Sổ Tay Mạng Sống Của Nhân Viên Chăm Sóc Quái Vật

Chương 14: Chương 14: Bay




Ban đêm ở thành phố muôn màu muôn vẻ, đâu đâu cũng có ánh đèn neol sáng lấp lánh, xe đông như nước chảy, trong không khí truyền đến từng đợt âm thanh ầm ĩ.

Các toà nhà cao tầng đột ngột mọc lên từ mặt đất, chỉnh tề ngay ngắn, đám người mang gương mặt rộn ràng muốn vui chơi.

Phương Dung xem menu tìm giá ly cà phê trên bàn, sờ túi, tiền lẻ bên trong đủ cho hắn uống thêm một ly nữa, sắc trời đã tối, hắn ngồi đây mãi mà chỉ uống một ly cà phê cũng không hay, cho nên lại kêu thêm một ly.

Chờ đến khi tiền lẻ trong người tiêu sạch, hắn mới chậm rì rì theo đám người rời đi.

Bởi vì bây giờ đã có người đi bên cạnh nên hắn không còn sợ, hơn nữa giờ là thời điểm tan làm, càng thêm thoải mái, tự mình điềm đạm về nhà.

Trong nháy mắt khi đèn mở, hắn mới cảm thấy mình bị điên, hắn là một thằng đàn ông, đòi tiền không có tiền, đòi sắc không có sắc, làm gì có người muốn theo dõi hắn?

Nhất định là do gần đây có quá nhiều việc xảy ra, vượt qua phạm vi chấp nhận của hắn, cho nên hắn mới suy nghĩ miên man như thế.

Phương Dung đi tắm rửa rồi lên mạng tra xem gần đây có chuyện gì, có đôi khi hắn nhìn thấy bóng dáng thiếu niên mặc váy đỏ ở nơi xảy ra vụ án, hắn không hiểu vì sao Phương Hoa nhất định phải giết người?

Vì tiền?

Vì đam mê?

Vì bị bắt buộc?

Nếu đặt các lí do lên bàn cân, Phương Dung chỉ có thể tiếp nhận lí do mà hắn muốn, hắn tin rằng Phương Hoa là người lương thiện, bởi vì bất đắc dĩ cho nên mới giết người.

Hắn bật đèn bàn, viết viết vẽ vẽ trên quyển nhật ký, nhật ký đã viết hơn một nửa, tất cả đều là các việc nhỏ hằng ngày của hắn.

Bởi vì trí nhớ không tốt, hắn nuôi thói quen viết nhật ký, trong một ngày có việc gì vui đều ghi lại hết.

Hôm nay không có nhiều chuyện, hắn đơn giản nhớ lại một chút, thuận tiện viết thói quen của ‘thành phẩm' thí nghiệm hắn đang nuôi lại, nếu sau này cần tìm sẽ lật lại dễ hơn.

Viết một hồi lại viết tới Phương Hoa, Phương Hoa trong lòng hắn chiếm ảnh hưởng rất lớn, những suy nghĩ về nó thường xuyên chạy ra làm hỗn loạn suy nghĩ của hắn.

Phương Dung hít sâu một hơi, trong trang nhật ký trống mảng lớn viết tên Hoa vào, trong lòng vẫn tồn tại rất nhiều câu hỏi.

Phương Hoa ơi Phương Hoa, em đã có tự do rồi, cũng có sức mạnh rồi, vì sao còn không chịu chạy trốn?

Chỉ cần chạy khỏi nơi này, nhìn thấy thế giới bên ngoài kia, trời cao đủ chỗ cho em thoả thích, biển rộng đủ nơi cho em ngắm nhìn, vì sao lại không chịu đi?

Em đang đợi cái gì?

Cuối trang giấy, Phương Dung đặt một dấu chấm hỏi lớn.

Dù Phương Hoa là do hắn nuôi lớn, nhưng suy cho cùng hắn cũng không phải nó, không biết nó đang nghĩ gì.

Phương Dung có một suy nghĩ táo bạo, hắn sao lại cứ lo cho Phương Hoa vậy?

Hắn ngớ người trong chốc lát, đã không còn việc cần làm mới định leo lên giường ngủ, mới vừa nằm xuống Mạnh Tu Viễn đột nhiên gọi điện thoại đến, “Phương Dung, anh vẫn ổn chứ?”

Phương Dung dựa nửa người vào giường, miễn cưỡng cười cười, “Tôi ổn, sao vậy?”

“Tôi có một tin tức rất quan trọng muốn nói cho anh, là về bản thân anh.”

“Tôi?” Phương Dung giật mình một cái, “Là chuyện gì?”

“Tôi vừa mới sắp xếp lại các tài liệu gần đây, phát hiện Phương Hoa vẫn luôn ở bên cạnh anh, tỉ lệ nơi xảy ra án mạng gần anh lên đến 70%, anh cẩn thận một chút, mục tiêu của nó có thể là anh.”

Phương Dung sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu, “Không đâu, nó đã từng cứu tôi.”

Nếu nói chuyện khác hắn sẽ tin, chỉ có cái này không tin, Phương Hoa tuyệt đối sẽ không giết hắn.

“Ý tôi không phải như vậy, tôi chỉ muốn nói……”

“Từ từ.” Phương Dung đột nhiên lên tiếng đánh gãy câu nói của Mạnh Tu Viễn, “Hình như cửa sổ quên đóng, tôi đi xem một cái đã.”

Gió nổi rồi, hắn lại ở tầng cao, có hơi lạnh.

Phương Dung đi đến bên cửa sổ, đột nhiên nhìn thấy cạnh cửa sổ kẹp một tờ giấy, hắn lấy ra, còn cố ý mở cửa sổ ra nhìn bên ngoài.

Bên ngoài đương nhiên không có ai, nơi này là tầng 10, ai rảnh hơi bò lên tầng 10 chỉ để cho hắn một tờ giấy chứ.

“Có chuyện gì vậy?”

“Không có gì.” Phương Dung lắc đầu, “Không biết từ đâu bay tới tờ giấy, kẹt ở cửa sổ.”

Hắn dùng tay mở tờ giấy ra, bên trong không có một chữ, chỉ có góc phải bên dưới vẽ một gương mặt cười.

o(≧v≦)o

Gương mặt tươi cười giống như rất thỏa mãn, so với nét vẽ trong trang nhật ký lần trước nhìn không khác lắm.

Phương Dung lắp bắp kinh hãi, “Phương Hoa.”

Một cánh tay đột nhiên từ ngoài cửa sổ duỗi vào phòng, vòng qua dưới nách ôm trọn hắn, cánh tay kia nhìn thì mềm mại vô lực, đã gầy ốm còn tái nhợt, nhưng sức lực lại vô cùng lớn, bỗng dưng tóm hắn lôi ra ngoài.

“A!!!!”

Phương Dung kêu thảm thiết, âm thanh vang vọng toàn bộ toà nhà. Hắn còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần gì cả, cả người dựa vào cửa sổ, bởi vì vóc dáng cao, nửa thân trên treo lủng lẳng ra ngoài, bất chợt bị kéo ra ngoài cửa sổ như vậy, hắn thấy không khoẻ lắm, không cảm giác được trọng lực nữa, tay chân không có sức vùng vẫy.

Quang não trên cổ tay hắn bởi vì di chuyển với tốc độ quá nhanh, không bắt tín hiệu kịp, lóe lóe vài cái rồi tự động tắt ngúm.

Trước khi bị ngắt kết nối hắn còn nghe thấy Mạnh Tu Viễn quan tâm hỏi, “Anh bị làm sao vậy? Ê! Ê!”

Phương Dung giống như cá thiếu nước, đột nhiên há to miệng, nhưng kêu không ra tiếng, ngoại trừ vừa nãy hét thảm một tiếng, giờ hắn la cái gì cũng bị gió thổi tan.

Tốc độ rơi tự do quá nhanh, hắn không kịp tự hỏi, càng không muốn biết người sau lưng là ai, chỉ có thể nhìn vào bóng dáng phản chiếu trong tường pha lê.

Chiếc váy dài đỏ rực tung bay trong gió, bao lấy thân thể hai người, thoạt nhìn tựa như một cô gái mặc chiếc váy đỏ thẫm đang chết đuối cố níu lấy váy, tựa như đoá hoa đang nở rộ, vô cùng diễm lệ.

Thân trên của Phương Hoa trần trụi, áo sơmi màu trắng treo bên hông, mái tóc màu trắng bay tán loạn, nó vùi đầu vào cần cổ Phương Dung, nắm chặt cánh tay hắn, không muốn buông tay.

Phương Dung hoảng loạn, hiện tại trong đầu hắn toàn là cảnh tượng hắn cứ như vậy liền chết?

Nhưng kỳ tích sẽ luôn xuất hiện vào lúc con người tuyệt vọng nhất, trên lưng Phương Hoa đột nhiên mọc ra hai mụn đầu đinh, mụn đầu đinh kia càng lúc càng lớn, giống như có thứ gì đó trong da thịt muốn chui ra, chợt phá rách da thịt.

Là đôi cánh!

Đôi cánh rốt cuộc phá tan chướng ngại vật bằng da thịt, tựa như đập vỡ mặt gương, lộ ra đôi cánh màu trắng, đôi cánh dùng sức, hai người rốt cuộc không rơi xuống nữa, ngược lại nhanh chóng bay về phía trước.

Phương Dung nhắm mắt lại, còn chưa thoát ra khỏi sự sợ hãi lúc nãy, cánh tay trước ngực bởi vì muốn nâng toàn bộ cơ thể hắn cho nên dùng sức rất lớn, làm ngực hắn phát đau, cũng vì thế mà hắn lúc này mới phát hiện mình còn chưa chết.

Hắn chậm rãi dừng khua tay múa chân, tính mở mắt ra nhìn thử, bốn phía là không gian khoáng đãng, cao ốc chọc trời, hai người không ngừng bay lên, trong tường pha lê phản chiếu bóng người.

Phương Hoa trong hình ảnh phản chiếu đang mỉm cười đầy ngoan ngoãn với hắn.

Hình như nó cao lên, gương mặt cũng nẩy nở hơn nhiều, giơ tay nhấc chân so với trước kia càng có sức hút.

Trên cửa sổ thường hay phản xạ lại ánh sáng, một hồi sáng một hồi tối chiếu vào mái tóc trắng của nó, trên mặt tái nhợt nhưng khóe miệng lại cong cong, đó là nụ cười tự tin.

Quả nhiên ra ngoài một chuyến liền khác, biết mang đến cho hắn niềm vui còn biết tạo cho hắn nỗi sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.