Type: matnhung15
Một tháng sau khi Đông Đông làm xong phẫu thuật cấy ghép gan, Diệp Nam Sênh ôm cái bụng to tướng, cùng Cung Khắc đi ra ngoại ô ở Lâm Thủy. Trời đã
vào đông, thời tiết rất lạnh. Diệp Nam Sênh cẩn thận ôm bó hoa trong tay rồi đưa cho Cung Khắc.
“Này, 902, thật ra em cảm thấy Chu Hằng, cũng không xấu xa quá mức, chí ít thì tới cuối cùng hắn vẫn chọn cứu Đông Đông.”
“Ừm.”
“902”.
“Ừ?”
“Anh bảo tương lai chúng ta có nên nói với Đông Đông bố của nó là ai không.”
“Nó là con gái anh.”
“Thôi được rồi, được rồi”. Diệp Nam Sênh xua tay, bụng cô bỗng động một cái, thằng bé lại nghịch ngợm rồi.
Đúng lúc ấy có một cơn gió thổi qua, bó hoa đặt nghiêng trong túi bị gió
thổi, khẽ rung rinh. Chỉ một tháng mà dường như đã không còn ai nhớ rằng mới tháng trước, ở một góc Lâm Thủy, cảnh sát đã bắt được hàng chục
người có liên quan đến Trương, tịch thu một số tiền khổng lồ. Dường như
càng không có ai biết, vào một tháng trước, một chiết xe áp giải tội
phạm nào đó của cảnh sát giữa đường đã đổi hướng đi tới bệnh viện, hình
như phạm nhân trên xe đã tự sát và qua đời.
Dường như con người đã quên mất rất nhiều chuyện…
Chớp mắt đã sang năm thứ hai, mùa xuân đã tới. Cung Khắc đi trong vườn
trường, gương mặt tuy không có nụ cười nhưng bất kỳ ai nhìn thấy anh đều nhận ra anh đang vui. Con của mình và Nam Sênh đã chào đời.
Hôm
nay anh tới trường xin nghiỉ phép, định ở nhà với Nam Sênh một thời
gian. Đi ngang qua phòng Thông tin, ông lão bên trong gọi giật anh lại:
“Giáo sư Cung, có bưu phẩm của cậu này”.
Cung Khắc ký nhận xong,
trở về phòng làm việc. Anh mở bưu phẩm ra, bên trong không có đồ gì, chỉ có một mảnh giấy. Anh chuẩn bị đọc thì có người bên ngoài cửa gọi anh.
Cung Khắc đáp lại rồi đi ra ngoài, trước đó anh đã tiện tay đặt mảnh
giấy xuống.
Cửa sổ mở tung, một cơn gió lùa vào phòng, cuốn mảnh
giấy rơi xuống đất. Một con chim lạc đường bay vào trong phòng, hạ cánh
trên mảnh giấy ấy. Móng của nó vừa hay rơi xuống phần ký tên, ở đó chỉ
có một chữ “Trương”.