“Ta đi, dựa vào cái gì mà dám chiếm đồ của ta.” Cô
nghe sau lập tức lật chăn nhảy xuống giường, nói: “Ta đi đòi hắn.” Nói
xong, thì bước ra khỏi phòng.
“Phu nhân! Phu nhân!” Tố Tuệ Dung gọi hai tiếng cũng không ngăn được cô, chỉ có thể vội vàng chạy theo phía sau.
Ra khỏi tiểu viện, ngoại trừ nơi phơi thuốc thì xung quanh đã tối đen
như mực. Thế là cô túm lấy Tố Tuệ Dung nói: “Nhanh đưa ta tới chỗ Đốc
chủ của các cô.”
Tố Tuệ Dung nhìn cô, khó xử, nói: “Phu nhân hiện giờ đi, chỉ sợ Đốc chủ sẽ trách tội.”
“Ta còn không trách tội hắn, hắn còn dám cắn trả? Nhanh lên! Bớt dài dòng đi.” Cô kéo theo Tố Tuệ Dung bước đi.
“Phu nhân! Phu nhân!”
Thấy Tố Tuệ Dung còn muốn lên tiếng, cô quay đầu lại, hung dữ uy hiếp: “Còn nói nữa ta hạ độc cho cô câm luôn, đi mau.”
“Sai hướng rồi, phu nhân. Thư phòng của Đốc chủ ở bên kia.” Tố Tuệ Dung hết sức vô tội chỉ một hướng khác.
Theo Tố Tuệ Dung đi đến tiểu viện của Vũ Hóa Điền, một hộ vệ ngăn cô ở
bên ngoài, nói: “Phu nhân, người không thể vào được. Đốc chủ có lệnh,
không có sự cho phép của ngài thì không ai được vào. Xin phu nhân thứ
tội.”
“Vậy ngươi mau vào thông báo, nói ta có việc tìm hắn.” Cô vênh mặt, nói.
“Cái này… Đốc chủ đã dặn, bất cứ ai cũng không cho quấy rầy, xin phu
nhân đừng làm khó tiểu nhân.” Thị vệ kia tỏ vẻ khó xử, xem ra không
giống cố ý không thông báo.
“Được, được lắm.” Từ sáng sớm tinh mơ hôm nay cô đã bắt đầu phải chịu
uất ức, còn phải nhịn cơn tức, nương lửa giận dâng lên, cô ngẩng cổ gào
to: “Vũ Hóa Điền! Ta có việc tìm ngài, mau cho ta vào!”
Thị vệ kia hoảng hồn, lắp ba lắp bắp, muốn ngăn cô nhưng ngại cấp bậc lễ nghĩa không dám tiến lên, chỉ có thể dùng ánh mắt cầu xin nhìn Tố Tuệ
Dung. Tố Tuệ Dung thấy thế liền tiến tới kéo tay cô, trấn an: “Phu nhân, chúng ta trở về đi. Dù sao buổi tối người cũng có thể gặp Đốc chủ, hiện giờ người gọi như vậy chọc giận Đốc chủ, Đốc chủ trách tội thì không
tốt đâu.”
“Ta cứ muốn gặp hắn ngay bây giờ đấy!” Cô hất tay Tố Tuệ Dung ra, tiếp
tục gào: “Vũ Hóa Điền! Ngài cho ta vào! Dám làm dám chịu, ngài trốn cái
gì?” Vừa gào vừa xông lên, thị vệ lập tức đưa tay cản đường cô. Cô muốn
đẩy tay của bọn họ ra, nhưng bọn họ đều là người luyện võ, cô dùng hết
sức đẩy mãi mà hai cánh tay này vẫn không xi nhê. Cô nóng nảy, nói:
“Ngay cả các người cũng ức hiếp ta? ! Được, được lắm! Đúng là có chủ nào thì có tớ nấy! Hai người các ngươi nếu không bỏ tay ra thì ta sẽ cởi
quần áo đấy!”
Hai thị vệ canh gác mặt không cảm xúc nhìn cô, hiển nhiên là không tin
cô dám làm như thế. Cô ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng, rồi bắt đầu
nhanh nhẹn cởi thắt lưng, định cởi luôn cả áo ngoài. Tố Tuệ Dung sợ tới
mức mặt mũi trắng bệch, vội vàng nhào tới giữ tay cô lại, mặc quần áo
lại cho cô. Hai thị vệ cũng biến sắc trong giây lát, bọn họ lập tức cúi
đầu xuống không dám ngẩng đầu nhìn cô.
“Cho ta vào.” Cô lại ra lệnh.
Hai người kia trao đổi một ánh mắt, hai người bọn họ dường như đã có
chút dao động, nhưng vì e ngại lệnh của Vũ Hóa Điền, bọn họ không thể
cho cô, cuối cùng chỉ có thể chấp nhận số phận cúi đầu chịu đựng lửa
giận của cô. Đang lúc hai bên giằng co căng thẳng, Tam đương đầu Kế Học
Dũng sờ lên quả đầu trọc lốc của mình đi tới. Hắn quát lớn: “Hai tên
khốn kiếp này! Ngay cả phu nhân cũng dám ngăn cản, không muốn sống nữa
hả ? !”
Hai hộ vệ xui xẻo vội vàng quỳ xuống nói: “Ty chức đáng chết.”
Lúc này, Kế Học Dũng quay sang nhìn cô, cười nói: “Phu nhân xem nên trừng phạt hai tên này thế nào mới khiến người nguôi giận?”
Cô nhìn thẳng hắn liền hiểu bây giờ nên nói cái gì, thế là cô nói:
“Thôi, bọn họ cũng chỉ tận trung với cương vị, đừng làm khó bọn họ.”
“Hai người các ngươi có nghe thấy không, còn không mau tạ ơn phu nhân.” Kế Học Dũng dùng chân đá hai người kia vài cái.
“Ty chức tạ ơn phu nhân không phạt.” Hai người kia chuyển sang dập đầu với cô.
“Đốc chủ mời phu nhân vào.” Kế Học Dũng bày ra vẻ nô tài nhường đường, mời cô đi trước.
Vào trong phòng, Vũ Hóa Điền đang ngồi bên bàn viết cái gì đó. Hắn thấy
cô tới liền để bút xuống nói: “Ta thấy thần y không có gì đáng ngại nữa
rồi, vừa rồi kêu mấy tiếng thật đầy sức sống.”
Nghe giọng điệu nham hiểm của hắn trong lòng cô lập tức lạnh một nửa. Cô hít sâu một cái, cũng không hành lễ, bước vào nói: “Đồ của ta đâu?”
“Đồ nào?”
“Đàn heo vàng ngài bảo Tố Tuệ Dung đưa tới đó.”
Vũ Hóa Điền chợt nhíu mày, hơi nhếch khóe miệng nói: “Không phải thần y
không muốn sao, hiện giờ sao lại nói là của cô? Ta cho rằng với khí
phách của thần y sẽ khinh thường những thứ đồ dung tục này, nên đã bảo
ngoài bỏ vào kho khóa rồi.”
“Vậy ngài sai người lấy ra đi, hiện giờ ta đổi ý rồi, ta muốn, đó vốn là của ta, bằng cái gì không cho ta.” Cô nói.
Vũ Hóa Điền dùng khóe mắt hơi xếch của hắn liếc cô, rồi mới đưa tay lau
khóe miệng, nói: “Không ngờ thần y vào cung một chuyến lá gan to lên
không ít.”
“Ha!” Cô cười lớn một tiếng nói: “Đây còn không phải là nhờ ơn tình nhân của…” Cô lời còn chưa dứt, chợt nghe “Bốp” một tiếng, Vũ Hóa Điền ném
nghiên mực đập vào chân cô. Nghiên mực vỡ thành mấy miếng, mực nước màu
đen vẩy lên váy cô, rất chói mắt. Cô sợ tới mức giật bắn, may mắn nghiên mực này không đập lên người cô. Cô ngẩng đầu lên nhìn Vũ Hóa Điền, mặc
dù trên mặt hắn nhìn không ra cảm xúc nhưng hô hấp rõ ràng có chút dồn
dập. Từ khi quen biết đến nay lần đầu cô cảm thấy được xả thoải mái thế
này, thế là cô tiếp tục nói: “Sao nào, ta nói sai sao?”
Vừa dứt lời, Vũ Hóa Điền vốn ngồi sau bàn đã xuất hiện ngay trước mặt
cô. Hắn dùng tay bóp cổ cô, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô chán sống
rồi đúng không?”
Cô thấy cổ đau dữ dội, máu dường như dồn hết lên mặt. Cô miễn cưỡng nói: “Hiện giờ chết, với sau khi chữa xong cho ngài rồi chết có gì khác nhau sao?”
Vũ Hóa Điền nghe xong, hất cô ra, cô ngã xuống đất ho khù khụ. Bởi vì
ho, nước mắt cũng chảy xuống. Chờ cô ho xong, hắn ngồi xuống trước mặt
cô, tay trái nắm cằm cô bóp một cái, miệng cô liền mở ra. Hắn dùng ngón
trỏ và ngón giữa đưa vào trong miệng cô kẹp lấy đầu lưỡi cô, nói: “Vậy
lấy cái lưỡi này của cô trước, giữ lại mạng của cô đến ngày ta khỏi.”
Cô ú ớ nói không rõ: “Phương thuốc chỉ có ta biết, lưỡi của ta đổi ‘gốc rễ’ của đại nhân, ngài cảm thấy đáng sao?”
“Cô dám uy hiếp ta?” Mặc dù nói như vậy, nhưng Vũ Hóa Điền vẫn buông tay. Nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được cơn giận của hắn.
“Uy hiếp không dám, tự bảo vệ mình thôi.” Cô dùng tay áo lau nước mắt
trên mặt. Mặc dù đã không còn ho nữa, nhưng nước mắt lại không cầm được. Cô không dám chớp mắt, sợ nước mắt trào ra, thế là cô cứ nhìn chằm chằm hắn, bày tỏ sự tức giận của mình.