Vũ Hóa Điền thấy Tố Tuệ Dung đi vào, hỏi: “Tra được chưa?”
Tố Tuệ Dung nói: “Bẩm Đốc chúa, đã hỏi tất cả đại phu trong thành, không ai biết bức vẽ huyệt vị Đốc chủ đưa xuất phát từ đâu, chỉ nói từ huyệt
vị xem ra có tác dụng trợ sản, còn sau khi dùng sản phụ sẽ như thế nào
những đại phu kia cũng không dám khẳng định.”
Vũ Hóa Điền nghe sau trầm ngâm một lát mới nói: “Ta biết rồi, đi xuống đi.”
Tố Tuệ Dung dừng một chút nhưng không đi, chỉ nói: “Đốc chủ đã hai ngày
không chợp mắt rồi, ngài đi nghỉ một lát đi, để nô tỳ chăm sóc phu
nhân.”
Vũ Hóa Điền không nói gì, chỉ xua tay, ra hiệu cho Tố Tuệ Dung đi ra ngoài, Tố Tuệ Dung thấy thế cũng đành phải lui ra ngoài.
Cô bay tới đối diện Vũ Hóa Điền, quan sát khuôn mặt hắn.
Khó trách tiều tụy thành như vậy, thì ra đã không ngủ hai ngày rồi. Sau
khi bay vài vòng trong phòng cô lại cảm thấy chán, không biết nhiệm vụ
ẩn hệ thống nói là gì, tóm lại cô không muốn cứ tiếp tục buồn chán thế
này nữa, thế là cô bay sang phòng bên nhìn bọn trẻ. Không giống Vũ Hóa
Điền nhìn lâu sẽ thấy chán, bọn trẻ đáng yêu đến mức cô nhìn bao lâu
cũng không đủ, cho dù bọn chúng vẫn chỉ luôn ngủ mà thôi. Nếu có thể
nhìn thấy bọn trẻ trong lúc ngủ mơ đột nhiên nhúc nhích, cô có thể vui
sướng rất lâu.
Là một linh hồn nên cô cũng không thấy buồn ngủ, cứ nhìn bọn trẻ như vậy cả một đêm, ngày hôm sau cô mới bay về phòng bên nhìn Vũ Hóa Điền. Hắn
còn tiều tụy hơn hôm qua, cứ tiếp tục như thế thì không được, nếu như
hắn không ngủ cô đành phải nghĩ cách dùng chút thủ đoạn khiến hắn ngủ.
Nhưng bây giờ cô là một linh hồn, không nhìn thấy không sờ thấy, nói
chuyện cũng không ai nghe thấy, đúng là một vấn đề lớn.
Cô còn đang suy tính xem có cách gì có thể khiến hắn ngủ, thì Đàm Lỗ Tử đến báo cáo công việc, cách cửa cầu kiến.
Vũ Hóa Điền cho hắn vào, hỏi: “Thế nào rồi?”
Đàm Lỗ Tử nói: “Bẩm Đốc chủ, Kinh Thành truyền tin đến. Đã lén hỏi thăm
trong Thái Y Viện, không vị đại nhân nào biết loại châm cứu ấy. Thôi đại nhân còn nói, nhìn từ huyệt vị có thể thấy đó là biện pháp ‘đập nồi dìm thuyền’, không bất đắc dĩ tốt nhất không nên dùng. Thôi đại nhân kê một phương thuốc, đều là thuốc bồi bổ nguyên khí. Ông ấy nói chưa thấy loại châm cứu này bao giờ nên cũng không dám tùy tiện dùng thuốc.”
Nói xong, hắn đưa cho Vũ Hóa Điền một đơn thuốc.
Vũ Hóa Điền cầm lấy nhìn một lượt, cô cũng ghé lại gần xem. Hắn xem xong lại trả đơn thuốc cho Đàm Lỗ Tử, nói: “Sai người sắc theo đơn này, mỗi
ngày đút cho thần y.” Nói xong liền vuốt ve nhẫn vàng của mình, không
lên tiếng nữa.
Đàm Lỗ Tử nói: “Có khi nào cách châm cứu ngày ấy dùng là do phu nhân tự nghĩ ra, cho nên mới không ai biết không ạ?”
Vũ Hóa Điền nghe xong lập tức lắc đầu nói: “Không thể nào. Nàng tuy là
đệ tử của thần y nhưng theo ta thấy y thuật cũng chỉ bình thường, bảo
nàng máy móc làm theo thì được chứ khó mà tự nghĩ ra được gì, đừng nói
tới cách châm cứu phức tạp ấy.” Nói đến đây, Vũ Hóa Điền dường như đột
nhiên nghĩ đến cái gì, nói: “Sai Tiến Lương đi tìm ở kho sách lão thần y để lại, chưa biết chừng có ghi lại.”
Cô nghe đến đó cũng phải giơ ngón cái lên khen ngợi, không hổ là Vũ Hóa
Điền, thật hiểu cô. Phương pháp châm cứu ngày đó cô dùng quả thực là có
ghi trong sách thuốc lão thần y để lại. Trong đó không hề nhắc tới hồn
rời khỏi xác, nhưng quả thực sử dụng xong sẽ tổn thương nguyên khí.
Phương thuốc Thôi đại nhân kê thực sự đúng bệnh.
“Thuộc hạ cáo lui.” Đàm Lỗ Tử vẫn đứng sau lưng Vũ Hóa Điền để bẩm báo,
nói cáo lui xong lại nhanh như chớp nâng tay lên đánh xuống. Vũ Hóa Điền một là không đề phòng hắn, hai là thức liên tục mấy ngày đã rất mệt
mỏi, không đợi hắn kịp phản ứng đã bị đánh ngất rồi. Sau đó Đàm Lỗ Tử
lẩm bẩm: “Thuộc hạ đắc tội!” Liền đỡ Vũ Hóa Điền ra khỏi phòng.
Đàm Lỗ Tử đưa Vũ Hóa Điền tới phòng ngủ, để hắn lên giường, còn cẩn thận đắp chăn cho hắn, rồi mới ra ngoài quỳ, chờ Vũ Hóa Điền tỉnh lại xử lý
hắn. Cô vẫn luôn đi theo nhìn Đàm Lỗ Tử làm hết thảy, thầm nghĩ: Nhị
đương đầu uy vũ! Chiêu này nhanh gọn lại hiệu quả, cô cũng đỡ phải đau
đầu nghĩ cách làm Vũ Hóa Điền ngủ.
Cô cho rằng Vũ Hóa Điền ít nhất cũng phải mê man hai ngày hai đêm, kết quả thằng nhãi này ngủ chưa tới ba canh giờ đã tỉnh lại.
Lúc hắn ngủ cô cũng nằm ở bên chống đầu nhìn hắn ngủ. Hắn ngủ không yên, thỉnh thoảng lại nhíu mày. Đáng tiếc cô không thể đi vào trong đầu hắn, nếu không cô thực sự muốn xem xem hắn đang mơ cái gì.
Vũ Hóa Điền đột nhiên tỉnh lại, hắn bỗng dưng mở mắt, cô bị hắn dọa cho
hết hồn, ánh mắt hắn sắc bén không hề giống như vừa tỉnh ngủ. Vũ Hóa
Điền dùng vài giây suy nghĩ xem đã xảy ra chuyện gì, lúc này ánh mắt mới dần dịu lại. Hắn lưu loát vén chăn đứng dậy đi thẳng ra khỏi phòng, cô
vội vã bay theo.
Hắn đi qua bên cạnh Đàm Lỗ Tử cũng không thèm ngừng lại, chỉ nói một câu: “Chuyện giao cho ngươi đã làm chưa? Còn ở đây làm gì?”
Hắn trở lại phòng cô ở cữ, trong phòng là Tố Tuệ Dung hầu hạ. Vũ Hóa Điền hỏi một câu: “Thế nào rồi?”
Tố Tuệ Dung lắc đầu nói: “Vẫn như cũ.”
Vũ Hóa Điền khẽ gật đầu, nói: “Ngươi lui xuống đi.” Nói xong, hắn thay
vị trí Tố Tuệ Dung. Hắn vẫn ngồi im y hệt hôm qua, nhưng lần này ngồi
chưa được bao lâu hắn bỗng thở dài nói như trút giận: “Nàng nói xem có
phải ta đã làm sai rồi không?”
Cô nhìn xung quanh một lượt, Tố Tuệ Dung đã đi ra ngoài, trong phòng
cũng chỉ còn lại cô và Vũ Hóa Điền. Hắn giơ tay lên nhẹ nhàng lướt qua
khuôn mặt cô, giống như đang chạm vào vật báu vô cùng quý giá. Cô chưa
bao giờ thấy Vũ Hóa Điền đối với cô như thế, đến bây giờ cô vẫn còn nhớ
rõ lúc ở chỗ Vạn quý phi, cô ngã va vào bình hoa bình hoa, Vũ Hóa Điền
đỡ bình hoa chứ không đỡ cô.
“Khi đó ta không nên nghe lời nàng, bây giờ nàng bảo ta phải làm sao? Ta đã hứa với nàng sẽ không xảy ra chuyện gì, kết quả ta tự tay… Nàng nói
ta nên làm thế nào?” Nói mấy câu dường như đã tiêu hết toàn bộ kiên nhẫn của hắn. Hắn đột nhiên đứng dậy vỗ vào khung giường gỗ. Khung giường
vẫn nguyên vẹn nhưng tất cả bàn ghế trong phòng đều nát vụn, mảnh gỗ vụn bay tứ tung.
Hắn đứng ở bên giường cúi người nhìn cô, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Không có sự cho phép của ta, sao nàng dám xảy ra chuyện? Cho dù nàng
chết cũng phải chết trên tay ta, nếu không dù là đường xuống Hoàng Tuyền ta cũng phải lôi nàng về! Ta nói nàng không sao nàng nhất định phải
tỉnh lại, hiểu chưa?”
Cô hoàn toàn bị khí thế của Vũ Hóa Điền làm cho sợ hãi, theo bản năng
gật đầu rồi mới giật mình nhớ ra hắn hoàn toàn không nhìn thấy cô. Cô
chép miệng, quả nhiên là sinh con xong là hết ưu đãi, ngay cả đánh thức
cũng hung dữ như thế. Cô còn đang oán thầm, đột nhiên bị cảnh tượng
trước mắt làm cho hồn bay phách tán.
Chỉ thấy Vũ Hóa Điền cúi người, môi chạm lên môi cô!