Ngày 25 tháng 8 năm 1992, cơn mưa rào như trút nước vào lúc chập tối quét qua thành phố cảng Lâm Thủy, phía Đông Bắc.
Lượng nước mưa dày đặc như đổ ào từ trên trời xuống, cộng với sức gió giật
cấp năm, quá nửa những cây mới trồng tại dải phân cách xanh ở Lâm Thủy
đã bị quật đổ trong chốc lát. Những cây du bị bật cả rễ nằm ngổn ngang
bên vệ đường quốc lộ, có những cây đổ ngang ra giữa đường. Con đường
giao thông huyết mạch của thành phố Lâm Thủy đối mặt với một thách thức
nghiêm trọng, vô số xe cộ bị ách tắc trên đường không thể nhúc nhích,
người trong xe ngoài việc bấm còi inh ỏi để trút giận thì cũng chỉ còn
cách cầu xin ông trời nhanh chóng dừng cơn mưa dữ dội này lại.
Tài xế xe buýt đường 11 - Lý Tôn Nghĩa - cũng đã phải đứng trên con đường
Nghĩa An góc Tây Bắc thành phố tròn hai tiếng đồng hồ. Đừng nói là khách trên xe sốt ruột, ngay cả anh ta cũng sắp són ra quần vì nhịn tiểu. Tám giờ đúng, anh ta trở về đội bàn giao xe, chẳng kịp ký tên đã cởi quần
lao vội ra ngoài cửa.
”Lý, anh vội đi đầu thai đấy à!” Người đồng nghiệp cất xe sớm hơn anh ta một lúc - tài xế NGô đã thu dọn xong hộp
bút chì buổi tối định mang về nhà cho con gái, gào lên sau bóng lưng sắp khuất dạng của Lý Tôn Nghĩa: “Có cần tôi chở anh về nhà không?“.
”Tôi đi vệ sinh một lát, sao anh nhiều chuyện thế hả!“. Trong lúc nói, Lý
Tôn Nghĩa đã vòng ra cửa lớn của công ty giao thông công cộng, lách vào
một con ngõ nhỏ gần đó. Anh ta cởi khóa quần, vừa “trút nước” vừa thoải
mái nói chuyện với anh Ngô này, anh bảo hôm nay mưa to như thế mà Đài
phát thanh cũng chẳng dự báo trước một tiếng, đi đường cứ gọi là tắc
cứng.
”Thì ai nói không.” Anh Ngô lại bỏ hộp bút chì ra, trời rất tối, ngọn đèn đường duy nhất xung quanh đó cũng phải cách vài mét. Loại ánh sáng tù mù này khiến những hình vẽ trên hộp bút hoàn toàn không thể nhìn rõ. Mặc kệ đi, con gái chắc là sẽ thích thôi. Nghĩ tới chuyện về
nhà con bé nhìn thấy hộp bút chì sẽ nhào vào lòng anh gọi “bố”, tài xế
Ngô cười thật thà, rồi ngẩng đầu lên nói vọng vào trong ngõ: “Tôi bảo
này anh Lý, trút lâu vậy chắc là xong rồi chứ, đừng coi mình là cái đập
nước, cứ cố mà tích vào“.
Tài xế Ngô không ngờ rằng lần này Lý Tôn Nghĩa không trả lời ngay.
Mưa vừa ngớt, nước mưa men theo mái hiên lộp bộp rơi xuống theo nhịp. Bốn
bề rất yên ắng, tới nỗi anh Ngô bỗng chột dạ. Anh ta nắm hộp bút chì
trong tay, đánh bạo: “Anh Lý, anh còn không ra là tôi về một mình
đấy...“.
Tiếng sấm sét từ trên đầu vọng xuống như tiếng chiếc
thuyền ba lá không ngừng bị đung đưa. Đúng lúc ấy, một cơn gió thổi tới, tài xế Ngô nhìn bốn bề âm u lạnh lẽo, bỗng rùng mình, suýt nữa thì ngồi thụp xuống đất, “Anh Lý, không đợi anh nữa đâu, tôi đi trước đây“.
Anh ta cầm chiếc hộp bút chì trong tay, chưa đi được mấy bước, tiếng nói
của Lý Tôn Nghãi bỗng vang lên sau lưng, “Anh Ngô, anh qua đây“.
Lý Tôn Nghĩa từ trong ngõ thò đầu ra, biểu cảm có chút khác ban nãy, thêm
vài phần thận trọng, lại có vẻ hưng phấn. Lúc ấy tài xế Ngô mới giật
mình, đang không vui thì Lý Tôn Nghĩa cứ vẫy tay với anh ta. Không còn
cách nào khác, anh ta đành quay ngược lại, “Có chuyện gì mà cứ phải nói
ngay bây giờ, mau về nhà đi, lát nữa chưa biết chừng lại mưa đấy“.
Lý Tôn Nghĩa nháy mắt, “Tôi nhặt được một báu vật“.
Khi Lý Tôn Nghĩa giơ tay ra, tài xế Ngô nhìn thấy trong tay anh ta có thêm
một chiếc hộp. Đó là một chiếc hộp dạng dài, vì quá tối nên chỉ thấp
thoáng nhìn ra được bên trên có dán giấy niêm phong màu trắng, đan chéo
thành hình chữ thập, còn trên đó viết gì hay hoa văn trên hộp kiểu dáng
ra sao thì thực sự không thấy rõ.
Tài xế Ngô sửng sốt, ghé sát đầu về phía trước, “Dán niêm phong, biết đâu là báu vật thật?“.
”Đúng đấy.'' Lý Tôn Nghĩa cẩn thận đỡ chiếc hộp trong lòng bàn tay, tay phải
nhẹ nhàng vuốt lên tờ giấy niêm phong, “Ai ngờ Lý Tôn Nghĩa này chăm chỉ nửa cuộc đời, đi tiểu tiện lại ra được cái thứ này cơ chứ“.
Anh ta giơ tay phải lên sát mũi, khai nồng nặc. Anh ta ghét bỏ lắc đầu, lấy tay cọ cọ lên tà áo.
”Anh Ngô, bây giờ phải làm sao?”
Tài xế Ngô còn thật thà hơn cả Lý Tôn Nghĩa. Điều đầu tiên anh ta nghĩ tới
là nộp cho công an, nhưng vừa đề nghị đã bị Lý Tôn Nghĩa gạt đi.
”Tôi sống nửa đời người rồi, chưa bao giờ nhặt được thứ gì.” Anh ta giữ chặt chiếc hộp trong lòng, “Với cả, tôi cho anh hay, nể tình chúng ta thân
thiết, tôi có một nửa thì anh sẽ có một nửa, sao anh có thể bảo tôi giao nộp?“.
Trong lúc hai người đang bàn bạc, từ xa vọng tới tiếng sấm đì đùng, xem ra cơn mưa này còn tiếp tục.
Họ lại thương lượng thêm lúc nữa, cuối cùng tài xế Ngô đồng ý với đề nghị
của Lý Tôn Nghĩa, mở hộp ra trước xem bên trong là thứ gì rồi mới quyết
định.
Gió thổi vù vù, Lý Tôn Nghĩa nuốt nước bọt, xé tờ giấy niêm phong đầu tiên rồi lại xé tờ thứ hai. Anh ta ngẩng đầu nhìn anh Ngô,“Người anh em, quyết định rồi đó, nếu không phải văn vật, chúng ta không giao nộp công an, ha“.
Anh Ngô gật đầu, nhích chân, đứng gần hơn chút. Nói thật lòng, anh ta sống gần bốn mươi năm rồi nhưng đây là lần
đầu tiên làm chuyện này.
Lý Tôn Nghĩa kéo tuột móc khóa xuống, xoay một cái, một tiếng “cạch” vang lên, nắp của chiếc hộp cũng đồng thời bật ra.
Một tiếng thở dài thất vọng.
”Mẹ kiếp, ai lại bệnh hoạn, lấy một chiếc hộp đẹp thế này để đựng lạp
xưởng!” Dưới sắc trời u tối, Lý Tôn Nghĩa nhìn chằm chằm thứ thô thô
trắng trắng đó, bực bội không chịu nổi. Anh ta đang chuẩn bị vứt chiếc
hộp đi thì đột nhiên, một tia chớp lóe lên trên đỉnh đầu, rọị sáng cả
đêm tối, cũng ngay lúc này, anh Ngô kêu thế lên một tiếng.
”Của... Của đàn ông...”
Bộ phận sinh dục nam nằm yên lặng trong hộp, máu ở vết cắt đang phả mùi tanh ra xung quanh...
Ngày 30 tháng 9 năm 2012, chiếc đồng hồ quả lắc bằng đá bên cạnh cửa Tam Giang Độ gõ hết mười bốn tiếng.
Tiểu Như đứng trên chiếu nghỉ từ tầng ba xuống tầng hai, tay trái không
ngừng cọ cọ tay vịn bằng gỗ ở hai bên. Cô ấy nhíu mày nhìn ra xa, điểm
cuối của ánh mắt ấy dừng lại trên người công nhân đang làm có ngoài cửa
sổ. Đã sắp vào thu, có thể do khí hậu đặc biệt của thành phố, bãi cỏ vẫn xanh ngắt, không hề có dấu hiệu úa vàng, thậm chí vài vạt cỏ dính nước
còn có vẻ tươi mơn mởn.
Người công nhân không biết có người đang nhìn, vẫn ngâm nga một khúc hát, nhấc chân, khom lưng xuống cong mông, hét một tiếng “Đi nào” rồi nâng máy cắt cỏ lên. Những chỗ anh ta đi qua, gốc cỏ tỏa mùi thơm ngai ngái.
Cả một bãi cỏ rộng được cắt bằng chằn chặn, thể hiện tâm trạng tốt đẹp của anh ta. Anh ta có rất nhiều lý do vui vẻ, ví dụ như sắp tới kỳ nghỉ
Quốc khánh; ví dụ như trường mẫu giáo mới phát cho tất cả các nhân viên
một tờ phiếu vàng của siêu thị trị giá ba trăm đồng; hoặc ví dụ như con
đường quốc lộ phía trước trường mẫu giáo cuối cùng cũng sửa xong, từ nay về sau, đám nhân viên bọn họ khi đi làm hay ra về, muốn bắt xe thì cũng không cần phải đi bộ thêm năm trăm mét nữa.
Thế mà cũng là những lý do ấy được bày ra trước mặt, Tiểu Như lại không sao vui nổi. Trước
khi xuống nhà, cô gần như đã lật tung cả phòng hoạt động lên mà vẫn
không tìm được thứ đó. Nghĩ tới gương mặt có lẽ sẽ lạnh như băng của đội trưởng Tần sau khi biết được sự thật, Tiểu Như lại rùng mình, lập tức
xoay người trở ngược lên tầng ba lần nữa.
Nửa tiếng sau, khi đã
chấp nhận số phận, cô ấy quay trở về trước cửa phòng 205, quyết định kể
sự tình cho chị Lý. Chị Lý là chị cả trong trường mẫu giáo, nhiều kinh
nghiệm, kiến thức phong phú, thêm nữa, và cũng là điều quan trọng nhất,
chồng của chị Lý làm ngay trong Công an thành phố, trùng hợp lại là đồng nghiệp của đội trưởng Tần. Sau này nếu đội trưởng Tần thật sự truy cứu
chuyện gì thì một cô giáo mầm non thực tập mới tới trường mẫu giáo công
an được một tháng như cô ấy mới có người nói giúp vài câu.
Nghĩ vậy, Tiểu Như an tâm hơn chút. Cô ấy xoa đôi tay nóng bỏng như chiếc xúc xích lên mặt một lúc rồi đẩy cửa đi vào.
Trong phòng đang chơi trò chơi, Tiểu Như cố gắng hết sức để lặng lẽ đi sát
tới phía sau chị Lý, đang định gọi chị ấy ra ngoài thì một bạn nhỏ chơi
cùng bỗng nhiên hoan hô một tràng ầm ĩ, thì ra người làm “ma” đã bị đánh bại.
Chị Lý đi phát phần thưởng cho đứa nhỏ, Tiểu Như đứng bên cạnh, nét mặt không khỏi tỏ ra hậm hực.
Cô ấy hướng ánh mắt về phía Tần Bảo - cô con gái cưng của đội trưởng Tần đứng giữa đám trẻ.
Buổi chiều khi học xong tiết hoạt động, chính Tần Bảo đã khóc lóc nói với
Tiểu Như rằng con lợn vàng mà mẹ để lại cho nó không còn nữa. Dù là
gương mặt nhỏ xinh xắn nước mắt tèm lem của Tần Bảo, hay món đồ không to lắm nhưng dát toàn vàng bên ngoài, lại còn là di vật của người quá cố
đó thì cũng đều nhắc nhở Tiểu Như rằng, cô ấy gặp họa rồi, Thế mà bây
giờ, Tiểu Như dụi dụi mắt, con lợn vàng chẳng phải đang nằm chình ình
trên cổ Tần Bảo hay sao?
Chuyện này là thế nào vậy?
Lúc nghỉ giữa giờ, Tiểu Như gọi Tần Bảo tới.
”Cô Tiểu Như ơi, là Đông Đông giúp con tìm được lợn vàng đó.” Tần Bảo cười hì hì.
Đông Đông mà Tần Bảo nhắc tới, tên thật là Cung Tiêu Đằng, tuần trước mới
chuyển tới trường mẫu giáo của bọn họ. Cô bé ấy không nói chuyện nhiều,
cả ngày luôn trong trạng thái gà gật, Tiểu Như quả thật không hiểu về nó lắm.
Tiểu Như quả quyết gọi Đông Đông tới, nhưng khi nhìn thấy
cô bé thắt hai cái bím, nét mặt có vẻ như chưa tỉnh ngủ đó, cô ấy do dự
một hồi rồi hỏi: “Đông Đông à, chính con tìm được lợn vàng của Tần Bảo
sao?“.
Đông Đông dụi mắt: “Cô à, cô đang nghĩ chính con đã lấy lợn vàng của Tần Bảo“.
Tiểu Như sững người, xoa xoa mũi: “Sao cô giáo lại nghĩ như vậy được?“.
”Thưa cô, đứa bé ngoan sẽ không nói dối. Bố con bảo, khi con người ta nói
dối, mắt sẽ không nhìn vào đối tượng nói chuyện với mình, ban nãy cô
không nhìn con. Hơn nữa, cô còn xoa tay lên mũi, bố con bảo đó là vì
hạch hạnh nhân trong mũi cô bị ngứa đấy...” Dường như có phần không chắc chắn về những điều mình nói, Cung Tiêu Đằng túm lấy bím tóc, lẩm bẩm,“Hay là... 'hạch đào nhỉ?“.
”Là thể hang...” Tiểu Như cũng từng
thấy kiểu nói này trong phim Hồng Kông, nhưng bị một đứa nhóc đọc vị, cô vẫn rất ngượng ngập, “Thôi được rồi, nếu không phải con lấy thì con có
thể kể cho cô giáo nghe làm sao còn tìm được lợn vàng không?“.
Tiểu Như cho rằng Đông Đông chỉ cứng miệng. Trẻ con mà, nếu không phải nó
làm, sao một thứ bản thân cô đã tìm lâu như vậy cũng không tìm ra, nó
lại tìm được? Chỉ cần Đông Đông chịu nhận, cùng lắm là cô dạy bảo nó một chút, dù sao thì những đứa bé được học trong trường mẫu giáo của một cơ quan thế này, phụ huynh cũng làm trong ngành.
Lần này thì Đông
Đông đã tỉnh hẳn, nó chớp chớp mắt, “Cô giáo, nếu con kể cho cô nghe, cô có thể hứa sẽ không kể lại cho người khác không?“.
''Được.”
”Ngoắc tay.”
Cách làm của con bé khiến Tiểu Như khó xử, nhưng cô ấy vẫn đưa ta ra, “Thì ngoắc tay“.
”Lợn vàng bị bạn mập lấy mất.”
Bố của bé mập là trưởng phòng Điều tra thẩm vấn phân cục phía Bắc thành
phố, mẹ cũng là cán bộ trong cục, hai vợ chồng đều không có quá nhiều
thời gian chăm sóc bé mập, vì thế bé mập trở thành một trong số không
nhiều những đứa trẻ ở bán trú.
”Con nhìn thấy bạn ấy lấy sao?” Tiểu Như vẫn không tin.
”Dạ không.'' Đông Đông thành thật lắc đầu: “Khi con lợn vàng của Tần Bảo bị mất, mọi người đều tới hỏi thăm. Lúc bạn ấy hỏi thì khóe miệng lại cong lên, bờ môi hơi run, đó là biểu hiện của sự hưng phấn, thế nên con suy đoán là bạn ấy biết sự tình. Sau đó con tìm ra được lợn vàng, bạn ấy đã thừa nhận“.
”Tìm ra được ư?”
”Vâng, bạn ấy giúp tìm lợn
vàng, không chú ý để tay quệt lên một chỗ nào đó trên người. Về sau con
phát hiện ra chân phải và chân trái của bạn ấy khi đi có đôi chút khác
biệt, thế là con chặn bạn ấy trong nhà vệ sinh nam, bắt bạn ấy cởi giày
ra.” Đông Đông xoa đầu, “Nhưng mà con cảm thấy bạn ấy không có ác ý, thế nên đã hứa sẽ giữ bí mật cho bạn ấy, cô giáo cũng phải giữ bí mật nhé“.
Tảng lờ ánh mắt tròn xoe ngây ngốc của Tiểu Như. Đông Đông tiếp tục tự lẩm
bẩm, ''Ầy, động cơ và thủ đoạn gây án của con nít không có tính kỹ
thuật, mới tí tuổi yêu đương gì chứ, thật phức tạp“.
”Khụ khụ...” Tiểu Như xấu hổ ngắt lời Đông Đông, “Đông Đông à...“.
Cô ấy bỗng nhiên không biết nên nói gì, “Đông Đông là tên cúng cơm của con sao? Vì sao lại có cái tên này?“.
”Thưa cô, vì con thiếu tình yêu thương nên gọi là 'Thương Thương'.”(1)
(1) Chữ Đông (疼) trong tên Đông Đông có nghĩa là “thương, yêu“.
Tiểu Như: “...“.
Năm giờ, Tiểu Như tiễn em bé cuối cùng trong lớp, trở về phòng làm việc
thay quần áo. Động tác của cô ấy rất nhanh lẹ, mười phút sau đã đứng đợi tại trạm xe đường 11 trước cổng trường mẫu giáo.
Gió thu đang
mạnh, thổi vào chiếc quần bó khiến làn da dưới lớp vải cảm thấy lành
lạnh, Tiểu Như giậm giậm chân mấy cái. Bên cạnh bỗng đột ngột vang lên
tiếng còi xe, Tiểu Như quay đầu, là chiếc xe Alto sản xuất trong nước,
cánh cửa được dán lớp màng chất lượng kém trượt xuống, để lộ một gương
mặt râu ria xồm xoàm.
”Cô gái, đi đâu vậy?” Kẻ mồm râu gọi Tiểu Như rất to.
Mấy năm nay ở thành phố Lâm Thủy càng ngày càng nhiều những chiếc xe lậu
như trước mắt ra ngoài mời khách, Tiểu Như không suy nghĩ gì đã lập tức
xua tay, nhìn về phía vầng mặt trời đang lặn xuống.
Ở tận cùng con đường quốc lộ, xe to xe nhỏ nối đuôi không dứt, trên con đường 11 thì vẫn không thấy bóng chiếc xe nào.
Tiểu Như nhìn một lúc, định qua dãy ghế đợi phía sau ngồi tạm, mông còn chưa chạm vào mép ghế, cô ấy chợt nhìn thấy hai người phía xa.
Quan
Sở rõ ràng không chú ý đến cô gái cách đó khoảng hai mươi mét đang nhìn
mình với vẻ dò xét. Anh ấy cũng không hay biết đúng lúc này mình đang
như một nhúm mỳ vắt không hợp kích cỡ, bị gượng ép nhét vào một chiếc
khuôn tên “bố của Đông Đông“.
Anh ấy chau mày, ngồi sụp xuống,“Đông Đông, sao lại không phải kem Häagen-Dazs chứ? Con xem này, Ha...
gen... Daz...“. Quan Sở chỉ vào ba chữ “Xảo Lạc Từ” trên vỏ, rồi nhấn
thêm một chút vào chữ “Từ”: “... s... đó“.
”Bố hai, ở đây có ba
chữ, 'Ha, gen, daz, s' là bốn chữ cơ mà.” Đông Đông xoay ngón tay lại,
ngẩng đầu đợi câu trả lời từ người bố thứ hai này của nó.
”Đây là chữ phồn thể, một chữ đọc hai lần, thế nên đây chính là 'Häagen-Dazs'
mà bạn béo ở lớp con nói đó.” Tiếp xúc lâu với hai bố con nhà này, bây
giờ Quan Sở nói dối tuyệt đối không đỏ mặt, không hồi hộp. Anh ấy xoa
đầu Đông Đông, xé lớp giấy bọc, “Ăn đi con“.
”Bố hai, bạn ấy tên
là mập, không phải tên là béo.” Đông Đông cầm lấy chiếc que, liếm lớp
chocolate trên miệng. Quan Sở vội vàng gật đầu, “Mập, mập“. Anh ấy thở
phào, coi như lừa được con bé, bằng không thật sự phải đi mua
Häagen-Dazs gì đó thì một hộp nhỏ xíu cũng đã tốn mấy chục đồng.
Nghĩ tới mấy đồng tiền thực sự tiết kiệm được trong ví, Quan Sở đắc ý mãi.
”Bố hai, chúng ta về bằng cách nào ạ?”
”Lúc vú Trương tới đón con thì về bằng cách nào?”
Chocolate đã bị liếm sạch, để lộ ra lớp bơ vàng tươi bên trong, còn có mấy hạt
điều hơi nhô đầu ra, Đông Đông cắn một miếng lẩm bẩm: “Có lúc thì ngồi
xe của mẹ hai, không có xe của mẹ hai thì bà Trương sẽ dẫn con bắt taxi
về“.
”Thật chẳng sáng tạo chút nào, hôm nay bố hai cho con đi về nhà bằng một cách cao cấp hơn!” Quan Sở vỗ ngực nói với Đông Đông.
”Là gì ạ?” Niềm phấn khích dâng lên trong đôi mắt Đông Đông. Nó từng được
ngồi rất nhiều xe, cảm thấy oai nhất vẫn là xe của bố, một chiếc ô tô
màu đen cao lớn vĩ đại, tự nó còn không leo lên nổi. Nó không biết bố
hai còn có cách gì cao cấp hơn.
”Không biết chứ gì?” Quan Sở đắc chí nhướng mày, “Bố hai sẽ đưa con về nhà bằng phương pháp cao cấp
nhất, khỏe mạnh nhất và dưỡng sinh nhất lịch sử loài người“.
”Gì
ạ?” Không ăn kem nữa, Đông Đông để mặc cho lớp bơ dần dần tan chảy, mải
miết nhìn Quan Sở. Quan Sở nháy mắt, “Đông Đông, bố hai dẫn con đi bộ về nhà được không? Vận động có oxi, bây giờ rất thịnh hành kiểu tập thể
dục này đấy“.
“...”
Đông Đông cúi gằm, vừa ăn kem vừa lặng lẽ đi về phía trước, “Bố nói quá đúng, đối tượng keo kiệt của bố hai
trước nay không phân biệt người lớn hay trẻ con“.
”Sao bố lại keo kiệt chứ? Bố con chẳng bao giờ nói tốt về bố cả! Đây là cách thức sinh
hoạt khỏe mạnh của bố hai... Được rồi, đúng là hơi tiết kiệm một chút... Tiết kiệm quá mức cũng được chứ hả!” Dưới cái nhìn ngây ngô nhưng kiên
định của Đông Đông, Quan Sở làm mặt ủ dột, “Thôi mà, Đông Đông, bố hai
thật sự không cố tình hẹp hòi với con đâu. Qủa thực là tháng này mẹ hai
con đã tịch thu hết mọi thành quả lao động hợp pháp của bố, con bảo bố
hai có đáng thương không?“.
Quan Sở nhìn Đông Đông với vẻ mặt tội nghiệp. Đông Đông đã ăn hết kem, vẫn còn lúng búng liếm nốt chiếc que,
gật đầu, “Bố hai đúng là rất tội“.
Quan Sở cười.
”Nhưng bố hai à, trên cuốn sổ nhỏ xíu màu đỏ hôm kia bố nhét vào trong hộp đựng giày, con nhìn thấy có mấy số không cơ đấy.''
Thế là hôm đó, sau cô giáo Tiểu Như, Quan Sở trở thành người lớn thứ hai á khẩu vì Đông Đông.
Tuy vậy, khoản tiền đi taxi này của Quan Sở chung quy vẫn không thể tiết
kiệm được. Khi di động vang lên, anh ấy vẫn còn đang dỗ Đông Đông.
”Suỵt! Đông Đông, bố con gọi đấy.” Quan Sở thu lại biểu cảm, hít thật sâu rồi
nhận điện thoại, “... Đông Đông hả, con bé rất ổn, cực kỳ ổn... Sao? Đại chỉ nhà mới? Lẽ nào?“.
”Tớ đang ở Lâm Thủy.”
Bên
ngoài lối ra khu để xe tại sân bay Thạc Vọng, nhân viên trực ban vừa cho một chiếc Buick của Mỹ đi ra. Anh ta đang định thở một hơi, uống ngụm
nước thì tiếng động cơ của chiếc xe sau đã dội tới bên cửa. Đó là một
chiếc Jeep đen, đầu xe được lau sáng bóng. Nhân viên trực ban chớp chớp
mắt nhìn bóng màn hình đang đực ra trong gương, mãi sau mới quay qua màn hình hiển thị.
”Mười đồng.''
Cửa xe yên lặng trượt xuống, một cánh tay từ bên trong thò ra. Nhân viên trực ban rùng mình, không
phải vì lạnh mà vì đôi tay trước mắt quá đặc biệt.
Đó là một đôi
tay rất nhợt nhạt, mang theo một sắc màu bệnh tật, năm ngón tay sát lại, thoạt nhìn có ảo giác như tay của người chết, nhưng hình dáng của những ngón tay lại rất đẹp, có thể gọi là vừa dài vừa thon, khiến người ta dễ dàng liên tưởng tới hình ảnh một đôi tay đang nhảy múa trên những phím
đàn đen trắng. Lúc này, giữa ngón trỏ và ngón giữa đang kẹp ngay ngắn
một tờ mười đồng kiểu cũ.
Người nhân viên nhận tiền, thò cổ ra ngoài cửa thu phí. Anh ta muốn xem xem người lái chiếc xe này trông sẽ như thế nào.
Tiếc là cửa xe đã trượt lên, lại vì ánh sáng nên anh ta không kịp nhìn rõ
tướng mạo của chủ xe, chỉ liếc thấy một bờ môi mỏng đang mím chặt.
Đang ủ dột thì từ trong cửa xe sắp khép chặt vọng ra một giọng nam giới,
thoạt nghe có cảm giác hơi run rẩy mà nội dung lại càng khiến nhân viên
trực ban hoàn toàn giật thót.
”Vượt qua được kỳ thi kế toán viên, chiếc xe này chẳng mấy chốc sẽ là của cậu.''
Nhân viên trực ban thích xe, anh ta cũng đích thực đang chuẩn bị đăng ký kỳ
thi kế toán viên, nhưng những chuyện mà ngay cả đồng nghiệp còn không
biết, sao người đó lại biết được?
Nhân viên trực ban rướn nửa
người ra ngoài cửa sổ, nhưng ngoài việc kêu “Ấy” một tiếng với theo
chiếc đèn xe sắp khuất dạng, anh ta chẳng làm được gì hơn.
”Xe gì là của tớ cơ?'' Sau khi Quan Sở lắp bắp báo địa chỉ thì nghe đầu kia vô duyên vô cớ vọng tới một câu như vậy. Anh ấy không hiểu, khi hỏi lại
thì phía đó đã chỉ còn những tiéng tút tút báo máy bận.
Chết rồi! Quan Sở vỗ đùi, anh ấy không thể tưởng tượng được sau khi bố của Đông
Đông tới nhà mới, phát hiện ra đó là một sự tồn tại quỷ quái đến mức
nào, anh ấy sẽ sống theo hình thức tế bào hay tan luôn thành bọt nước
thì ổn nữa.
”Taxi!” Cái gì mà phải moi từng sợi thịt trong kẻ
răng ra chỉ để tiết kiệm tiền nhà, khi Quan Sở đối mặt với người đó, tất cả đều trở thành vô nghĩa, sống mới là quan trọng.
Bế Đông Đông lên xe, Quan Sở đọc địa chỉ cho bác tài.
Căn hộ số 902, tòa nhà 11, khu đô thị Tùng Bình, đường Tứ Thủy Đông, quận
Bính Đông, một tháng trước vẫn còn bỏ không, cả năm rồi không ai hỏi
thuê.