Chỉ thấy Vũ Hóa Điền cầm một sợi dây thừng màu đỏ rất dài, trong lòng cô đột nhiên có dự cảm chẳng lành.
“Không, không, không, không dám làm phiền đại nhân. Để ta tự làm.” Cô chột dạ
dịch ra sau nửa bước, nhìn xung quanh, xác định không có người mới chậm
chạp cởi dây lưng. Cô liếc ngang liếc dọc, cười lấy lòng, hỏi: “Gần đây
ngài tiến triển thế nào? Dùng được không?”
Vũ Hóa Điền nhìn cô một cái, thản nhiên nói:”Lãng phí thời gian thôi.”
Nghe hắn nói như thế, thần kinh căng thẳng của cô cũng đỡ phần nào. Nhưng
nghĩ lại, dù hắn không dùng cái thứ kia thì vẫn có rất nhiều cách để tra tấn cô, cô bỗng thấy bi thương khôn xiết.
Cô còn đang cảm khái, lại nghe Vũ Hóa Điền không vui, nói: “Nhanh tay lên.”
Cô sợ tới mức run bắn lên, vội vàng cởi áo khoác, chỉ để lại áo trong màu trắng.
Vũ Hóa Điền lại nói: “Cởi hết.”
Cô đáng thương nhìn hắn, hắn không thèm để ý. Cô đành phải tự an ủi mình:
‘Dù sao hắn cũng nhìn thấy hết rồi, cởi thì cởi.’ Cô cởi áo trong, cả
người chỉ còn lại cái yếm màu đỏ.
Vũ Hóa Điền chỉ chỉ cái ghế bên cạnh, ý bảo cô ngồi lên. Cô ngoan ngoãn đi tới, ngồi xuống.
Chỉ thấy Vũ Hóa Điền cầm một sợi dây thừng màu đỏ rất dài, trong lòng cô đột nhiên có dự cảm chẳng lành.
Vũ Hóa Điền nhanh như chớp trói lưng cô vào lưng ghế, tay nghề nhìn một
phát là biết đã luyện tập, buộc cực kỳ đáng khinh. Ngực bị trói theo
hình số 8 khiến cho nó nhìn căng lên nhiều, cố định ở sau lưng, trói hai tay cô lên hai bên thành ghế.
Cô thử giãy, hoàn toàn không xi nhê. Cô dùng vẻ mặt cầu xin, nói: “Không trói được không? Ta hứa sẽ không giãy mà.”
“Cái này không hứa được, trói lại cũng vì tốt cho cô thôi.” Nói xong, dây
thừng cũng trói tới đùi, buộc vài vòng tới tận cẳng chân, hai chân trói
cố định ở hai bên chân ghế.
Hai chân cô cứ vậy bị bắt mở thành hình chữ V.
Vũ Hóa Điền dùng ánh mắt nghiên cứu nhìn chằm chằm nơi riêng tư của cô,
khiến cô xấu hổ đến mức không thể đập đầu chết quách đi cho xong.
Vũ Hóa Điền dùng chân nâng ghế lên. Lưng ghế liền dựa vào bàn sách phía
sau, hắn dùng một cái đệm lót kê cho ghế vênh lên, rồi mang ghế tới ngồi trước mặt cô.
Cô bất an vặn vẹo, Vũ Hóa Điền nói: “Đừng nhúc nhích, ngã đau chính là cô đấy.”
Chỉ thấy hắn lấy một cái hộp trên bàn tới. Mở ra, bên trong là rất nhiều công cụ nhìn như cái kim và thuốc màu.
Cô sợ đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, chỉ thấy Vũ Hóa Điền lại sai
người mang một chậu nước ấm tới, tẩm ướt khăn, vắt khô rồi đắp lên chỗ
riêng tư của cô.
“Ưm…” Độ nóng làm cơ thể cô run lên, khẽ hừ một tiếng, sau đó cả người đều thả lỏng.
Vũ Hóa Điền lấy từ trong hộp ra một cái dao cạo, từ từ cạo sạch lông phía dưới của cô.
Lưỡi dao sắc bén lướt trên làn da mịn màng của cô, cô sợ hắn run tay cắt phải cái gì không nên cắt.
Sau khi cạo sạch, Vũ Hóa Điền lấy một hộp thuốc cao, bôi lên phía dưới.
Thuốc kia mùi rất thơm. Sau khi bôi xong, hắn lại đắp khăn nóng lên. Làm xong, hắn nói với cô: “Sau khi bôi thuốc này, không sợ nó mọc lên nữa.”
“Ngài điên à?” Cô sợ hãi hét lên: “Chúng nó ở đấy làm chướng mắt ngài à? Trả lại cho ta!”
Cô vặn vẹo giãy giụa, hận không thể cắn đứt cổ hắn.
“Thần y nói đúng một câu, quả thật chướng mắt ta.” Vũ Hóa Điền thản nhiên,
đợi một lúc lại dùng khăn lông sạch lau sạch sẽ phía dưới, bao gồm cả
hai bên bẹn.
Làm xong, hắn bình tĩnh thử thuốc màu, rồi chọn một
cây châm thấm thuốc màu, nói với cô: “Ngồi yên.” Nói xong liền đâm lên
gốc đùi cô.
“Đau! Đừng! Xin ngài! A a a…” Từng mũi châm liên tiếp làm cô bật khóc. Hiện giờ cô đã đoán được hắn muốn dùng bức tranh kia
làm gì rồi. Sớm biết sẽ xăm trên người cô cô sẽ chọn bức nhỏ một chút.
Vũ Hóa Điền đâm châm ở nơi da non nhất cơ thể, cảm giác đau đớn kỳ lạ
này cô không chịu nổi. Cô liều mạng giãy, nhưng dây thừng buộc chặt cứ
thít vào thịt cô.
Ngón tay lạnh lẽo của Vũ Hóa Điền vuốt ve những chỗ bị dây thừng thít chặt, trong giọng nói mang theo chút thương tiếc
bệnh hoạn: “Nhìn mà xem, siết đỏ cả rồi. Đừng giãy nữa, siết hỏng thì
không tốt lắm đâu.”
Trong quá trình xăm hình, mỗi giây đối với cô đều vô cùng gian nan. Cuối cùng cô không nhịn được, chửi ầm le: “Tên
biến thái chết tiệt! Thích xăm sao không tự xăm lên người mình đi! A…
Đau…A…”
“Càng kêu sẽ càng đau.” Nói xong hắn lại đâm xuống một châm, đâm thật sâu vào làn da cô.
“A!A!!!” Cô há miệng thở phì phò, khóc thút thít hỏi hắn: “Có gì gây tê không? Cho chút rượu cũng được!”
Vũ Hóa Điền buông châm trong tay, hiếm có là hắn lại đồng ý yêu cầu của cô: “Đúng là phiền phức.”
Hắn sai người mang rượu tới, chẳng bao lâu sau một vò rượu được đưa vào.
Hắn xé giấy đỏ trên nút, mở ra, hương rượu lập tức bay ra tràn ngập phòng.
Hắn hít sâu một hơi, ngửi hương rượu nồng đậm, nhắm mắt lại hưởng thụ,
một lát sau nói: “Thần y có lộc ăn rồi. Đây chính là rượu tiến cống từ
phương tây, người bình thường không có mà uống đâu. Yên tâm, rượu này…
Rất nặng đấy.”
Nói xong, hắn giơ vò rượu lên, ngửa đầu
uống một hớp. Động tác thô lỗ ấy Vũ Hóa Điền làm lại hết sức đẹp mắt,
trong yêu mị mang theo mạnh mẽ, cô nhìn đến ngây người. Hắn uống liền
mấy ngụm, rồi mới đặt vò rượu xuống, lấy tay lau rượu chảy xuống khóe
miệng.
Thấy hắn ngửa đầu định uống tiếp, cô vội vàng ngăn cản:
“Ngài đừng uống nữa. Còn uống không biết lát nữa sẽ xăm hình gì lên
người ta đâu.”
Vũ Hóa Điền nhìn cô, rồi mới nói: “Lời
cho thần y rồi, há miệng.” Nói xong hắn đi đến bên cạnh cô, ngửa đầu
uống một ngụm lớn, rồi mới cúi đầu cách khoảng không mớm rượu cho cô. Cô kinh ngạc trợn tròn mắt, nhìn dòng nước chảy vào miệng mình. Vũ Hóa
Điền mớm cho cô mấy ngụm rượu, đến khi cô không uống nổi nữa mới thôi.
Rượu này quả nhiên mạnh, chẳng bao lâu cơ thể cô đã như bốc cháy, chỗ đau trên đùi dường như cũng không còn rõ ràng nữa.
Thời gian dần trôi qua, Vũ Hóa Điền dần dâm châm về phía trước, đâm vào xung quanh mật huyệt.
Cô cắn răng nhịn, cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa kêu lên: “Đau
quá! Không chịu nổi! A… Không được! A… A… A… Đừng làm nữa!”
“Không ngoan.” Vũ Hóa Điền khẽ nói: “Không chịu được còn ướt như vậy? Ta còn
chưa làm gì đâu.” Nói xong, ngón tay hắn đâm vào, rút ra mang theo tơ
mật nước dâm mỹ. “Đau mà còn chảy nhiều nước như thế, đúng là dâm đãng.” Nói xong, hắn cười khẽ hai tiếng: “Ha ha, thần y thích như vậy đúng
không? Lần nào cũng cố ý chọc giận ta. Có phải muốn ta làm thế với cô,
muốn cô đau đúng không?”