Sổ Tay Mạng Sống Của Nhân Viên Chăm Sóc Quái Vật

Chương 8: Chương 8: Múa




Chưa từng có người vì hắn dấn thân vào nguy hiểm, trước kia hắn cũng chăm sóc một nhóm Thú Nhân nhưng sau khi lớn lên không một ai quay đầu lại, hoặc có quay đầu cũng là có lòng không có sức, duy nhất Phương Hoa là dùng hành động báo đáp hắn.

Khi đã hình thành thói quen không được trả ơn, đột nhiên có một ngày nhận được, hắn vui đến không nói nên lời.

Hắn ngủ không được, dựa vào ánh sáng mỏng manh vẽ ra sườn mặt Phương Hoa, đặc biệt khuôn mặt Phương Hoa nhỏ nhắn tinh xảo như vậy, từng nét bút đều phải cẩn thận, vẽ rồi lại sửa, cuối cùng chỉ vẽ được một nửa đã chịu không nổi, gục xuống bàn ngủ.

Lúc tỉnh lại hắn còn ghé mặt trên bàn, Phương Hoa đang nhìn chằm chằm hắn, đôi mắt theo hình dáng hắn di chuyển từ trên xuống dưới, lông mi thật dài hay rủ xuống, giống như cánh bướm.

“Em tỉnh rồi à.” Phương Dung hơi xấu hổ, “Có đói không?”

Đã một ngày không ăn cơm, nó hẳn đã đói bụng.

Phương Hoa gần như không thể nghe thấy gật gật đầu, nó nửa nằm trên giường, đôi vai gầy lộ ra ngoài, phía trên còn băng bó một lớp băng gạc.

Phương Dung thấy được, nhìn nó hơi hơi mỉm cười, xoay người xuống bếp làm đồ ăn cho nó.

Phương Hoa giống như trẻ con, thích ăn đồ ngọt, kẹo que, bánh kem, sữa bò, mấy món đó nó đều thích.

Vì muốn chăm sóc nó, Phương Dung đặc biệt làm sườn hầm chua ngọt.

Cho dù đã trải qua rất nhiều năm, văn hóa ẩm thực đi xuống, đậu hũ thối, mực xào, đồ nướng BBQ, lẩu cay, đồ ăn vặt trước sau vẫn xuất hiện ở phố lớn ngõ nhỏ, truyền thừa mấy ngàn năm.

Đương nhiên đồ ăn vặt cũng không làm từ tự nhiên, bởi vì giá rẻ, đều dùng thịt nhân tạo hoặc chất kích thích tạo hương vị, sử dụng một lần có thể để lâu.

Nghe nói trước kia các con vật cũng giống như loài người, ăn cỏ ăn thức ăn chăn nuôi, cho nên khi lớn có nhiều mỡ, nhưng bây giờ không có mùi vị gì cả, nhạt như không khí, mùi vị thịt tự nhiên không còn ăn được nữa.

Có chút đáng tiếc, Phương Dung hận mình không thể sinh ra ở thời đại đó, bằng không sẽ có rất nhiều cơ hội để thể hiện trình độ nấu ăn, nguyên liệu tươi tốt mới có thể làm ra đồ ăn ngon.

Bình thường nấu sườn hầm chua ngọt ở phòng chỉ cần có sườn heo là có thể nấu.

Bởi vì công ty có phòng trực ban, trong phòng trực cũng có giường, hắn thường xuyên ở lại trực, cho nên trong nhà không có thịt, cũng không có các nguyên liệu khác.

Nhưng có hai bình sữa bò, chưa hết hạn, Phương Dung cầm đến cho nó, “Em uống cái này trước đi, anh đi mua đồ ăn.”

Phương Hoa không ý kiến, đối với chuyện ăn uống nó không có yêu cầu gì, cho cái gì thì ăn cái đó, đặc biệt dễ nuôi.

Nhưng Phương Dung chưa yên tâm, đây là lần đầu tiên Phương Hoa trốn ra ngoài, đối với thế giới bên ngoài hoàn toàn không hiểu biết, nếu đi ra ngoài hoặc đụng vào đồ vật trong phòng, rất có khả năng gây nên bi kịch, cho nên hắn cố ý mở tivi không gian ba chiều ra.

Trên tivi đang chiếu gameshow, màn hình quay cảnh một người con gái trang điểm hoa lệ đang khiêu vũ, mặc một chiếc váy dài màu trắng, thân thể mềm mại dẻo dai, từng cái nhấc chân nhấc tay đều mang theo sự ưu nhã, hoàn mĩ vô cùng.

Có lẽ là lần đầu tiên xem, Phương Hoa bị người trong tivi hấp dẫn, nó không nhìn Phương Dung nữa mà nhìn chằm chằm tivi.

Không thấy rõ mặt của cô gái nhưng khí chất rất tuyệt, một đoạn khiêu vũ khổng tước xòe đuôi được trình diễn như thật.

Thời đại bây giờ con gái rất ít, còn là người con gái xinh đẹp như vậy, dáng người đầy đặn ba vòng rõ ràng, tự nhiên sẽ hấp dẫn ánh mắt người khác.

Chợ rất gần, xem chừng đợi cô gái đó múa xong Phương Dung cũng đã trở về, cho nên hắn đóng cửa lại rồi đi.

Hôm qua trời mưa, hiện tại bên ngoài vẫn còn lạnh, hắn quấn chặt quần áo, bước nhanh vào khu chợ.

Chợ có mùi rất tanh, đủ loại gà vịt, thịt cá được xếp đầy vào kệ nhỏ, ngược lại rau củ rất ít, bởi vì trên phi thuyền đất đai có hạn, các loại rau củ địa phương không nhiều, phần lớn đều là thực phẩm nhanh, dùng dịch dinh dưỡng tưới cho mau lớn.

Cũng vì vậy nên các gia đình không mua nổi, nhiều nhất mỗi tháng ăn một hai lần, ngược lại các loại thịt nhân tạo được ưa chuộng, năm 2180 người Hoa cũng không thể thoát khỏi các chất kích thích tạo vị gà vị thịt, mua thực phẩm cũng phải lựa chọn cẩn thận, nếu không sẽ có khả năng ăn trúng thịt không sạch sẽ.

Phương Hoa là động vật ăn thịt, từ nhỏ không thích ăn rau củ cho nên hắn không mua nhiều, chủ yếu là mua xương sườn, một phần làm canh một phần làm sườn hầm chua ngọt.

Sườn hầm chua ngọt có vị ngọt, nó sẽ thích, Thú Nhân không thích vị mặn, ăn nhiều sẽ làm cho bọn nó hồi hộp, làn da và màu lông tóc đều biến thành màu trắng, Phương Hoa vốn dĩ đã trắng rồi, ăn một chút muối chắc cũng không vấn đề.

Hắn hiếm khi chọn mua nấm hương, nấm hương cũng thuộc loại rau củ, giá rất mắc, chủ yếu là sợ Phương Hoa không ăn được sườn hầm, phối hợp chay mặn sẽ tốt hơn.

Khi trở về, hắn nghe thấy trong phòng có tiếng động, vừa mở cửa đã thấy Phương Hoa rời giường, đang đứng giữa phòng, trên người quấn khăn trải bàn màu trắng, nhìn tivi học cách khiêu vũ.

Trên tường xuất hiện một bóng dáng, bóng dáng kia có đôi mắt thon dài, đỉnh đầu có ba lông chim, tựa như một con khổng tước ẩn trong bóng tối. Bước chậm trong rừng, uống nước hát vang, yêu kiều duyên dáng, mềm mại, đẹp đến xuất thần, học giống như đúc.

*Bước chậm trong rừng, uống nước hát vang: miêu tả điệu nhảy.

Hay!

Khăn trắng bỗng dưng tung bay, cực kỳ giống khổng tước xòe đuôi, Phương Hoa khoanh tay ở phía sau, bài ra một độ cong duyên dáng, bắt chước tivi múa điệu hành lễ sau cùng.

Ngực nó phập phồng, băng vải màu trắng thấm máu, ở trước ngực trắng nõn đặc biệt rõ, đường cong nhỏ nhắn múa lại điệu múa một cách hoàn mỹ, so với cô gái trong tivi múa còn đẹp hơn.

Khổng tước xòe đuôi vốn dĩ là điệu múa dành cho nam, tuy cô gái kia có đường cong đẹp đẽ, nhưng Phương Hoa múa nhìn thuận mắt hơn, giống như có thiên phú, vừa học liền biết.

Bốp bốp bốp!

Phương Dung vỗ tay từ tận đáy lòng, vì nó reo hò cổ vũ.

Phương Hoa ngày thường luôn không cảm xúc nay trên mặt ửng đỏ, mồ hôi còn đọng trên trán, lông mi thật dài nhẹ run rẩy, bộ dáng thiếu niên như vậy sinh ra sự gợi cảm khác thường.

Nó mới vừa bị thương, không thích hợp với loại vận động nặng như vậy. Thân hình càng chuyển động, trên băng gạc màu trắng thấm càng nhiều máu, sắc mặt nó trắng bệch, giống như chỉ cần gió thổi qua liền ngã.

Phương Dung bỏ nguyên liệu xuống, chạy nhanh tới đỡ nó, “Em không sao chứ?”

Phương Hoa ngồi trên sô pha, khép nửa mắt, hơi hơi lắc đầu.

Phương Dung không yên tâm, luôn miệng dặn nó không được chạy nhảy lung tung nữa, phải chú ý nghỉ ngơi, lúc này mới nhặt nguyên liệu đi vào phòng bếp, rửa sạch xương sườn rồi nấu.

Cách làm sườn hầm chua ngọt hơi phức tạp, bước đầu tiên là luộc sườn một lần, đẩy hết tạp chất trong xương sườn ra, thuận tiện khử trùng. Bước thứ hai là dùng lửa lớn nấu nồi hầm, sau đó rửa sạch nồi để không lẫn tạp chất vào món ăn.

Bước thứ ba là sắp xếp từng khối xương sườn vào nồi, cho thêm bát giác phong, hoa tiêu, rượu gia vị, hành tây vào nấu cùng, đậy nắp nồi và bật lửa nhỏ nấu trong 40 phút, sườn heo vừa săn lại liền tắt bếp.

*Bát giác phong: rễ bát giác phong chữa phong thấp, đau mỏi, tê liệt, vết thương do đánh đập, chữ tâm thần phân liệt ( dùng quá liều sẽ có độc), có vị cay, phân bố ở Trung Quốc, Triều Tiên và Nhật Bản, ở Việt Nam chỉ phát triển ở phía Bắc với độ cao trên 2000m.

Bước thứ tư là vớt bọt nổi lên trên mặt canh xương sườn, sau đó vớt sườn heo ra đặt vào hộp đã có tinh bột, hai tay cầm hộp lắc lên xuống, đến khi sườn heo dính một lớp mỏng tinh bột mới dừng.

Bước cuối cùng mới là mấu chốt, đem nồi được làm nóng sẵn đặt lên bếp đang bật lửa, đợi đến khi trong nồi có khói bốc lên, mới đem xương sườn bỏ vào, đến khi nào sườn heo đổi màu mới vớt ra để nguội, không để nấu quá lâu.

Cuối cùng của cuối cùng là đem xương sườn heo có trong nồi lấy ra hết, đến khi nhìn thấy đáy thì tiếp tục cho vào 20g đường phèn. Khi đường phèn tan hết thì đổ canh xương sườn đã nấu lúc nãy vào, lúc này xương sườn rất ngon.

Sau đó cho thêm muối, 50g đường phèn hoặc đường trắng, thêm bột hoa tiêu, chỉnh nhỏ lửa để hầm, nếu thấy xương sườn không đủ đậm màu, có thể thêm một ít rượu hoặc giấm, vậy là đã xong món sườn hầm chua ngọt.

Các bước tiếp theo đơn giản hơn, không cần chú ý nhiều như vậy, đổ thêm 2 lần nước là được.

Khẩu vị của Phương Dung hơi nặng, cho hương vị hơi nồng, hắn sợ Phương Hoa không thích, cố ý gấp hết hành tây rau thơm lát gừng ra hết mới bưng đến cho Phương Hoa.

Sự thật là hắn suy nghĩ nhiều, Phương Hoa không chỉ thích ăn mà cái gì cũng ăn, đặc biệt là món sườn hầm chua ngọt đã bỏ thêm đường phèn, chắc là vị chua chua ngọt ngọt nên hợp khẩu vị của nó chăng?

Một bàn đồ ăn Phương Dung không động vào quá nhiều, trên cơ bản đều là Phương Hoa ăn.

Nó ăn xong cũng không nói là ngon hay dở, chỉ dùng đôi mắt xinh đẹp nhìn hắn không nói một lời, Phương Dung đi đến đâu ánh mắt nó theo đến đó.

“Trên mặt anh có dính gì sao?” Nhìn một lần, hai lần, ba lần, nhìn đến mức Phương Dung không nhịn được nữa phải hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.