Trong mười ngày ngắn ngủi, danh bà vợ ghen tuông của cô đã truyền
khắp thành Tô Châu, trở thành nhân vật phản diện của mọi cô gái.
Vũ Hóa Điền trở về kịp trước giờ cơm trưa, hắn vừa về liền hạ lệnh mang
cơm lên. Mặc dù bây giờ cô đã không còn nôn nghén, nhưng đã thành thói
quen phải để Vũ Hóa Điền đút mới chịu ăn, hơi có chút ỷ sủng mà kiêu.
Bây giờ cô chủ yếu ăn đồ thanh đạm, Vũ Hóa Điền dùng đũa gắp món ăn đưa đến bên miệng cô, một tay cầm đĩa nhỏ hứng phía dưới đề phòng có nước rơi
xuống.
Cô nhìn đồ ăn đưa đến bên miệng nhưng không ăn, cuối cùng
cũng không nhịn được, bắt bẻ: “Nghe nói gần đây ngài rất nổi tiếng nhỉ?”
Vũ Hóa Điền nhìn cô một cái, chậm rãi đặt đũa và đĩa trong tay lên trên
bàn, sau đó mới nói: “Rốt cuộc là có chuyện gì?” Nói xong hắn liếc Tố
Tuệ Dung đang đứng phía sau cô. Tố Tuệ Dung lập tức đứng ra báo cáo
những lời Vương ma ma đã nói cho Vũ Hóa Điền nghe. Vũ Hóa Điền không vui nói: “Đúng là lắm miệng, bà ta hầu hạ thế à? Sai người lập tức đuổi đi, tha mạng cho bà ta là tốt lắm rồi.” Dù sao đây cũng không phải địa bàn
của Vũ Hóa Điền, vô duyên vô cớ chết một người cũng sẽ kinh động tới
quan phủ, đến lúc đó lại rắc rối.
Cô vừa mới có chút cảm giác của vợ cả sao có thể để Vũ Hóa Điền đuổi Vương ma ma đi. Cô vội vã gọi Tố
Tuệ Dung lại, nói với Vũ Hóa Điền: “Đang yên đang lành sao lại đuổi
người ta? Ngài chột dạ à?”
Vũ Hóa Điền nhìn cô, mắt phượng hiện lên ba phần vui vẻ.
Hắn phất tay ra hiệu cho người hầu trong phòng lui ra ngoài, rồi mới nói
với cô: “Đám người hầu nói linh tinh, cũng đáng để cô soi mói, ghen tị
sao?”
Mặt cô lúc xanh lúc đỏ tức giận nói: “Ai soi mói? Ai ghen?
Người ta đã muốn tặng cả con gái cho ngài rồi kia kìa, ta có thể mặc kệ sao? Ta cũng là vì tốt cho cô nương kia thôi.” Nói đến đây cô khựng
lại, rồi mới hạ giọng nói: “Nơi này không ai biết thân phận của ngài,
ngài nói xem khi ngài trở về kinh thì cô nương kia biết làm sao? Nàng có thể chấp nhận được thân phận thật của ngài sao?”
Vũ Hóa Điền gắp miếng thịt nhét vào trong miệng cô nói: “Ta nói muốn nạp người mới bao giờ? Lại nghĩ ngợi lung tung.”
Cô nhai vội vàng mấy miếng rồi nuốt chửng miếng thịt, không để ý Vũ Hóa
Điền ngồi bên lại cằn nhằn: “Nhai kỹ nuốt chậm.” Cô nhìn hắn, nói: “Thế
sao ta lại nghe nói hầu hạ ở tiền viện toàn là các cô nương trẻ trung
xinh đẹp?”
Vũ Hóa Điền bất lực thở dài, nói: “Tuệ Dung, đi gọi
tất cả nha đầu hầu hạ ở tiền viện đến, chờ ăn xong thần y sẽ qua xem.”
Nói xong lại nói với cô: “Lần này hài lòng chưa?”
Cô vô cùng hài lòng ăn xong bữa cơm, rồi vội vàng chờ xem đội hình tiền viện.
Hầu hạ ở tiền viện phần lớn là gã sai vặt, nha đầu không nhiều lắm, cộng
thêm cả người hầu làm việc nặng cũng chưa đến mười người.
Tám nha đầu xếp thành một hàng đứng trước mặt cô. Đột nhiên bị gọi đến thế này
bọn họ cũng có thể đoán ra được phần nào nguyên nhân, thế nên tất cả đều lo lắng cúi đầu.
Cô ngồi phía trên, chỉ nhìn thấy tám cái đầu đỉnh, liền nói: “Tất cả ngẩng đầu lên ta xem.”
Mấy nha đầu nghe cô nói như thế càng cúi đầu thấp hơn.
Lúc này, Vũ Hóa Điền liền nói: “Tất cả ngẩng đầu lên cho phu nhân xem, không có chuyện gì cả.”
Nghe Vũ Hóa Điền nói như thế những nha đầu kia cũng không dám làm trái, hơi ngẩng đầu lên.
Vương ma ma kia quả thực không lừa cô. Mới nhìn lướt qua đã thấy những nha
đầu này xinh đẹp hơn người ở hậu viện không ít. Tầm mười lăm mười sáu,
non có thể nhéo ra nước.
Cô ngắm cho đã mắt, nhưng cũng không thể để người ta đi một chuyến tay không, thế là Vũ Hóa Điền dùng danh nghĩa của cô thưởng cho họ chút tiền. Xong xuôi hắn hỏi cô: “Thế đã yên tâm
chưa?
“Cô liếc mắt nhìn hắn, nói: “Quả nhiên là Giang Nam sinh mỹ nữ, người nào người nấy đều xinh đẹp, ta nhìn còn thấy thích.” Vừa dứt
lời cô liền hối hận, lúc trước còn nói mình không ghen, nhưng những lời
này chính cô còn cảm thấy ‘chua’.
Vũ Hóa Điền gần đây cái gì cũng chiều theo cô, tuy là vì đứa bé trong bụng, nhưng cô quả thật càng lúc
càng được sủng mà kiêu rồi, phụ nữ nhõng nhẽo quả nhiên đều là do đàn
ông cưng chiều mà ra.
Vũ Hóa Điền ở trong cung nhiều năm như vậy, mỹ nữ kiểu gì mà chưa từng thấy, nghe cô nói thế cũng chỉ cười cười.
Chuyện này cô cũng không để ở trong lòng, cho rằng cứ thế là xong, nào ngờ mấy ngày sau lại nghe nói Vũ Hóa Điền đã đuổi tám nha đầu kia rồi. Sau đó
Đàm Lỗ Tử liền mang theo nha đầu mới cho cô xem. Cô nhìn thấy mà hết
hồn. Cao thì cao hơn sào trúc, lùn thì còn lùn hơn khúc gỗ, may mắn có
một hai người không cao không thấp, thì khuôn mặt thực sự khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Trong mười ngày ngắn ngủi, danh bà vợ ghen tuông của cô đã truyền khắp thành Tô Châu, trở thành nhân vật phản diện của mọi cô gái.
Thời gian bình yên trôi qua, cô cũng mang thai
được năm tháng, số cân mất đi do không hợp khí hậu đã trở lại, bụng cũng lớn hơn rất nhiều.
Hiện giờ chuyện Vũ Hóa Điền thích làm nhất là ôm cô ngồi trên đùi, nhẹ nhàng xoa bụng cô. Nếu đứa bé nể mặt đá vài
cái thì hắn có thể vui vẻ cả ngày. Vũ Hóa Điền mời đại phu cực kỳ có
kinh nghiệm trong thành hàng tháng đến bắt mạch cho cô hai lần, lần nào
Vũ Hóa Điền cũng nhất định phải có mặt.
Nhìn lần này đại phu bắt mạch lâu hơn bình thường, lông mày Vũ Hóa Điền cũng nhíu lại theo.
Vị đại phu già một lúc lâu sau mới buông tay, cười nói: “Phu nhân lần này hẳn là song thai, chúc mừng lão gia.”
Lần đầu tiên trong đời Vũ Hóa Điền ngớ ra, hỏi: “Thật sao?”
Vị đại phu già cười nói: “Lão phu bắt mạch không sai bao giờ, còn thật hơn vàng thật bạc trắng.”
Lúc này, cô chợt nghe thấy tiếng nhạc lảnh lót vang lên, sau đó hệ thống thông báo:
【 Độ hảo cảm +50】
【 Xin chúc mừng người chơi vượt qua 100 điểm, bước vào Happy Ending 】
Cô kinh ngạc không ngậm miệng được, thì ra để hạ một tên Boss biến thái như thế chỉ cần hai đứa bé…
Vũ Hóa Điền lần đầu tiên cười tươi như thế, liên tục nói: “Tốt! Tốt! Thưởng! Thưởng! Tất cả đều thưởng!”
Trong phủ từ trên xuống dưới đều được nhận tiền thưởng, ai ai cũng mừng như năm mới, náo nhiệt một lúc mới yên tĩnh lại.
Cô đi đến bên cạnh Vũ Hóa Điền, ngồi lên đùi hắn, nơi này cũng sắp thành chỗ ngồi riêng của cô rồi.
Cô ngồi xuống hắn liền theo thói quen ôm eo cô, một tay đặt trên bụng cô, nhẹ nhàng vuốt ve.
Cô tựa đầu lên vai Vũ Hóa Điền, nói khẽ: “Vậy ngài thưởng ta cái gì?”
“Cô muốn gì?” Vũ Hóa Điền hỏi.
Cô biết bây giờ mình nói muốn một núi vàng hắn cũng có thể mang đến cho cô nhưng cô vẫn vô cùng thích đàn heo vàng lúc trước. Cô nói: “Ta muốn đàn heo vàng, trước kia ngài đã từng nói cho ta rồi.”
“Được, nhưng lần này đi không mang theo, ta sai người về kinh lấy.” Vũ Hóa Điền nói.
Cô “Ừ” một tiếng rồi không nói gì nữa, chỉ có ngón tay lại không ngoan ngoãn, vẽ vòng tròn trên ngực hắn.
Vũ Hóa Điền dường như nhận ra điều gì, bắt lấy tay cô, nói: “Đã mang thai rồi, đừng nghịch.”