Bốn phía vang lên tiếng cảnh báo chói tai, bởi vì nơi này đặc thù, mỗi khoảng cách nhất định đều có một máy cảnh báo, các máy cảnh báo đồng loạt kêu, âm thanh đinh tai nhức óc.
Giọng cảnh báo là giọng người máy nữ, dễ nghe, “Xin mọi người đừng hoảng sợ, đội cứu hộ đã xuất phát, xin hãy đóng chặt cửa sổ và tìm nơi an toàn để trú ẩn, chúng tôi sẽ đến ngay!”
Ngày thường cái máy cảnh báo lúc nào cũng tuyên truyền yêu nước yêu Đảng, tự lực, văn minh, hài hòa, tự do, bình đẳng, công bằng, pháp luật, yêu nước, tín ngưỡng, đủ các loại tin tức tích cực.
Không chỉ có máy cảnh báo, cả tivi, hành lang, thậm chí lúc ăn cơm trong phòng ăn đều phải nghe tuyên truyền về lòng yêu nước, kể cả khẩu hiệu của cuộc thí nghiệm Phương Hoa cũng như vậy.
“Xin mọi người đừng hoảng sợ, đội cứu hộ đã xuất phát, xin hãy đóng chặt cửa sổ và tìm nơi an toàn để trú ẩn, chúng tôi sẽ đến ngay!” Giọng nữ máy móc lặp lại, Phương Dung mới biết mình đang trong tình thế gay go, Thú Nhân biến dị cùng với ‘thành phẩm' thí nghiệm đều là sự tồn tại nguy hiểm, dù là người từng nuôi nấng nó, cũng không thể ở chung được, bọn nó rất tàn nhẫn.
Đối với hắn, giết người là việc rất xa, lại rất gần, bấy giờ hắn mới ý thức được công việc của mình rất nguy hiểm.
Đột nhiên hắn nhớ ra một việc, trên người mỗi nhân viên chăm sóc đều có một chùm chìa khóa, giống như hắn, hoặc là tên nhân viên mới kia, nếu chìa khóa bị Thú Nhân cướp được, hậu quả không dám tưởng tượng.
Hắn chạy nhanh tới bên người nhân viên chăm sóc kia để tìm chìa khóa, nhưng kết quả không như mong muốn.
Chìa khóa mất rồi! Bị cầm đi rồi!
Phản ứng đầu tiên chính là kéo xuống lớp phòng hộ của lồng giam này, bằng không hắn sẽ gặp nguy hiểm.
Nếu Phương Hoa cầm chìa khóa đi mở cửa cho tất cả lồng giam người dị biến, thả họ ra, đó sẽ là tận thế.
May mà động tác của hắn nhanh, lồng giam này có ba lớp phòng hộ, ngoại trừ cửa sổ tất cả đều được bảo vệ, hắn mới yên tâm ngồi xuống đất.
Lớp thứ nhất là bức tường pha lê chống đạn, lớp thứ hai là lan can, lớp thứ ba làm từ vật liệu cứng rắn giống như vách tường, dùng để nhốt những người dị biến, nếu không sẽ có 'thành phẩm' thí nghiệm chạy thoát.
Bên ngoài truyền đến âm thanh hỗn loạn, còn có tiếng kêu thảm thiết, đều là đồng nghiệp của hắn, hiện giờ không phải thời điểm tan làm, những người làm ca ngày và ca đêm đều ở đây, nhóm năm nhóm ba tụ hợp, không mặc đồ bảo hộ, mùi thịt người của họ rất dễ dàng hấp dẫn người dị biến tấn công.
Có rất nhiều người chạy ngang qua cửa sổ nơi Phương Dung đang trốn, phía sau người dị biến đang đuổi theo, việc hắn không mong muốn nhất thật sự xảy ra, Phương Hoa đã thả đám người dị biến này.
Mọi người chạy trốn khắp nơi, người dị biến tựa như thần thánh, cao cao tại thượng, nhai nát đầu những người đã từng chăm sóc bọn nó.
Rầm!
Lớp phòng hộ thứ ba bị người ta đụng trúng, đồng nghiệp đã từng giúp hắn trực thay trên mặt cắt không còn một giọt máu, thông qua cửa sổ đáng thương nhìn hắn, “Phương Dung, anh cứu em với, em cầu xin anh, phía sau có quái vật.”
Phương Dung lắp bắp hoảng sợ, luống cuống tay chân chạy tới mở cửa, “Em chờ một chút, anh mở liền đây.”
Hắn vừa mới kéo lên lớp phòng hộ thứ nhất, bỗng nhiên có chút do dự, nếu như không kịp đóng lớp phòng hộ, người dị biến có thể tiến vào, hắn cũng sẽ chết?
Nhưng Trương Trịnh là đồng nghiệp của hắn, mỗi lần có khó khăn đều sẽ giúp hắn, tuy rằng khu vực làm việc khác nhau, nhưng tình cảm hai người rất tốt.
Hắn cắn răng, kéo hết lớp phòng hộ thứ hai thứ ba ra, cùng lắm thì chết, hắn không thể nhìn đồng nghiệp của mình chết ngay trước mắt được.
Cửa vừa mới hé ra một khe hở, Trương Trịnh nhanh chóng bò vào, sau đó thúc giục hắn nhanh chóng đóng cửa lại.
Cửa được thiết kế thông minh, có thể đóng mở tùy lúc, Phương Dung tra chìa khóa, đóng cửa lại, cửa mới chậm rãi kéo xuống, hai người khẩn trương nín thở nhìn khe hở khép lại từng chút một.
Ngay lúc hai người đồng thời thở một hơi nhẹ nhõm, đột nhiên cửa phát ra âm thanh ầm ầm, một người dị biến dùng tay hình kẹp chặn cửa, dùng sức mở lớp phòng hộ ra, lộ ra một con quái vật khổng lồ.
Đây là một người dị biến không thuộc khu này, Phương Dung không biết nó thuộc chủng loại nào, loại này thuộc khu của Trương Trịnh, nó vẫn luôn bám theo chạy đến đây.
Đối tượng tấn công đầu tiên của người dị biến chính là nhân viên chăm sóc, giết được một nhân viên sẽ có một chùm chìa khóa, dùng nó để mở cửa cho đồng loại bị nhốt, thả ra nhiều đồng loại hơn, nhân viên chăm sóc quá xui xẻo bị nhắm vào.
Con quái vật nọ tay chân chạm đất, vẻ mặt vặn vẹo, không nhanh không chậm bò về phía bọn Phương Dung, cái đuôi dài linh hoạt quét qua hành lang cuốn đi thứ gì đó, ầm một tiếng ném về hướng bọn họ.
Đó là một bình chữa cháy, bởi quá hỗn loạn nên bị đá lăn vào một góc, bình bị bể, toả sương khói mù mịt.
Bốn phía không nhìn rõ, Phương Dung hoang mang nhanh chóng lôi kéo Trương Trịnh đang quỳ rạp trên mặt đất bò đến cửa, chuẩn bị tìm cơ hội chạy.
Grào!
Tầm mắt của con quái vật bị ngăn cản, nó bực bội gầm lên, tiếng gầm gừ của thú hoang vốn dĩ đã to, ở nơi hẹp như vậy nghe tới muốn điếc.
Hai người cố gắng chịu đựng, vì mạng sống ai cũng không dám hé răng, trong hoàn cảnh im lặng như vậy chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của quái vật qua lại.
Âm thanh móng vuốt ma sát mặt đất thỉnh thoảng vang lên, sắt thép cọ xát trên mặt đất phát ra tia lửa, đi về phía bọn họ càng lúc càng gần.
Con quái vật đang tới!
Hô hấp của Trương Trịnh ngày càng hỗn loạn, dù Phương Dung an ủi như thế nào cũng không hiệu quả, cậu cực kỳ sợ hãi, đến khi cảm giác sợ hãi đạt đỉnh điểm thì hét thất thanh chói tai.
Quái vật nghe được âm thanh, đột nhiên nhào tới bọn họ, miệng như bồn máu mở to ra, mùi tanh tưởi ngập tràn, Phương Dung chỉ kịp che lại phần đầu, một tay khác che người Trương Trịnh.
Grào!
Đòn tập kích chậm chạp không tới, ngược lại truyền đến tiếng đánh nhau, nghe giống như vật khổng lồ bị đánh đâm vào tường, trong phòng tràn ngập sương khói, nơi có thể nhìn thấy không nhiều, thỉnh thoảng nhìn thấy hai thân hình không nhỏ đánh nhau kịch liệt.
Thú hoang đánh nhau rất tàn nhẫn, trong không khí truyền đến mùi máu tươi càng lúc càng nồng, tanh tưởi, hai tiếng gầm rống khác nhau vang lên, bốn vách tường rung rung, đó là khi bị hai thân hình to lớn đụng phải.
Phương Dung ngơ ngác cả nửa ngày mới nhận ra, có người tới cứu bọn họ, nói chính xác người đó chỉ có thể là một con quái vật khác mà thôi.
Là ai?
Trong lòng hắn như bị móng mèo cào ngứa, vội vàng muốn biết rốt cuộc là ai, là ai cứu bọn họ?