc lại hỏi: “Công cụ giết người đó có lẽ Nhiếp Duy đã chuẩn bị để trả thù những kẻ khác, nhưng tôi không cho rằng với khả năng của cô ấy có
thể làm ra được dụng cụ hút máu có hiệu quả cao như vậy”.
Thông qua thí nghiệm, hung khí có bốn cái răng nanh đó có thể hút được 4000cc máu chỉ trong vòng chưa đầy năm phút.
Từ Nham nhíu mày, “Tôi không biết, Nhiếp Duy nói một ngày nọ có người gửi
bưu kiện cho cô ấy, bên trong là thứ này, còn có một tờ giấy đầy chữ”.
“Viết gì vậy?”
Từ Nham lắc đầu.
Cung Khắc chìm vào trầm tư, rất lâu sau, anh đột nhiên lẩm bẩm một câu: “Có
lẽ Lục Bắc Hàng thích Nhiếp Duy, chỉ có điều anh ta quá yếu đuối mà
thôi”.
Nói xong, Cung Khắc đứng dậy, rời khỏi phòng.
Diệp Nam Sênh ở phòng bên cạnh đợi anh. “902, sao không hỏi nữa? Từ Nham
thích Nhiếp Duy, sao lại giết cô ấy, còn rất nhiều chuyện em chưa hiểu?”
Cung Khắc ngồi bên cạnh Diệp Nam Sênh, chống tay lên trán, đặt lên bàn.
Giọng anh vốn đã lạnh, bật ra ngoài qua kẽ ngón tay càng trở nên ồm ồm
vang vọng. “Người giết Nhiếp Duy và Vạn Vi Vi có lẽ là Lục Bắc Hàng.
Buổi tối hôm Nhiếp Duy mất tích, cô ấy chỉ tới găp người quen, loại trừ
Từ Nham thì chính là Lục Bắc Hàng. Chuyện bệnh tật khiến cô ấy tuyệt
vọng, vì vậy Nhiếp Duy đã thay đổi kế hoạch giết anh ta thành tự giết
mình”.
“Nửa đêm có thể hẹn Vạn Vi Vi ra cũng chỉ có thể là Lục
Bắc Hàng. Có lẽ ban đầu anh ta muốn giết vài người rồi tự sát, tiếc là
chuyện tự sát có lúc cũng cần dũng khí. Vì anh ta xé những sáu mảnh
giấy”.
“Chính vì anh ta biết là ai đã tạo ra vụ án giống hai mảnh giấy trước nên mới yên tâm trở về Lâm Thủy, ai ngờ lại đi vào chỗ
chết.” Diệp Nam Sênh lúc lắc cái đầu, ‘Haizz, nói như vậy, người để lại
mảnh giấy trong phòng mật thất chính là Nhiếp Duy rồi”.
Cung Khắc gật đầu, “Cũng không ngốc lắm”.
Diệp Nam Sênh xì một tiếng rồi chợt nhớ ra gì đó, “Sao anh nghĩ được những
điều này, nghĩ ra còn có hung thủ thứ hai tồn tại, hơn nữa còn là thầy
giáo?”.
“Sách.”
“Sách ư?”
“Nhiếp Duy mong được
chết, trước khi chết lại đọc một cuốn sách ôn thi nghiên cứu sinh? Không hợp lý. Thế là tôi lật lại cuốn sách cô ấy từng đọc, vừa hay nhìn thấy
cái tên bệnh cô ấy đã đánh dấu sao. Trùng hợp là trang đó không nằm
trong phạm vi thi.” Cung Khắc thở hắt ra, “Còn về chuyện có hai hung thủ tới từ báo cáo pháp y của em. Vạn Vi Vi và ba nạn nhân sau đó đều bị ai đó đập vào đầu rồi mới ngất xỉu và bị rút máu. Nhưng vị trí vết thương
của họ lại không giống nhau. Vạn Vi Vi bị thương ở bên phải, còn ba
người còn lại ở bên trái. Trong tình huống không có phòng bị, hung thủ
thường tập kích từ phía sau, thế nên họ chia ra chết trong tay hai
người, một người quen dùng tay phải, mà người còn lại là người thuận tay trái”.
“Nhưng hai người chết sau đó cũng có thể bị đánh ngất
trong khi ngủ mà”. Diệp Nam Sênh vừa phản bác đã tự phủ định chính mình. Cô đập vào đầu mình, “Quần áo không đúng, họ không mặc đồ ngủ. Sau đó
anh dựa vào việc thuận tay trái, lại dựa vào vào phạm vi tiếp xúc của
Nhiếp Duy, cuối cùng lựa chọn là Từ Nham. 902, anh quả là thiên tài”.
Anh là thiên tài ư? Nếu vậy sao không ngăn được kẻ gửi đồ cho Nhiếp Duy,
như thế bi kịch đã không xảy ra. Người đó liệu có phải là Trương không?
Đang mãi nghĩ thì trên hành lang bỗng vang lên những tiếng ồn ào. Cung Khắc
đứng dậy, đi vài bước ra mở mở cửa. Anh kéo một người cảnh sát đi ngang
qua hỏi có chuyện gì.
“Phía đường Hoa Bắc có kẻ bắt cóc con tin
nhảy lầu...” Ngừng một lát, người cảnh sát lại nói: “Nghe nói hình như
là mẹ của Nhiếp Duy và Vạn Đại Cường”.