Phương Dung theo bản năng nhào tới, bảo vệ Phương Hoa dưới thân mình.
Ầm!
Một tiếng vang lớn qua đi, Đại Thánh cầm tảng đá vỡ vụn lên tiếp tục ném, Phương Dung chỉ nhìn thấy bóng đen chợt lóe, bị dọa nhắm chặt hai mắt.
Ngoài ý muốn, trên người không truyền đến cảm giác đau đớn, ngược lại Phương Hoa ở dưới thân không an phận lộ đầu ra ngoài, Phương Dung cẩn thận mở mắt, phát hiện xung quanh hai người có một vòng tròn mỏng màu trắng, không nhìn kỹ thì không thấy được.
“Đây là?” Hắn tò mò duỗi tay chạm vào, là một vòng tròn nước, cuộn sóng khuếch tán ra xung quanh, biến mất ngay lập tức, “Dị năng?”
Nói thật đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy dị năng, ngày thường chỉ được thấy trên TV, đôi khi cũng có vài sự kiện huy động người sử dụng dị năng đi xử lý các tình huống khẩn cấp, nhưng những chuyện đó cách hắn rất xa.
Lúc đầu hắn cho rằng tới quân đội thì có thể nhìn thấy rất nhiều nhân vật tài giỏi bay tới bay lui, không nghĩ tới mọi người đều ẩn thân giấu tài, trừ các sự kiện quan trọng thì tuyệt đối không sử dụng dị năng bừa bãi, nhiều nhất chỉ là dùng phần mềm quân dụng 3D mô phỏng dị năng để thử xem năng lực ứng biến mà thôi.
Bởi vì hắn không có lực tinh thần, không có duyên tiếp xúc với phần mềm quân dụng 3D, cho dù có duyên cũng không thể sử dụng, phần mềm yêu cầu phải có lực tinh thần.
Phương Hoa ở dưới thân hắn xoay đầu, nó nhìn tư thế của hai người, mặt hơi hơi hồng.
Tay Phương Dung còn giữ ở ngực nó, một tay khác bảo vệ đầu nó, khoảng cách hai người cực gần, ngực dán lưng, hơi thở rối loạn.
Thì ra là huấn luyện viên nhìn không nổi mới từ trong một góc đi ra, “Đánh nhau ẩu đả, lá gan không nhỏ.” Huấn luyện viên rống to một tiếng, “Toàn bộ chạy 50 vòng quanh sân thể dục cho tôi!”
Mọi người vây xem náo nhiệt kinh hãi, “Chúng tôi tới can ngăn.”
“Đúng vậy.”
“Thật đấy ạ.”
“Không liên quan đến chúng tôi, hai người bọn họ muốn đánh nhau, chúng tôi muốn ngăn cũng ngăn không được.”
Huấn luyện viên mặc kệ, hắn chỉ biết ai có mặt thì có phần, “Nói thêm một câu thì thêm một trăm vòng.”
Mọi người lập tức vác chân lên cổ mà chạy.
Phương Dung ngồi dậy, thuận tay kéo Phương Hoa, “50 vòng, anh chỉ chạy nhiều nhất là 20 vòng thôi.” Đây đã là cực hạn, “Kế tiếp phải xem biểu hiện của em.”
Phương Hoa gật đầu, cúi người đỡ Phương Dung, nó rất thích cõng Phương Dung, đặc biệt là khi chạy bộ, cơ thể dán vào nhau, vô cùng thân mật.
Phương Dung cự tuyệt, “Chờ anh chạy mệt rồi nói.”
Phương Hoa không ép buộc hắn, hai người sóng vai chạy bên nhau, huấn luyện viên ghét nhất chính là nhìn hai người liếc mắt đưa tình, nhưng Phương Hoa là người hắn coi trọng, mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua.
Buổi tối chờ mọi người chạy xong 50 vòng thì nên làm gì thì làm nấy, nhiệm vụ hôm nay vẫn phải thực hiện.
Phương Dung chưa quét sân thể dục xong, chạy xong 50 vòng nghỉ ngơi mười phút phải tiếp tục quét. May mắn trong quá trình chạy bộ trên cơ bản đều là Phương Hoa dìu hắn, hắn không mệt lắm, còn một chút sức, nhưng không biết vì sao Phương Hoa bị huấn luyện viên gọi đi rồi.
Hẳn là muốn dẫn nó đi huấn luyện bí mật, đây chính là một cơ hội tốt, huấn luyện viên vốn dĩ coi trọng nó, nó lại nghiêm túc nghe lời nên càng thêm thích nó, thường xuyên dạy nó vài điều ít người biết, có đôi khi sẽ dẫn nó đến nơi khác tiếp tục huấn luyện.
Mắt Phương Dung ngấn lệ, Mạnh Tu Viễn không nhắc nhở thì huấn luyện viên cũng biết Phương Hoa khác biệt, cho nên sắp xếp mức độ nhiệm vụ của nó càng ngày càng lớn, một lần hai lần thì không sao, nhưng nhiệm vụ hạng nặng cứ tăng liên tục khiến Phương Hoa lần đầu tiên chịu áp lực.
Thỉnh thoảng lúc hắn về nhà đều thấy Phương Hoa cởi hết quần áo dựa vào sô pha ngủ say, TV 3D bên cạnh đang chiếu phim truyền hình.
Mới đầu Phương Dung cho rằng nó thích xem bộ phim này, mãi sau này mới biết nó vì chờ sau 40 phút chiếu phim sẽ có quảng cáo một lần, là quảng cáo dầu gội đầu, nữ diễn viên quảng cáo có mái tóc dài đang khiêu vũ, vừa hay chính là điệu khổng tước, vì đoạn quảng cáo này mà nó kiên nhẫn xem 40 phút phim truyền hình, không tưởng tượng nổi, nhẫn nại khiến người khác bội phục.
Mỗi lần xem xong quảng cáo nó liền ném điều khiển từ xa xuống đất rồi ngủ, làn da trơn bóng, thân thể thon dài đang tuổi dậy thì, xương cổ mảnh mai lộ rõ, cái đuôi giữa hai chân thoải mái rũ xuống, đặt bên cạnh sô pha, thỉnh thoảng co rút một cái rồi đột nhiên co giựt liên hồi, giống như bị nước sôi xối vào.
Phương Dung nhìn thấy một lần, bị chọc cười nửa ngày, có đôi khi hắn đùa dai sẽ chạy tới thắt cái đuôi thành nơ bướm, đương nhiên chưa bao giờ thành công, mỗi lần như vậy Phương Hoa đều sẽ tỉnh lại với khuôn mặt hoang mang ngái ngủ.
Gần đây huấn luyện viên càng ngày càng vừa lòng Phương Hoa, số lần gọi nó đi huấn luyện riêng càng ngày càng nhiều, cũng càng ngày càng quang minh chính đại, khi mọi người đang chạy thể dục buổi sáng, huấn luyện viên lại gọi riêng Phương Hoa ra ngoài, cũng không biết làm gì. Dù sao cơ hội tiếp xúc với nó càng ngày càng ít.
Phương Dung cầm giẻ lau ghế dựa, hôm nay hắn bị sắp xếp tới khu xạ kích để vệ sinh, cửa sổ và ghế dựa đều phải lau sạch sẽ.
Hắn vẫn chưa theo kịp tốc độ sinh hoạt, người khác lau xong rồi di chuyển đến nơi khác từ mùa quýt năm nào mà hắn vẫn còn ở đây lau chùi ghế dựa, mọi người ở đây ai cũng giỏi hơn hắn gấp mấy lần.
Hôm nay không biết vì sao mà còn dư lại một người, hình như gọi là Lưu Hành Vân, trong đội ngũ là người có năng lực xuất sắc, ngày thường đều hoàn thành nhiệm vụ sớm nhất, hôm nay bỗng nhiên ở lại tới cuối.
“Chuyện của Đại Thánh tôi thành thật xin lỗi anh, anh ta chỉ là nói chuyện có chút kiêu ngạo, không có ác ý.” Không biết im lặng bao lâu, Lưu Hành Vân đột nhiên chủ động lên tiếng.
Phương Dung đang ở lau ly thủy tinh, bảo đảm mỗi một cái ly đều không để lại dấu vết một giọt nước nào mới chuyển sang ly khác.
Phương Dung nhìn quanh bốn phía, chỉ có hai người bọn họ, Lưu Hành Vân chắc chắn cố ý ở lại nói chuyện với hắn.
“Không sao.” Phương Dung cười cười, “Tôi không để bụng đâu, hơn nữa quả thật là tôi liên lụy mọi người.”
Ban đầu đội số 1 quân mũi nhọn có thành tích bình quân mỗi lần đánh giá đều xếp hạng nhất, hiện tại bởi vì hắn mà rớt mất vị trí dẫn đầu.
Thê thảm hơn nữa chính là đội số 1 bọn họ đang ở vị trí cuối bảng, ở vị trí này sẽ mất rất nhiều ưu thế và đãi ngộ, ngay cả đồ ăn thức uống cũng kém hơn nhiều, ban đầu vốn dĩ có thịt, hiện tại chỉ có cải trắng ăn qua ngày, bất kể là ai cũng không bằng lòng.
“Không để ý thì tốt.” Lưu Hành Vân là người hiền lành có tiếng, nghe nói rất nhiệt tình, “Tuy Đại Thánh lỗ mãng nhưng lời anh ấy nói cũng không phải không có lý.”
Biểu tình trên mặt Phương Dung cứng đờ.
Thì ra là tới khuyên hắn rời đi sao?
Lưu Hành Vân đặt một cái ly lên bàn, “Nếu nói tổ hợp của hai người là 10 thì Phương Hoa chính là số 1 phía trước.” Gã đẩy ngã cái ly, “1 đổ, phía sau là 0, anh không thể giúp được gì, ngược lại sẽ khiến cậu ấy bị liên lụy.”
“Phương Dung.” Lưu Hành Vân hết sức nghiêm túc, “Anh thật sự hy vọng như vậy sao?”
Phương Dung dừng động tác trong tay lại, trong lòng hoảng hốt, hoàn toàn không biết nên trả lời thế nào.
Phương Dung che giấu tâm tình ngồi xổm xuống lau chân ghế dựa, biểu hiện ra bộ dáng không thèm để ý.
Lưu Hành Vân thở dài, mục đích của gã đã đạt được, không muốn ở lại thêm, “Trời tối rồi, tôi phải đi.”
Phương Dung không nói gì, cũng không tiễn gã, hắn còn đang đắm chìm trong lời nói vừa nãy của Lưu Hành Vân.
“Nếu 1 đổ, phía sau chính là 0.”
“Anh không thể giúp được cái gì đâu, ngược lại sẽ liên lụy cậu ấy.”
“Phương Dung, anh thật sự muốn như vậy sao?”
Phương Dung buông giẻ lau, tay luồn vào tóc vò rối đầu, hắn không lựa chọn được, nhưng mỗi câu nói của Lưu Hành Vân giống một cây đao lần lượt nhắm chuẩn mục tiêu cắm vào ngực hắn.
Rất đau.
Có lẽ hắn thật sự không thích hợp với thân phận này, nguy hiểm không nói còn kéo chân người khác, người hiền lành như Lưu Hành Vân còn nhìn không được, phải ra mặt thuyết phục hắn rời khỏi.
Haiz!
Hắn thở dài, đẩy ghế dựa ra chậm rãi đứng lên, tựa như lời Lưu Hành Vân nói, 1 đổ thì phía sau là 0, 0 chỉ có trình độ dệt hoa trên gấm, không thể đưa than ngày tuyết.
*Dệt hoa trên gấm: gấm đã đẹp sẵn, không cần thêu thêm hoạ tiết như hoa, lá... để làm nổi bật gấm nữa. Ý chỉ người vô dụng, không có năng lực, có cũng được không có cũng chẳng sao.
*Đưa than ngày tuyết: ngày tuyết rất lạnh, đưa than sưởi ấm để chống đỡ qua cái lạnh. Ý chỉ người có thể giúp đỡ, bên cạnh sẻ chia khó khăn, cùng nhau vượt qua thử thách chông gai.
Có lẽ thật sự cần phải đi.
Hắn nhìn khu xạ kích cách đó không xa mà ngẩn ngơ, ai chẳng hy vọng bản thân mình có tiền đồ rộng mở, giống như một người đàn ông thực thụ, biết võ công biết dùng súng, đó quả thật là một viễn cảnh nằm mơ cũng muốn gặp.
Nhưng hiện thực quá tàn nhẫn, ví như ở Bắc Minh có một loài cá tên là Côn, Côn to lớn, không biết dài mấy ngàn dặm, trong hiện thực lại là chủ quán đang nướng cá, thêm mỡ hành, chút tỏi bằm, vừa hợp khẩu vị vừa thơm ngào ngạt, xem đi, đây chính là cách biệt một trời một vực.
Phương Dung chậm chạp đi qua, cầm lấy cây thương xạ kích đặt trên bàn, cái này là thương giả, nhưng thân cây thương được chế tác giống như thật, bất kể là sức giật hay xúc giác khi cầm nắm quả thật y đúc cây thương thật, cho nên lúc huấn luyện được sử dụng cây thương thật so với bây giờ sờ cây thương giả có cảm giác y hệt.
Thì ra cây thương xạ kích là như thế này.
Phương Dung kéo chốt bảo vệ lên, nhắm vào bia bắn, hắn bị cận thị, những người khác thấy kia là bia bắn còn hắn chỉ thấy một cái cây màu đỏ.
“Xa quá, nếu có thể gần hơn thì tốt rồi.” Phương Dung dụi dụi mắt, giật mình phát hiện bia bắn hình như thật sự gần hơn khi nãy một chút, hắn lắc đầu, chắc chắn mình bị ảo giác.
“Vẫn xa quá, không thấy rõ lắm.” Hắn buông thương xạ kích, xoa xoa mắt một lát, nhất thời bốn phía rơi vào yên tĩnh.
Lúc mở mắt ra hắn phát hiện bia bắn giống như lại gần hơn một chút.
Không có khả năng!
Phương Dung trừng lớn mắt.
Gặp ma?