Vẻ mặt hắn không biết phải làm sao, chỉ có thể nhận thùng giấy trong tay của Phương Hoa, để nó nhặt tiền xu trên mặt đất lên, thuận tiện đưa nhật ký cho Phương Hoa cầm.
Phương Hoa ban đầu không muốn, Phương Dung nói nhật ký này rất quan trọng với hắn, phải giữ cẩn thận không được làm mất, vậy nên nó mới đồng ý cầm.
Nó nhét quyển nhật ký vào ngực, thỉnh thoảng sờ một cái, phòng ngừa bị rớt.
Kỳ thật bãi đỗ xe không xa, xe hắn đậu rất gần chỗ này, đáng lẽ hắn phải để Phương Hoa lên xe trước sau đó mới quay lại lấy nhật ký.
Bởi vì quên việc này, nên mới khiến Phương Hoa đứng chờ mệt mỏi lâu như vậy.
Hắn ôm thùng đồ, vểnh mông lên, “Chìa khóa xe ở trong túi, em lấy đi.”
“Dạ.” Bàn tay Phương Hoa thon dài tiến vào túi quần sau mông hắn, bởi vì là quần ôm, hơn nữa vừa mới chạy vội, ra mồ hôi, dán ở trên người dinh dính, ngón tay Phương Hoa vừa đụng vào, cả người hắn cứng đờ.
Giống như bị người khác vuốt ve, nơi đó truyền đến cảm giác khó tả.
Phương Hoa vẫn không hay biết, duỗi tay càng sâu, đến khi lấy được chìa khóa ở sâu bên trong mới thu tay lại.
“Là cái này ạ?” Nó lắc lắc chìa khóa trong tay.
“Ừm.” Nói thật, Phương Dung vừa thở dài nhẹ nhõm một hơi, khi nãy đúng là tra tấn, không biết vì sao đột nhiên có chút xao xuyến, hắn che giấu kĩ, nhìn về phía chiếc xe, “Mở cửa xe đi.”
“Dạ.” Phương Hoa ấn nút ở giữa lớn nhất của chìa khóa, xe bíp bíp hai tiếng, cốp xe tự động mở ra, hắn cất thùng vào, cùng Phương Hoa ngồi ở hàng ghế trước, lái xe rời đi.
Trước khi lái xe đi, hắn nhìn nơi này cuối cùng, rốt cuộc đây là nơi hắn sinh sống bảy tám năm, có cảm tình, có chút không muốn đi.
“Thắt đai an toàn.” Phương Dung chỉ đai an toàn phía sau Phương Hoa.
“Dạ?” Phương Hoa không hiểu.
“Thôi, để anh giúp em.” Phương Dung từ bỏ việc nhắc nhở, trực tiếp kéo đai an toàn bên cạnh, vòng qua nửa người trên của nó rồi cố định lại.
“Được rồi, xuất phát.” Hắn vỗ vỗ tay, thổi bụi bám trên tay xuống, đai an toàn rất lâu không sử dụng, bị dính bụi bẩn.
Nói thật thì cảm giác được lái xe của bản thân rất không tồi, dù xe không phải xe tốt nhất, nhưng lúc mới mua vẫn khiến hắn kích động không ngừng, lái xe chạy quanh toàn bộ thành phố một vòng rồi một vòng, cho đến khi dầu cạn kiệt không còn chút nào mới cực khổ đẩy xe trở về.
“Không biết về sau còn có cơ hội được lái chiếc xe này nữa hay không.” Nếu ở ký túc xá thì bọn hắn sống rất gần căn cứ, đánh răng rửa mặt xong chỉ cần tốn mười phút là có thể đến kịp giờ tập hợp.
“Xem ra không được rồi.” Phương Dung có chút mất mát.
Nếu không sử dụng nữa thì có thể bán đi, tuy rằng ít nhưng cũng là tiền.
Lúc mua xe công ty còn chi trả cho một khoản tiền, cho nên giá hắn mua so với giá thực tế rẻ hơn, bán đi cũng không sợ lỗ.
Hắn lầm bầm hết cả quãng đường, mỗi lần hắn nói chuyện Phương Hoa đều tưởng hắn đang nói với nó, cho nên nó ngẩng đầu nhìn hắn, sau khi ngẩng đầu mới phát hiện không phải đang nói chuyện với mình nên có chút thất vọng, lười biếng nhắm mắt.
Chiếc xe màu vàng xuyên qua đường phố đông như nước chảy, cuối cùng dừng ở trước cửa căn cứ.
“Tới rồi.” Phương Dung lay nó, “Xuống xe đi!”
Vốn dĩ Mạnh Tu Viễn muốn bọn họ chơi hai ngày rồi về, nhưng Phương Dung không muốn, chuyện này giống như vừa đi làm đã xin nghỉ, sẽ để lại ấn tượng không tốt, hơn nữa Mạnh Tu Viễn cũng không phải vì hắn, anh ta coi trọng Phương Hoa nên mới rộng lượng như vậy, cho nên Phương Dung từ chối.
Hắn cự tuyệt, dĩ nhiên Phương Hoa không nói hai lời theo hắn, cho nên thời gian để bọn họ sửa sang lại phòng chỉ có một ngày.
Phải chuẩn bị tốt mọi thứ, bởi vì khi chuẩn bị tốt thì mới có thể yên tâm đi nhập ngũ.
Ngày thường Phương Dung rất thích dọn dẹp nhà cửa, mỗi khi nhàm chán hắn sẽ dọn đi dọn lại mỗi món đồ trong nhà, nếu còn chán thì sẽ cắt giấy dán cửa sổ, bán lấy tiền để tiết kiệm.
Bởi vì tiền cắt giấy không nhiều, mà cái này lại yêu cầu có tay nghề cao, phí thời gian, cắt một bộ mười hai miếng dán chỉ có mười đồng tiền, cho nên hắn rất ít làm, khi thật sự không có chuyện gì làm hắn mới cân nhắc suy nghĩ kiểu dáng mới để cắt.
Hắn còn thích mua thư, cho nên trong thùng có hơn một nửa đều là thư, hơn nữa còn đủ các loại tiểu thuyết, hiện tại thư điện tử phổ biến, rất ít sử dụng thư tay, nhưng Phương Dung thích cảm giác chạm tay vào giấy hơn.
Trước khi dẫn Phương Hoa về nhà, hắn đã dọn dẹp nhà mới một chút, bây giờ bọn họ sẽ cùng nhau lau nhà, một người dùng cây lau nhà, một người dùng khăn bông.
Phương Dung lớn hơn, nhận cây lau nhà, hắn sợ Phương Hoa nhàn rỗi sẽ chán, cho nên tìm cho nó một cái khăn, bảo nó dẫm lên lau nhà.
Thật ra nó rất nghiêm túc làm việc, hơn nữa làm thêm làm bớt cũng không ý kiến, thậm chí cũng không như những người trẻ tuổi khác tính tình nóng nảy, người khác thấy nó làm nhiều việc hơn đều cho rằng nó cố ý thể hiện, thầm mắng chửi nó trong lòng.
Lau nhà xong, hai người lại vào toilet giặt quần áo, hiện tại là năm 2180, giặt quần áo đều sử dụng hệ thống máy giặt, ném quần áo vào máy, chờ máy giặt, máy sẽ tự động hong khô quần áo sau khi giặt xong, chỉ có một bất tiện là phải đem quần áo đi phơi.
Phương Dung lấy quần áo ra treo lên giá phơi, để Phương Hoa chạy lên chạy xuống ban công treo giá phơi quần áo, nơi này có một thứ duy nhất làm Phương Dung vừa lòng, chính là ban công, so với tưởng tượng còn lớn hơn nhiều, phơi quần áo hay trồng rau đều không thành vấn đề.
Ban công ở nhà cũ quá nhỏ, chỉ đủ để vài chậu cây phong thủy nhỏ, hiện tại ban công này có thể dùng một nửa để trồng một số loại rau củ bình thường nấu cơm sẽ dùng đến, rau củ mua ở ngoài rất mắc, vì chúng quý giáu.
Phơi xong quần áo thì đến phòng bếp quét dọn, hai gian phòng ngủ cũng phải dọn, cuối cùng mới xé màng plastic bọc sô pha và các đồ vật khác ra.
Bởi vì trang trí phòng không hợp lý, vật dụng gia đình bày biện không ổn, Phương Dung muốn đổi hướng đặt sô pha, sô pha vừa nặng vừa lớn, một người như hắn không làm nó dịch chuyển nổi.
“Phương Hoa, qua đây giúp một tay.”
Phương Hoa đang đổi bóng đèn, bởi vì là đèn dài, nếu một đầu không khớp thì phải di chuyển qua lại hai bên liên tục nên nó lắp rất vất vả.
“Dạ.” Đèn lắp mãi vẫn không sáng, Phương Hoa từ bỏ, đi hai bước tới ôm sô pha dài hơn hai mét nặng hơn trăm kí lên.
“Đặt ở đâu ạ?”
Phương Dung ngây người một chút, bị nó dọa ngây người, yên lặng chỉ chỉ một góc, “Để chỗ đó đi.”
Hắn quên mất Phương Hoa ngoan ngoãn nghe lời là người dị biến, người dị biến có thân thể khoẻ mạnh, sức lớn vô cùng, tuy lúc nhỏ Phương Hoa sinh ra yếu ớt, sau lớn lên lại gầy ốm, nhưng sức lực lớn vô cùng, năng lực vẫn luôn giấu diếm không ai biết.
“Dạ.” Nó nhấc chân, sau đó dựa theo ý của Phương Dung đặt sô pha đặt ở một góc, còn thuận tay đem vật dụng khác xê dịch một chút, đến khi hoàn toàn hợp ý Phương Dung mới dừng lại.
Sửa sang lại nhà cửa thì Phương Hoa chưa làm bao giờ, cho nên trên cơ bản đều là Phương Dung tự mình dọn, hắn dọn dẹp sạch sẽ cẩn thận nên đến khi xong việc thì quần áo đều bám bụi đen, cả người mệt mỏi rã rời, chỉ muốn ngủ một giấc.
Phương Hoa mang khuôn mặt chờ mong nhìn hắn, hắn không đành lòng nhìn thẳng, nhưng thật sự không có biện pháp, hắn quá mệt, không còn sức chạy đi nấu cơm hay đi chợ, “Anh đưa tiền cho em, em đi mua thịt rau được không? Mua về anh nấu cơm cho em ăn.”
Nghe vậy ánh mắt Phương Hoa sáng ngời, nó đợi những lời này đã lâu, nó không biết mua thịt rau như thế nào, thấy những thứ đó cũng rất ít, may là Phương Dung nói đặc điểm của các món cần mua cho nó nghe.
“Mua nấm mộc nhĩ, là loại nấm màu đen có hình giống lỗ tai, mua thêm mười đồng thịt, nấu món nấm mộc nhĩ xào thịt, nếu có thịt sườn thì mua, hầm canh sườn cho em uống, em tự nhìn xem có thích sườn hay không, thích thì mua.” Dừng một chút, hắn bỏ thêm một câu, “Không được mua mấy thứ đồ lung tung về, nhớ chưa.”
“Dạ.” Phương Hoa ngoan ngoãn gật đầu, yên lặng ghi nhớ.
Căn cứ có đãi ngộ không tồi, bên cạnh chính là siêu thị lớn, Phương Dung cũng không sợ nó lạc đường, đi một lát là tới rồi.
Phương Hoa cầm tiền, yên lặng mang rổ tìm kiếm nấm màu đen, có hình giống lỗ tai, là nấm mộc nhĩ.
Màu đen, giống lỗ tai là nấm mộc nhĩ.
Màu đen, giống lỗ tai là nấm mộc nhĩ.
Hửm, cái này nhìn giống, màu đen, cũng giống lỗ tai, nhưng mà sao phía dưới lại có thêm một cái cây nữa vậy?