【 Thần y cho rằng ta đón cô đến đây là để hưởng thụ sao? Nếu như không cần cô trông chừng, thì ta giữ cô lại có tác dụng gì?】
Sau khi nhận con, cô liền mang theo đứa con trai mới ra lò về tiểu viện của mình. Cô thoải mái phối thuốc ngay trước mặt hắn, cũng nói: “Bên này là thuốc tắm của đại nhân nhà các ngươi, trong tay ta là thuốc thoa ngoài
da. Ta phối ngay tại đây, ngươi đứng ở bên cạnh nhìn. Ngươi mở to hai
mắt ra nhìn cho rõ ràng, có cái gì không đúng thì nói luôn. Chứ chờ đến
lúc cha ngươi dùng xảy ra vấn đề, ngươi xem tội sẽ tính lên đầu ta hay
đầu ngươi?”
Thất Lang lau mồ hôi lạnh trên trán, có chút ngượng
ngùng nói: “Mẫu thân nói đùa, thuốc mẫu thân tự tay điều chế đương nhiên là không có vấn đề.”
“Không có vấn đề thì ngươi còn ở lại đây làm gì?” Cô lườm hắn, giọng điệu khó chịu.
“Ha ha.” Hắn cười khan hai tiếng nói tiếp: “Phụ thân là hi vọng con theo
mẫu thân học thêm chút y thuật, tương lai kế thừa y bát của mẫu thân.”
[Chú thích: Y bát: nôm na là chỉ chung tư tưởng, học thuật kỹ năng truyền lại cho đời sau.]
Cô nghe vậy nổi da gà, rùng mình một cái, nói: “Có cái rắm ý! Mẹ nó, ta
năm nay mới 16, kế thừa y bát của ta? Còn phải xem xem ngươi có thể sống đến ngày đó không!” Cô dám chắc hắn không dám cãi mình, có cái gì uất
ức đều phải nhịn, thế là trút hết tức giận của Vũ Hóa Điền lên đầu đứa
con trai xui xẻo này, hơn nữa còn nói dối tuổi.
Thất Lang liếc cô một cái, hiển nhiên là cảm thấy cô không quá giống một cô nương 16
tuổi, có điều hắn vẫn hòa nhã nói: “Dạ dạ dạ, đều là tại con lỡ lời.”
Thất Lang nhìn qua có vẻ rất cam chịu, cô nói gì cũng ngoan ngoãn nghe, hơn
nữa cho dù không phải lỗi của hắn, hắn cũng ra sức xin lỗi. Bởi vì ‘đưa
tay không đánh người cười’, cô cũng không cố ý bắt chẹt hắn nữa. Hơn nữa ai cũng có chỗ khó xử của mình, thế nên cô cũng không nói nữa. Có thể
nói cô thật sự bó tay với tên gian tế Vũ Hóa Điền phái tới này, nghĩ tới đây cô hận đến ngứa răng.
Cô ngứa răng, đương nhiên cũng sẽ
không để cho Vũ Hóa Điền được vui vẻ, ‘run tay’ rắc rất nhiều bột phấn
vào trong thuốc. Thất Lang ở bên cạnh nhăn mày, nói: “Cái này có phải bỏ hơi nhiều không?”
Cô nhìn hắn, ra vẻ vô tội nói: “Trên sách ghi
thế ta biết làm sao được? Mà đại nhân nhà các ngươi cũng nóng lòng, tất
cả thuốc đều tăng liều lượng. Ngươi cảm thấy không yên lòng, thì ta bỏ
ít một chút nhé?”
“Nóng lòng như thế…” Thất Lang nghe xong càng
nhíu mày hơn, hắn không nói hết, mà lái sang chuyện khác: “Vẫn nghe theo sách thuốc thì hơn, chuyện này con không tự tiện quyết định được.”
Buổi tối trước khi Vũ Hóa Điền đi ngủ hai canh giờ, cô bị mời vào phòng cách vách phòng hắn. Nơi này bị đổi thành phòng tắm thuốc chuyên dụng, trong phòng đặt một thùng gỗ rất lớn, trong thùng gỗ đã đổ đầy thuốc tắm. Bên cạnh còn có một thùng gỗ nhỏ hơn, phía dưới đặt củi lửa, đang sôi sùng
sục. Hai thùng gỗ cách nhau rất gần, nếu như nước lạnh, người tắm trong
thùng gỗ có thể đưa tay sang thùng bên kia múc nước nóng. Trong góc
phòng còn có một bếp lò nhỏ chuyên để nấu thuốc, phía trên nấu thuốc mỡ
thoa ngoài da.
Vũ Hóa Điền được cô hầu hạ cởi quần áo, hắn rất
đẹp dáng người cũng đẹp, cơ bắp săn chắc, nếu như không phải vết thương
dưới háng, thì nhìn phần trên cũng có chút ‘cảnh đẹp ý vui’. Cô đỡ hắn
giẫm lên ghế gỗ bước vào thùng gỗ, cô nghe được khi chạm vào nước hắn
phát ra một tiếng rên đau đớn. Cô mừng thầm đến nội thương, nhưng không
dám thể hiện ra ngoài, mặt đầy vẻ ân cần, hỏi han: “Đại nhân không sao
chứ?”
Vũ Hóa Điền nhìn cô chân thành quan tâm mình như thế thì
biết ngay cô đã động tay động chân vào nước thuốc. Lúc này vết thương
phía dưới đau như bị châm kim xát muối, hắn phải cắn chặt răng mới không kêu ra tiếng. Hắn hít sâu vài cái, chờ cơ thể từ từ quen với loại đau
đớn này mới nói: “Sao lại… Đau như thế?”
Cô nhíu mày, suy nghĩ
một lát, nói: “Ta có thể thề với trời, dược liệu và cách điều chế này
hoàn toàn là dựa theo sách thuốc, ta không tự tiện tăng thêm hoặc giảm
bớt dược liệu. Những dược liệu này trộn với nhau tuyệt đối không gây hại cho cơ thể ngài, điều này Thất Lang có thể làm chứng. Nhưng bệnh này
trước kia ta chưa từng gặp, cũng không biết hiệu quả sẽ như thế nào,
trong sách thuốc cũng không nói. Nhưng… Dựa theo yêu cầu của đại nhân,
để mau chóng khôi phục, những thuốc này đều tăng liều lượng gấp mấy lần, nếu như đại nhân không yên lòng thì chúng ta nghe theo sách thuốc từ từ chữa?”
“Không cần.” Vũ Hóa Điền nói xong nhắm mắt lại không nhìn cô nữa.
Cô lén nhìn sắc mặt hắn, thấy môi hắn run nhè nhẹ, trên trán không ngừng
túa ra mồ hôi lạnh. Dưới đáy lòng thật lòng khen ngợi một câu: Đúng là
nam tử hán, đau như thế mà vẫn có thể nhịn được. Cô đi tới quấy này
thùng nước, dặn dò: “Nước phải duy trì nhiệt độ này, không được quá nóng hoặc quá lạnh. Ngài nhớ kỹ thời gian, ngâm hai canh giờ. Nhưng ngày đầu không nên nóng lòng, kiên nhẫn từng bước mới tốt.” Cô quan sát một
lượt, rồi mới nói: “Nếu như không còn chuyện gì nữa thì ta đi trước
nhé?”
Vũ Hóa Điền đang nhắm mắt bỗng dưng mở mắt ra, ánh mắt lạnh lẽo như băng làm cô sợ đến mức run bắn lên một cái, có chút không hiểu
nhìn hắn, không biết mình lại nói sai cái gì rồi. Chỉ nghe Vũ Hóa Điền
nói: “Thần y cho rằng ta đón cô đến đây là để hưởng thụ sao? Nếu như
không cần cô trông chừng, thì ta giữ cô lại có tác dụng gì?”
Cô bất lực ngẩng đầu nhìn về phía cửa, muốn cô ở lại thì cứ nói thẳng đi, vòng vo như thế làm gì? Chẳng lẽ ngoại trừ uy hiếp hắn không biết trực tiếp
đưa ra ý kiến sao? Cô đáp: “Ta đã hiểu, ta không đi nữa, ở đây hầu hạ
ngài. Ngài đừng tức giận, không tốt cho cơ thể. Có cái gì không ổn ngài
hãy gọi ta.”
Cô nhàm chán ngồi trên ghế dựa bên cạnh ngẩn ngơ,
chẳng bao lâu sau đã buồn ngủ, đầu gật như gà con mổ thóc. Cũng không
biết qua bao lâu, cô đột nhiên cảm thấy mặt tê rần, vội vàng giật mình
tỉnh lại. Giơ tay lên sờ, phát hiện trên mặt có chút ẩm ướt. Đưa tay lên mũi ngửi phát hiện là mùi thuốc tắm. Chẳng lẽ là Đạn Chỉ Thần Công
trong truyền thuyết? Vũ Hóa Điền dùng giọt nước bắn lên mặt cô sao? Vậy
coi như hắn còn chút lương tâm, không dùng sức bắn chết cô luôn.
Cô ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Vũ Hóa Điền đang lạnh lùng nhìn mình, nói: “Nước lạnh rồi, thêm nước.”
Thùng nước ở ngay bên cạnh hắn, hắn đưa tay ra là lấy được. Trong lòng cô tức giận, nhưng vẫn cực kỳ nô tính tươi cười với hắn, vừa tới gần vừa nói:
“Vâng!!” Cô đổ thêm nước cho Vũ Hóa Điền, có chút u oán nhìn hắn, dùng
ánh mắt hỏi xem đã có thể tha cho cô về đi ngủ chưa. Vũ Hóa Điền nhắm
mắt lại chẳng thèm nhìn cô. Cô đành bất đắc dĩ quay về ghế tiếp tục đau
khổ ngủ gật, trong lòng tính toán ngày mai sai người đưa một cái giường
vào đây, chứ sau này ngày ngày theo hắn thức đêm ai mà chịu nổi?
Cô không biết qua bao lâu, thêm nước mấy lần mới thấy Vũ Hóa Điền từ trong nước đứng dậy, không mặc quần áo, nói: “Đến giờ rồi.”