Sổ Tay Nuôi Dưỡng Công Công

Chương 3: Chương 3




【 Cách làm việc của Tây Hán ta… Nếu như thần y không rõ, có thể ra ngoài hỏi thăm một chút.】

Cô sợ tới mức càng không ngừng run rẩy, nhìn chằm chằm vào vụn gỗ dưới đất vài giây rồi vội vàng chạy về mật thất. Đến tận khi tới mật thất, cô vẫn chưa hoàn hồn. Lúc này cô thật sự nghiêm túc tìm kiếm, không để lọt bất cứ một quyển nào. Thời gian từng phút từng giây trôi qua, ngay lúc cô đã tuyệt vọng, một quyển sách rách rưới đập vào mắt. Trên bìa sách tả tơi lù lù mấy chữ “Ngọc hành trùng sinh bí thuật”. Cô kinh ngạc, cầm lên nghiên cứu, trong sách đưa ra rất nhiều lý luận cô mới nghe lần đầu, cũng không biết có thật không nữa.

Cô cầm sách, đang muốn đi ra ngoài báo cáo kết quả với Vũ Hóa Điền, lại chợt khựng lại. Cô nhíu mày nhìn quyển sách trên tay, cuối cùng cẩn thận xé vài trang cuối cùng, gấp lại giấu kỹ. Nếu hắn dám ‘qua sông đoạn cầu’ thì đừng mơ đến chuyện ‘mọc lại’ thứ ấy.

Cô cầm sách ra khỏi mật thất, ngoan ngoãn trình lên cho Vũ Hóa Điền. Tim cô đập thình thịch, một là sợ hắn trở mặt, hai là sợ hắn phát hiện vài trang cuối bị cô xé mất. Cũng may hắn nhận lấy chỉ nhìn bìa sách và vài trang đầu, cô đoán hắn không biết y thuật cho nên xem không hiểu sách viết cái gì. Thật ra y thuật cao thâm như thế ngay cả cô cũng không hiểu. Vũ Hóa Điền nhẹ nhàng khép sách lại rồi mới nói: “Rất tốt.”

Trên mặt Vũ Hóa Điền nhìn không ra buồn vui nên cô cũng không đoán được hắn đang nghĩ cái gì, chỉ có thể nói: “Đại nhân, lý luận trong sách cao thâm, chưa thấy bao giờ. Không nói đến có thể chữa khỏi hay không, cho dù có thể sợ cũng phải mười đến hai mươi năm. Ngài nghĩ xem một đứa bé từ khi sinh ra đến khi phát triển thành thục cũng phải vài chục năm…”

Cô còn chưa nói hết đã bị hắn giơ tay ngăn lại, nói: “Y thuật của tôn sư nổi tiếng thiên hạ, ta vốn tới tìm ông ta, không ngờ đi đến tận đây mới nghe nói tôn sư đã qua đời.” Hắn dừng một chút mới nói thêm: “Nhưng… Thần y là đồ đệ cưng duy nhất của tôn sư chắc hẳn y thuật cũng rất cao. Ta tin tưởng thần y nhất định có thể làm được việc này, còn nếu làm không được… Có cần ta nhắc lại cho thần y lần nữa không?”

Cô run bắn lên, vội vàng đáp: “Không, không, không dám làm phiền đại nhân.”

Vũ Hóa Điền lại nói: “Cách làm việc của Tây Hán ta… Nếu như thần y không rõ, có thể ra ngoài hỏi thăm một chút.”

“Rõ, rõ, sao có thể không rõ. Đại danh Vũ công công như sấm bên tai, sao có thể chưa từng nghe chứ?” Cô gượng cười xoa tay.

“Rất tốt, vậy ta sẽ không quấy rầy thần y nghỉ ngơi nữa, người tới đón thần y hai ngày sau sẽ đến.” Nói xong liền đưa chén trà trong tay cho cô. Cô sửng sốt một chút mới nhớ ra vừa rồi hắn vỗ nát cái bàn, giờ không có chỗ đặt chén. Cô vội vã đứng dậy đỡ lấy chén trà. Vũ Hóa Điền lúc này mới đứng dậy rời đi, cô cũng đi theo ra ngoài cung kính tiễn hắn.

Mã Tiến Lương hầu hạ Vũ Hóa Điền vào kiệu, đang định hạ lệnh lên đường lại bị cô vội vã chặn lại, nịnh nọt cười, nói: “Mã đại nhân, a ha ha, vừa rồi Vũ công công đập nát một cái bàn của tiểu nhân. Ngài cũng thấy đấy, trong nhà tiểu nhân cũng chỉ có mỗi cái bàn ấy thôi, còn là di vật sư phụ để lại. Ngài xem có phải là… A ha ha…” Cô nhìn hắn, cười vô liêm sỉ.

Mã Tiến Lương khinh bỉ liếc cô một cái, rồi mới lấy từ ngực ra một túi bạc ném cho cô. Cô nhận lấy ước lượng cân nặng, lập tức hớn hở nói: “Cảm ơn Mã đại nhân, cảm ơn Mã đại nhân.”

Mã Tiến Lương còn muốn nói cái gì, chợt nghe Vũ Hóa Điền trong kiệu khó chịu nói: “Tiến Lương, còn lề mề cái gì?” Mã Tiến Lương dạ một tiếng, không thèm để ý đến cô nữa, ra lệnh cho đội ngũ lên đường.

Vào nhà, cô gọi bé củ cải đến, hỏi thằng bé Vũ Hóa Điền nói với gì với nó. Bé củ cải nghĩ nghĩ, nói: “Cũng không có gì, thì hỏi con tên gì, còn hỏi tương lai con muốn làm gì.”

“Vậy con trả lời thế nào?” Lúc này trong đầu cô không ngừng tự hỏi rốt cuộc tại sao Vũ Hóa Điền lại hỏi như thế, chỉ đơn thuần muốn nói chuyện phiếm với thằng bé hay là muốn cân nhắc tạo ra thêm một tâm phúc?

“Con nói con tên Củ Cải. Rồi vị đại nhân ấy hỏi có phải tên thật không. Con nói đúng vậy, là sư phụ đặt cho con. Rồi ngài ấy lại hỏi tương lai con muốn làm gì, con nói con muốn làm thần y giống sư phụ. Ngài ấy lại hỏi con có muốn làm quan không. Con nói muốn, nhưng mà sư phụ nói quan không phải ai cũng làm được, bên trên phải có ô dù, con không có cho nên chỉ có thể theo sư phụ làm thần y. Nói đến đây thì sư phụ ra.” Bé củ cải nghiêm túc trả lời.

Cô khẽ gật đầu, dặn dò: “Lần sau nếu hắn nói dẫn con đi làm quan tuyệt đối không được đồng ý.”

“Tại sao?” Bé củ cải không cam lòng kêu lên: “Nhưng con muốn làm quan.”

Cô suy tư một lát nói: “Con có thể theo người khác làm quan, nhưng người kia không được.”

“Nhưng con nhìn một cái là biết người ấy là quan to! Sư phụ ghen tị con làm quan thì không có ai giặt quần áo nấu cơm nấu nước cho sư phụ chứ gì.” Bé củ cải tức giận kêu lên.

Cô không muốn cãi nhau với thằng bé, trực tiếp tụt quần nó, gẩy cái chim nhỏ hồng hồng, nói: “Nếu con theo vị đại nhân này làm quan nhất định phải cắt chim nhỏ đi. Con biết đại nhân này tới tìm ta xem bệnh gì không? Là vì hắn không có chim nhỏ, cho nên mới bắt ta giúp hắn mọc lại.”

“Không… Không có chim nhỏ thì tè bằng cách nào ạ?” Bé củ cải yếu ớt hỏi.

“Không có chim nhỏ thì không thể tè.” Cô không chút do dự dọa thằng bé.

“Vậy có thể mọc lại không ạ?” Bé củ cải nghe xong, mặt lập tức trắng bệch, nhưng vẫn chưa hết hy vọng.

“Không thể, con không thấy hắn cũng đi về rồi sao?” Cô nghiêm mặt đáp.

“Con, con không muốn làm quan nữa, con theo sư phụ làm thần y được không?” Bé củ cải hai mắt rưng rưng hỏi.

Cô xoa đầu thằng bé, nói: “Đương nhiên có thể, Tiểu La ngoan nhất. Đi nấu cơm đi.”

( Bạn lấy được một tấm CG đùa chim nhỏ ) Bé củ cải nghe xong xốc quần chạy như bay. Còn cô ngồi trong phòng nghiên cứu bí thuật ‘Ngọc hành trùng sinh’, đồng thời tính ngày mai xuống núi tìm thợ mộc làm cái bàn mới. Bé củ cải còn quá nhỏ không thể làm mộc, nếu không chỗ tiền này sẽ dư lại được nhiều hơn bao nhiêu.

Lại nói tới Vũ Hóa Điền. Khi đội ngũ về đến nơi nghỉ chân trên huyện, Vũ Hóa Điền mới nói với Mã Tiến Lương: “Hôm nay mới biết hóa ra thần y là một cô gái, tránh tai mắt bên Đông Xưởng mang về sẽ thuận tiện hơn nhiều rồi.”

“Đốc chủ định?” Mã Tiến Lương ở bên cung kính hỏi.

Vũ Hóa Điền lấy khăn tay, chậm rãi lau chiếc nhẫn trên tay, nói: “Ngày mai ta và ngươi lên đường hồi kinh trước, để lại vài người lanh lợi ở đây theo dõi. Chờ ta hồi kinh báo cáo Hoàng thượng rồi sẽ đón thần y qua.”

***

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.