Cô tự nói với mình: Đây là bệnh, phải chữa!
Có đôi
khi tiến cũng chết mà lùi cũng chết. Cô cảm thấy bản thân sợ bóng sợ gió như vậy là cẩn thận quá mức, không bằng nói thẳng toẹt ra liều mạng với hẳn, à không, thẳng thắn với hắn.
Hiện giờ cô bị Vũ Hóa Điền nhốt trong phòng, một ngày ba bữa đều ăn ở phòng hắn.
Vhd khi rảnh rỗi cũng sẽ ăn cùng cô. Cô tự mình rót rượu, còn gắp thức ăn
đặt vào bát hắn, đương nhiên là phải dùng đũa gắp riêng. Vũ Hóa Điền
nhìn rau trong bát, nhíu mày: “Ta không ăn rau cần.”
Cô vội vã
gắp rau cần vào bát mình, lại gắp cho hắn một miếng thịt kho đông pha.
Vũ Hóa Điền nhìn miếng thịt heo có bì dày sáng lấp lánh , lại ngước nhìn cô, nói: “Ta không ăn thịt mỡ.”
Lần này cô gắp thẳng vào miệng,
ăn cùng cơm, khen: “Ngậy mà không ngán, ngon tuyệt. Nhưng đại nhân à,
sao ngài lại kén ăn như trẻ con vậy? Thế là không tốt, phải chú ý cân
đối dinh dưỡng. Thế ăn cá nhé? Cá chắc không chê đúng không?” Cô gắp cho hắn một miếng cá, lần này Vũ Hóa Điền không nói gì. Cô lại rót cho mình một chén rượu. Chén rất nhỏ, một ngụm một chén. Cô ngửa đầu uống cạn,
lại rót thêm một ly, uống tiếp. Khi rót đến chén thứ ba, một bàn tay đưa tới đặt lên tay cô. Ngón tay Vũ Hóa Điền trắng nõn thon dài, lòng ngón
tay bởi vì luyện võ mà có vết chai, vuốt ve tay cô.
Vũ Hóa Điền nói: “Có chuyện gì thì nói đi.” Nói xong, hắn cầm lấy bầu rượu đặt sang bên mình.
Nếu Vũ Hóa Điền đã cho cô nói thì cô sẽ nói thẳng vào vấn đề: “Ngài thả ta đi.”
Vũ Hóa Điền tay gắp thức ăn hơi dừng một chút, nói: “Được thôi.” Dứt lời
hắn không nói thêm gì nữa, cô không ngờ hắn lại đồng ý dễ dàng như vậy,
rất nhiều lý do cô đã chuẩn bị sẵn từ trước còn chưa kịp dùng. Cô lén
nhìn sắc mặt hắn, lại phát hiện mình không thể nhìn ra được bất cứ cảm
xúc gì. Cô không dám nhiều lời, sợ làm hỏng cơ hội khó khăn lắm mới có
được này.
Trong phòng lập tức yên tĩnh đến đáng sợ, tốc độ ăn cơm của cô cũng chậm lại, bởi vì trong tình cảnh này ngay cả tiếng ăn cũng
có vẻ chói tai lạ thường.
Đang ăn, một suy nghĩ hoang đường bỗng
hiện lên trong đầu cô. Cô nghĩ, ở chung lâu như vậy ngay cả con chó con
mèo còn có tình cảm, Vũ Hóa Điền liệu có nhớ cô không? Nhưng vừa nghĩ
đến đó cô lại cảm thấy khó có khả năng, hệ thống chẳng phải đã nói rồi
sao, khi độ hảo cảm bằng 0 còn giảm tiếp sẽ Game Over, sao có thể lưu
luyến cô chứ? Sao cô có thể cho rằng loại biến thái này sẽ có phản ứng
giống người thường được? Nghĩ đến đây cô bỗng rùng mình một cái.
Cô đã từng xem một chương trình trên tivi, trong đó có nhắc tới Hội chứng
Stockholm, chính là con tin sinh ra tình cảm ỷ lại, thậm chí là yêu kẻ
bắt cóc. Nguyên nhân gây ra hội chứng này vô cùng rắc rối, cái gì mà do
sợ hãi, kẻ bắt cóc trở thành tất cả hy vọng v…v… Ví dụ điển hình nhất là Du Thản Chi trong Thiên Long Bát Bộ đã yêu say đắm người ngược đãi mình là A Tử, đây rõ ràng là M mà.
Cô tự nói với mình: Đây là bệnh, phải chữa!
Buổi tối, cô lăn qua lộn lại không ngủ được, trong đầu không ngừng nhớ lại đoạn thời gian mình và Vũ Hóa Điền ở chung.
Cô đáng khinh cảm thấy hắn đối xử với cô không tệ, ngoại trừ lúc Vạn quý
phi còn sống chịu chút thiệt thòi. Vũ Hóa Điền tuy năm ngày ba bữa lại
uy hiếp cô nhưng những phương diện khác đều không tệ, nuôi ăn nuôi ở, so với lúc còn ở trên núi tay cô còn mịn màng hơn rất nhiều.
Đang lúc đắm chìm trong hồi ức, lại nghe Vũ Hóa Điền bực bội nói: “Thần y còn không chịu ngủ ta sẽ đánh cô ngất xỉu đấy!”
Cô tưởng rằng hắn cũng đang phân vân vấn đề giống cô, lại nghe hắn nói:
“Cô quay qua quay lại, lại còn thở dài, ầm ĩ ta không ngủ được.”
Trong bóng tối, cô liếc mắt xem thường, cảm thấy mình đúng là tưởng bở. Loại
người võ công cao cường như hắn đúng là ngủ không sâu, thính giác lại
tốt, xem ra đúng là cô đã quấy rầy hắn rồi. Nhưng đây cũng là do hắn, ai bảo hắn nhốt cô.
Nhưng cô vẫn sợ hắn sẽ đánh cho cô ngất xỉu liền ngoan ngoãn nhắm mắt đếm cừu.
Sáng hôm sau, Tố Tuệ Dung tới hầu hạ cô rửa mặt, sau đó lấy ra một chiếc chìa khóa, tháo chiếc vòng trên cổ cô ra.
Sau khi được tự do, cô lập tức chạy nhảy đến những nơi bình thường mình
không với tới, trong lòng chỉ muốn hét to lên cho thỏa. Cô đi đến trước
bàn Vũ Hóa Điền, phát hiện trên bàn có một bức tranh, màu mới tô được
một nửa, hẳn là còn chưa hoàn thành. Cô gái trong bức tranh vừa mới tắm
xong, tóc ướt sũng xõa trên vai, một tay che ngực, một tay chống lên
thành thùng tắm, nâng chân định bước ra. Nhờ chiếc vòng vàng trên cổ, cô đoán đó chắc hẳn là cô.
Cô cầm cho Tố Tuệ Dung xem, nói: “Vẽ ta
xấu quá, mặt ta đâu có to như thế? Tay ta lắm thịt thế à? Cô xem đùi to
chưa này? Ta béo đến thế sao?”
Tố Tuệ Dung cũng không hiểu hội
họa nhưng cô ấy chắc chăn sẽ không nói Đốc chủ nhà cô ấy không tốt, “Ta
thấy rất đẹp mà. Mỹ nhân trên tranh vẽ không phải đều như vậy sao?”
Kỳ thực trong lòng cô vẫn rất vui vẻ, tuy rằng có chút không cảm thụ được
phong cách vẽ nhưng đây là lần đầu tiên có người vẽ cô, còn là nhân lúc
cô không biết. Lòng tham hư vinh nhỏ bé của cô được thỏa mãn. Thế là cô
quay đầu nói với Tố Tuệ Dung: “Chờ Đốc chủ vẽ xong thì đóng khung treo
lên. Sau này Đốc chủ nhà các cô nhớ ta cũng có thể giữ làm kỷ niệm.”
Tố Tuệ Dung không hiểu, nói: “Phu nhân muốn đi đâu?”
Tố Tuệ Dung hỏi vậy khiến cô sững lại, cũng hỏi: “Đốc chủ của các cô không nói sẽ thả ta sao? Vậy sao hôm nay cô lại tháo vòng cổ?”
Tố Tuệ Dung: “Là đốc chủ dặn. Đốc chủ nói phu nhân ở trong phòng lâu ngột ngạt, sai ta cùng người ra ngoài giải sầu.”
Nghe Tố Tuệ Dung nói xong cô liền rối rắm, nhưng vẫn chưa hết hy vọng: “Hắn không nói gì khác à? Ví dụ như thu dọn hành lý?”
Tố Tuệ Dung lắc đầu.
Mẹ nó, lật bàn! Không hổ là Vũ Hóa Điền, thủ đoạn lật lọng quá cao thâm, cô hoàn toàn bại trận!
Cô run rẩy nói với Tố Tuệ Dung: “Không sao, ta suy nghĩ nhiều, vậy chúng
ta liền ra ngoài… ĐI dạo đi. Đốc chủ các cô có nói phạm vi không? Hay
chúng ta ra phố đi dạo?”
Tố Tuệ Dung nói: “Đốc chủ nói bên ngoài
long xà hỗn loạn, kẻ thù của Đốc chủ rất nhiều, sợ chẳng may gặp chuyện
chúng ta không bảo vệ được phu nhân.”
Cô gật đầu. Vũ Hóa Điền kéo quá nhiều thù hận, ngoan ngoãn ở trong phủ của hắn quả thực là cách an toàn nhất, đảm bảo nhất.
Vũ Hóa Điền võ công tuyệt thế, ra ngoài còn không sợ, nhưng cô chỉ là một
thiếu nữ trói gà không chặt, thực sự gặp phải chỉ sợ ngay cả trốn cũng
không biết.
Thế là Tố Tuệ Dung cùng cô đi dạo trong vườn hoa, buổi tối vẫn đưa cô về phòng Vũ Hóa Điền.