Cơ thể theo bản năng run rẩy, Phương Hoa ngã trên mặt đất, thân thể khổng lồ chậm rãi thu nhỏ, cuối cùng trở về hình dạng con người.
Làn da nó trắng nõn non nớt, nằm trên mặt đất nhìn như người mẫu, cơ thể thon dài không tỳ vết.
Có lẽ nhìn nó không còn sức uy hiếp, mấy người kia từng bước tới gần, trong đó có một người dùng báng súng chọc vào nó, xác định nó không phản ứng mới báo cho tổng bộ, “Kế hoạch J20 thành công!”
Càng ngày càng nhiều người từ bốn phương tám hướng ùa tới, có cả nhà khoa học mặc áo blouse trắng xách theo hòm thuốc, tiêm cho nó một mũi thuốc không rõ tên.
Chất lỏng này có màu tím, ống tiêm to hơn một lóng tay, kim tiêm là loại mũi tiêm lớn, đè lên cổ nó, nhắm vào mạch máu trên cổ tiêm vào.
Thuốc có hiệu quả rất nhanh, cơ thể Phương Hoa hoàn toàn thả lỏng, tay chân mềm mại rũ xuống, đôi mắt nửa khép nửa mở, thất thần nhìn mặt đất không chút tiêu cự.
Người nọ tiêm xong thì cất hòm thuốc, “Đã khống chế, trước mắt đem nó về phòng thí nghiệm.”
Bốn người đi tới bốn góc, nắm cổ chân nó rồi nhấc lên đặt vào cáng, cột chắc sau đó đưa vào xe.
Xe được sử dụng là loại xe chống đạn chuyên chặn các loại công kích dị năng, ở bên trong xe nó không chạy thoát được, cho dù như vậy phía trên vẫn sợ nó chạy, phía trước phía sau bọc thêm mười chiếc xe.
“Các anh phải chăm chú quan sát cẩn thận, ‘thành phẩm’ thí nghiệm này rất đặc biệt.” Nhà khoa học vừa mới lấy một mẫu máu nghiêm túc nói, máu vừa mới lấy từ cơ thể Phương Hoa giống như có sự sống, nhảy khỏi ống nghiệm với ý đồ chạy trốn.
Bọn họ từ trước tới nay chưa từng thấy tình huống này, vài người tụ tập lại thảo luận, vừa hưng phấn vừa khẩn trương, “Đúng là kỳ tích.”
Lúc trước chính bọn họ đã đánh giá Phương Hoa là ‘thành phẩm’ thất bại, sống không được lâu, không nghĩ tới nó lại rất ngoan cường, không chỉ còn sống, so với người dị năng hay người dị biến bình thường mạnh hơn gấp trăm lần, hơn nữa lần này cần phải có sự hợp tác giữa hai bên là quân đội và Bắc La, nếu không phải sử dụng mưu kế, chỉ sợ đến bây giờ cũng không thể bắt được nó.
Xe vững vàng chạy, xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ, Mạnh Tu Viễn chờ không nổi, dứt khoát gọi người nghênh đón.
Phương Hoa là vấn đề Mạnh Tu Viễn bối rối rất lâu, lúc trước anh ta mới vừa biết mọi người đều đang bàn tán về phim phóng sự của Phương Hoa, sôi nổi tìm đủ mọi lí do không muốn nhận đề án tốn sức lại không có khả năng thành công này, chỉ có anh ta xung phong nhận đề án.
Trên cơ bản cũng không nắm chắc thành công, nhưng phía trên vừa đúng lúc trống một vị trí, rất nhiều người cạnh tranh, anh ta bất đắc dĩ không trâu bắt chó đi cày, liều mạng thử một lần.
*Không trâu bắt chó cày: không có cái này bù cái khác, bởi vì Mạnh Tu Viễn không có nhiều ưu điểm hơn các đối thủ cạnh tranh vị trí còn trống ngon ghẻ kia nên mới phải nhận đề án bắt Phương Hoa để bù vào chỗ ưu điểm này.
Có thể thành công là tốt nhất, không thành công cũng không sao, những người tiếp nhận đề án xử lý Phương Hoa cứ thay đổi một đám rồi một đám, không những không bắt được nó mà còn khiến nó mạnh hơn, tạo thành tình trạng nó không gì không làm được.
Mạnh Tu Viễn là người đầu tiên ra lệnh dọn dẹp sạch sẽ phòng thí nghiệm, tường pha lê chống đạn cùng phòng giam người dị năng đều trang bị kĩ càng, cuối cùng là phòng ngăn ngừa sự biến thân của Phương Hoa, vì để phòng ngừa các trường hợp hiếm khi xảy ra, các tiêu chuẩn này kia đều do anh ta tự mình giám sát, có thể thấy được anh ta tận tâm như thế nào.
Bên ngoài đã có không ít nhà khoa học đứng chờ sẵn sàng, chỉ cần người vừa đến nơi sẽ tiến hành làm thực nghiệm ngay.
Mạnh Tu Viễn mới vừa bắt tay làm công tác chuẩn bị xong, đột nhiên có người chạy đến báo cáo, “Thượng tướng! Bộ trưởng ở Toà án quốc gia muốn gặp ngài!
*Thượng tướng: là cấp bậc cao nhất trong quân đội nếu tính theo Quân đội Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Chức vụ thường đảm nhận: Tư lệnh đại quân khu, Chủ nhiệm Tổng cục Chính trị, Tổng Tham mưu trưởng, Bộ trưởng Bộ Quốc phòng, ủy viên hoặc Phó Chủ tịch Quân ủy Trung ương. Bối cảnh truyện là tương lai năm 2180 nên mình không biết chức vụ Thượng tướng sẽ có quyền lực như thế nào nữa (。ŏ﹏ŏ).
Đó là trợ lí của anh ta, theo anh ta đã lâu, ngày thường rất tinh tế linh hoạt, nhưng sao tới thời khắc mấu chốt như thế này lại không hiểu chuyện?
“Chuyện gì?” Mạnh Tu Viễn cũng có thể đoán được, tám phần là vì Phương Hoa.
Quân khu hiện tại áp dụng mô hình một người một thú phụ trợ lẫn nhau học tập, vừa có Thú Nhân năng lực khủng bố, vừa có loài người thông minh vạch sách lược, hai người hợp sức kề vai chiến đấu, sẽ tạo ra chiến tích huy hoàng.
Phương Hoa thiên phú bẩm sinh, thực lực lớn mạnh, nếu có thể thành công cùng nó hợp tác, tất nhiên đó sẽ là một trợ thủ đắc lực, cho nên các dòng dõi quyền quý đều đứng ngồi không yên, muốn chiếm chỗ tốt này làm của riêng.
“Nghe nói có liên quan đến kế hoạch J20.”
Quân đội luôn hành sự cẩn thận, vì phòng ngừa chuyện của Phương Hoa bị lộ ra ngoài, cố ý đặt cho nó một dãy số.
“Báo lại việc ở đây bận rộn, không nghe thông báo.” Mạnh Tu Viễn qua loa đối phó, anh ta chính là nhìn trúng tiềm lực của Phương Hoa, nó còn đang vào kì trưởng thành, về sau sẽ càng thêm lợi hại, nếu bây giờ bị người khác mang đi, đó là may áo cưới cho kẻ khác, có ngu mới làm.
*May áo cưới cho kẻ khác: chỉ việc mình không lo may áo cưới cho bản thân mà lại may cho người khác, ngụ ý là một việc rất ngu, tự làm giảm lợi ích của bản thân.
“Rõ!” Trợ lí chào theo đúng tiêu chuẩn quân đội, sau đó rời đi.
Xe vận chuyển Phương Hoa từ tốn tới muộn, vài người cùng nâng nó vào phòng thí nghiệm, dùng băng gạc đặc chế băng bó vết thương cho nó, mặc cho nó áo bệnh nhân dài, áo này có thể thải độc, có màu trắng, một loạt nút thắt kéo dài đến cổ chân cổ tay, mặc vào thay ra rất thuận tiện, khám bệnh cũng thuận tay.
Mấy trợ lý vạch áo bệnh nhân trắng ra, bắt đầu kiểm nghiệm cơ thể nó.
“Xương quai xanh bên trái bị gãy một đoạn nhỏ, tiến hành trị liệu.”
“Vết thương dưới ngực 30cm có dấu hiệu hoại tử, tiến hành trị liệu.”
“Bụng trúng đạn, viên đạn còn bên trong, tiến hành giải phẫu lấy đạn!”
Mười mấy chuyên gia làm việc đâu vào đấy tiến hành trị liệu cho nó, qua mấy canh giờ mới trị liệu xong một thân đầy vết thương.
Nó nghĩ cùng lắm là đợi mười ngày nửa tháng thì vết thương sẽ lành lại, lúc đó nó sẽ tăng thêm lực phòng ngự, bây giờ bị người khác chữa trị tuy không thể tăng thêm thực lực, nhưng cũng bớt thống khổ dày vò.
Ba giờ sau……
Các nhà khoa học đã mệt rã rời, dù biết rõ sức chịu đựng của Phương Hoa lớn, nhưng khi nhìn vẻ ngoài của nó đều không nhịn được nhẹ nhàng cẩn thận hơn, cho nên phần trị liệu đơn giản cũng tốn nhiều sức hơn gấp mười mấy lần so với bình thường.
Việc này giống như đối xử với người lớn và trẻ con sẽ khác nhau, đều là khâu miệng vết thương, nếu là người lớn sẽ làm nhanh hơn, tự nhiên cũng đau hơn, nhưng nếu là trẻ con sẽ chậm một chút, không đau như vậy.
Bề ngoài của Phương Hoa thành công lừa được bọn họ, khiến bọn họ đối xử với nó rất nhẹ nhàng.
“Hình như nó có ý thức.” Một trợ lý mang bao tay silicon vạch mắt nó, dùng đèn pin ánh sáng mạnh chiếu vào trong mắt.
Đôi mắt Phương Hoa đen nhánh xinh đẹp, dưới ánh đèn có vẻ trong suốt thanh thúy như kim cương, lông mi thật dài run rẩy, trợ lý kia cảm giác được, kịp thời báo cho người trước mặt.
“Tỉnh thì tốt, trước thí nghiệm xem nó có dị năng thuộc tính nào.” Những người khác bắt đầu chuẩn bị, cạo trọc đầu tóc vướng bận của nó, gắn chip điện tử lên, kết nối vào não của nó.
Màn hình bên cạnh xuất hiện hình ảnh, Phương Hoa giống như tiến vào một thế giới giả tưởng, nhìn giống như thật, cả người lạc vào trong cảnh ảo.
Ý thức còn chưa khôi phục hoàn toàn, nó đứng im tại chỗ không nhúc nhích.
Bốn phía xuất hiện Thú Nhân, bọn chúng chậm rãi tiếp cận, gầm rú thử xem nó có lực uy hiếp hay không, nó vẫn không dao động, ngốc lăng nhìn tay mình như cũ.
Thật sự giống hệt trong hiện thực như đúc.
Mấy Thú Nhân kia đồng thời đánh tới, Phương Hoa không né không tránh, chưa tới một phút đã bị bọn chúng cắn chết!
……
“Thế nào?” Mạnh Tu Viễn ở ngoài chờ tới nóng vội, nhịn không được hướng về phía tường pha lê hỏi.
Anh ta đang tuổi trưởng thành kiêu ngạo, người khác không dám cũng không có năng lực cố ý làm lơ anh ta, hơn nữa bây giờ đề án đã hoàn thành, trên người tự nhiên có một loại khí chất phát huy thành thục.
Lúc đối mặt với Phương Dung anh ta sẽ không thể hiện, Phương Dung lại không hiểu biết về lĩnh vực quân sự, chỉ biết trên vai có quân hàm thì đều là chức lớn, cụ thể là chức gì cũng không biết.
Mạnh Tu Viễn đối đãi với hắn bằng thân phận bạn bè cho nên hắn không cảm giác được, hiện tại không giống, giọng điệu cấp trên ra lệnh cho cấp dưới làm người khác chảy mồ hôi.
“Chỉ còn một chút nữa, cậu ấy không chịu phối hợp. Chúng tôi đã cố hết sức, tình huống của cậu ấy không giống bình thường.” Người nọ lau mồ hôi, “Rất có thể cậu ấy đã chọn người đồng hành rồi.”
“À ——” Kết quả này như anh ta đã dự kiến trước, không ngờ lại thành sự thật.
Cẩn thận ngẫm lại đúng thật Phương Hoa đã rất nhiều lần biểu hiện, nó chấp nhận người kia, dù nó trốn khỏi lồng giam cũng không đi xa, càng không chạy trốn khỏi nơi này, vẫn ở bên cạnh người kia như cũ.
“Phương Dung, là anh sao?”