Phương Hoa đang xem chong chóng, còn Phương Dung đang xem nó, nhìn nó đi từng bước một, chậm rãi trưởng thành, từ lần đầu tiên bị té ngã, đến lần đầu tiên bị người ta đánh, lần đầu tiên cùng người khác giành đồ ăn, đến cuối cùng ăn hết cha mẹ anh chị em.
Ngày đó thời tiết ảm đạm như mọi khi, điện thoại của Phương Dung đột nhiên reo, là điện thoại từ một giống cái, muốn mời hắn ăn cơm, giống cái ở hiện tại rất quý hiếm, hắn ít nhiều có chút hưng phấn, lập tức đáp ứng.
Hẹn xong nơi gặp mặt, bữa ăn cũng được dọn lên, ai biết giống cái kia còn mang theo một người chồng, bày tỏ ý nghĩa rõ ràng, trên bàn ăn không ngừng kể khổ, nói mình nhiều chỗ khó khăn, Phương Dung biết mình bị lừa, nhưng một bàn đồ ăn có giá trị quá xa xỉ, miễn cưỡng ăn xong.
Phương Dung ăn xong còn phải nghe giống cái kia than thở, nói rằng bản thân có em trai đang vất vả sống lây lắc qua ngày, nếu không cũng sẽ không tìm kiếm người lạ giúp đỡ.
Phương Dung không tỏ ý kiến, lau miệng nói dối đi vệ sinh, trên thực tế muốn trốn ra từ cửa sau, vừa mới đi đến cửa sau liền gặp phải lưu manh đột nhiên vọt ra, tay đấm chân đá với hắn, hắn không biết võ, kỹ năng phòng thân cũng không biết, việc duy nhất có thể làm là bảo vệ đầu, không để bị đánh đến hư đầu óc.
Giống cái kia đột nhiên xuất hiện rồi đá vào eo hắn, giọng nói khinh thường, “Quỷ nghèo, không có tiền còn dám đến.” Giống cái xoay người hắn lại, lấy hết đồ vật có giá trị rồi mới mang theo bọn lưu manh bỏ đi.
Phương Dung ngã trên mặt đất, toàn thân ê ẩm cứng đờ, mất cảm giác, qua một khoảng thời gian mới chậm rãi bò dậy đi tìm bác sĩ.
May mắn hắn còn quang não, bên trong quang não có tiền nên yêu cầu phải xác nhận thân phận mới có thể lấy được, hắn đánh chết không nói, những người đó cũng không thể làm gì hắn, rốt cuộc bảo an xã hội vẫn còn dùng được.
*bảo an xã hội: bảo vệ an toàn trật tự xã hội.
Cùng lắm là bị đánh vài cái, không chết được, nhưng trên người hắn đầy máu, khóe miệng cũng rách, đôi mắt sưng lên, bộ dáng này không thể trở về đi làm được, may mắn còn có đồng nghiệp có thể giải thích giúp.
Hắn ấp ủ hi vọng gọi điện thoại cho một nhân viên chăm sóc khác, nói rõ tình huống lúc này, nhờ giúp đỡ làm thay mấy ngày, đồng nghiệp sảng khoái đáp ứng, không ngờ thông qua điện thoại lại biết đã xảy ra chuyện.
Phương Dung không rảnh nằm viện, chạy nhanh trở về gặp đồng nghiệp kia.
“Từ lúc cậu đi đến giờ nó vẫn chưa ăn cơm, đồ ăn đưa vào như thế nào thì đưa ra như thế đấy, lúc đầu tớ còn tưởng không có việc gì, Thú Nhân nhịn đói hai ngày cũng không chết, định chờ cậu về rồi xử lý, ai ngờ nó, nó dám...”
Ăn hết anh chị em, năm người không còn ai sống sót.
Phương Dung hoảng sợ, ngay cả anh chị em ruột thịt còn dám ăn, không khác gì Thú Nhân trước kia, đều là người thân không nhận.
Hắn đi vào thấy Phương Hoa vẫn duy trì bộ dáng đáng thương vô hại, ngồi xổm phía sau bức tường pha lê chống đạn, bốn phía hỗn độn, trên mặt đất còn vươn tơ máu lẫn lông trắng.
Giữa khe hở ngón tay còn giữ một cái chong chóng dính đầy máu, dùng tay kia xoay chong chóng.
Chong chóng chậm rãi chuyển động, phát ra âm thanh khó nghe, nó tựa như nghe thấy tiếng bước chân, chậm rãi quay đầu nhìn qua, nhìn thấy Phương Dung liền lộ ra biểu tình lấy lòng, đáng tiếc trong miệng nó đầy máu, khoé miệng còn dính dấu vết đỏ tươi.
Phương Dung khó lòng tiếp thu, hắn luôn cảm thấy Phương Hoa là ngoan ngoãn nhất, đặc biệt nhất, không nghĩ tới nó cũng rơi vào số kiếp Thú Nhân, cuối cùng đều là người thân không nhận, thiện ác chẳng phân.
Trong ngực Phương Hoa có chứa một vật khác, nó rất cẩn thận vươn tay, từ trong ngực móc ra một đôi cánh nhiễm máu, có thể nhìn ra được là từ trên người động vật còn sống xé ra, “Em tặng anh đôi cánh này nhé, anh thích sờ nó nhất mà, tặng cho anh.”
Aaaa!
Phương Dung rốt cuộc không nhịn được mà nôn, một màn đó thật sự quá ghê tởm, hắn thậm chí còn có thể thấy phần thịt lưng bị xé xuống, quá khủng bố.
Mấy ngày kế tiếp hắn sinh ra bóng ma tâm lý với Phương Hoa, không dám đi gặp nó, mỗi lần cho ăn cũng trốn rất xa, từ một cửa nhỏ không thấy được người bỏ thức ăn vào, rồi lại lấy thức ăn ra từ cửa nhỏ đó.
Hắn cho rằng như vậy là tốt rồi, nhưng không nhìn thấy vẫn sẽ nhớ tới tình huống ngày đó, một lần rồi một lần lặp lại trước mắt hắn.
Đến bây giờ hắn vẫn nhớ rõ lúc Phương Hoa ngồi xổm trên mặt đất, chong chóng dính đầy máu trong tay nó nhẹ nhàng chuyển động, biểu tình vô tội, giống như đứa trẻ đã làm sai, nhìn hắn lấy lòng.
Phương Dung thấy như vậy, cũng không bước đến, nó chờ không được, tự ném chong chóng bò lại đây, dùng đôi tay mảnh khảnh lôi kéo hắn xoa đầu nó, giống như người lớn xoa đầu bé con.
Đầu ngón tay của Phương Dung run rẩy, không dám đụng vào mái tóc mềm mại kia, trên thực tế trong lòng hắn vẫn có chút kháng cự, nói thẳng ra là sợ hãi.
Phương Hoa cúi đầu, sợi tóc màu trắng cuốn lên, lông mi thật dài nhẹ nhàng run rẩy, tựa như một con bướm bạc nghịch ngợm ghé vào đôi mắt nó, xinh đẹp động lòng người, so với thiên sứ còn giống thiên sứ hơn, đôi mắt màu trắng hẹp dài, mang theo hào quang tỏa sáng.
Bộ dáng này của nó quá ngoan ngoãn, vô hại, giống hệt khi còn bé, Phương Dung rốt cuộc nhịn không được, đặt tay trên mái tóc mềm mại của nó, nhẹ nhàng xoa, cảm giác quá tốt, không đành lòng buông tay.
Phương Hoa đột nhiên mở mắt, lông mi thật dài nhếch lên, đồng tử nhạt màu chợt loé, lộ ra ánh nhìn hung ác, cắn cổ hắn một ngụm lớn, máu dọc theo cổ chạy xuống, quần áo ướt đẫm, đau đớn trong nháy mắt đánh úp lại, hắn chỉ kịp kêu thảm một tiếng.
“A----“
Đèn điện tự động bật lên, quang cảnh bốn phía quen thuộc, Phương Dung rốc cuộc mới ý thức được đây là nơi nào, không phải lồng giam thú hoang, mà là phòng của hắn, hắn vừa mơ thấy ác mộng, hiện tại đầu đầy mồ hôi, trên cổ âm ỉ cảm giác đau đớn, ảo giác kia thật sự quá thật, tựa như xảy ra ở trước mắt.
Phương Dung bị dọa không dám ngủ, mơ mơ hồ hồ, chỉ có thể miễn cưỡng tỉnh táo lại, bật tivi lên xem, cuối cùng thật sự không chịu nổi nữa mới đi ngủ, may mắn không mơ thấy nó nữa.
Sáng sớm hôm sau hắn dậy sớm, phải chuẩn bị đồ ăn cho người biến dị, đi ngang qua lồng giam Phương Hoa cũng không dám dừng lại.
Quay qua quay lại mới bắt đầu coi trọng, bởi vì sự kiện lúc đó, Phương Hoa hoàn toàn hấp dẫn sự chú ý của ban lãnh đạo loài người, lâu lâu sẽ có vài nhà khoa học ăn mặc kì quái đứng trước tường pha lê chống đạn chỉ tới chỉ lui trên người nó, hoặc lấy một ít đồ vật lung tung ném vào để xem cách nó phản ứng.
Hiển nhiên bọn họ đều phải thất vọng, Phương Hoa đối với người lạ không phản ứng, nó thích ngồi trên ghế, cuộn cả người lại, chỉ lộ ra một cái đuôi, nếu có người lại gần thì co đuôi lại, lắc ghế dựa, cúi đầu nhìn chong chóng quay.
Thế giới của nó rất đơn giản, không có trắng đen, chỉ có Phương Dung, đồ Phương Dung cho đều là báu vật, dù chỉ là một cục đá, cũng muốn giấu đi, không cho người khác chạm vào.
Mấy nhà khoa học chỉ vào mớ hỗn độn trong nhà giam rồi nói với một nhân viên chăn nuôi mới đến, “Lau dọn chỗ này đi, bẩn quá.”
Bởi vì nhiều sự chú ý, phía trên còn cố ý an bài một nhân viên chăm sóc mới, nhân viên chăm sóc này khác ở một chỗ, hắn không cần làm gì hết, chỉ cần ghi nhớ những hoạt động của Phương Hoa, hơn nữa hắn hình như biết Phương Dung, đối với người biến dị cũng hiểu biết nhiều, mỗi lần Phương Dung đưa đồ ăn đến đều phải để hắn kiểm tra trước.
Nhân viên chăm sóc mới gật đầu, vẻ mặt nịnh nọt đưa các nhà khoa học lại đây, một người còn dẫn theo quái vật hệ Thủy cùng đi về phía lồng sắt.
Lồng giam có ba lớp, lớp đầu tiên là tường pha lê chống đạn, lớp thứ hai dùng chất liệu đặc thù tạo thành, lớp cuối cùng cùng loại với vách tường, chặt chẽ vây kín Phương Hoa ở trong.
Quái vật hệ Thủy có trọng lượng lớn, lại phải di chuyển nó đi qua một đoạn đường dài, nhân viên chăm sóc mới được nuông chiều từ bé không làm nổi, kêu Phương Dung lại hỗ trợ.
Phương Dung không từ chối được, đành ôm quái vật qua, trong lồng giam đơn sơ, một chiếc giường cũng không có, chỉ có cái ghế dựa để ngồi, Phương Hoa liền dùng để giải trí, mỗi ngày đều ngồi ở trên ghế, chơi đùa với chong chóng, hiện tại cũng không ngoại lệ.
Bởi vì quái vật quá hung dữ, xông thẳng đến nó đang ngồi trên ghế, xoay mặt ghế hướng lại đây, Phương Dung dễ dàng thấy được quần áo của nó bị mở toang, chong chóng được đặt trước ngực, dùng cả hai tay cẩn thận che chở.
Nhưng đặc tính của hệ Thủy là bao phủ, dù nó có bảo hộ bản thân kín đến đâu, vẫn bị nước bao trùm, sợi tóc màu trắng dán vào mặt, trên chiếc cầm trắng nõn còn dính nước, Phương Hoa thoạt nhìn rất khổ sở, Phương Dung bỗng nhiên thấy thương nó.
Kỳ lạ, tại sao hắn lại có loại cảm giác này?