Sổ Tay Nuôi Dưỡng Công Công

Chương 7: Chương 7




【 Đại khái là Đương kim Thánh Thượng rảnh rỗi, cảm thấy thái giám cưới vợ rất mới lạ, nên cũng nhảy một chân vào góp vui, ban cho mấy thứ may mắn, cũng chúc hai người tân hôn vui vẻ….】

Sau khi kiệu vào kinh, cô bị đưa thẳng đến phủ của Vũ Hóa Điền. Kiệu đi vào từ cửa nhỏ bên hông, cô ngồi trong kiệu không biết gì cả, mãi đến khi tới cửa phòng cô mới có người mời cô xuống kiệu. Xốc màn kiệu lên, cô nhìn khắp xung quanh một lượt, tiểu viện không lớn lắm, trong sân xếp đầy bàn và đồ dùng để phơi thuốc, hiển nhiên là đã được chuẩn bị đầy đủ.

Tố Tuệ Dung đi tới đỡ cô vào nhà, nói: “Tiểu viện này là chính Đốc chủ chuẩn bị riêng cho phu nhân. Đốc chủ hiện giờ đang trực trong cung, chắc phải tới tối mới có thể trở về.” Cô khẽ gật đầu ý bảo mình đã biết, nhưng trong lòng lại mong hắn vĩnh viễn không trở về. Tố Tuệ Dung lại kéo Bé củ cải nói: “Ta đưa tiểu thiếu chủ đi xem phòng của người nhé.” Nói xong, dẫn đứa bé kia đi mất.

Cô một mình vào nhà, trong phòng bố trí xa hoa chưa từng thấy. Đốt hương liệu cô không biết tên, mùi rất thơm, nhưng cô xưa nay không thích những thứ mùi hương liệu này, thế nên cô cũng thẳng tay dập tắt luôn. Cô đảo mắt nhìn khắp phòng một vòng, cuối cùng ngừng lại ở cái giường lớn, xốc màn che lên, cô ngồi lên giường, lấy tay vuốt ve đệm lụa sau lưng. Nếu Vũ Hóa Điền vĩnh viễn không trở lại, nơi này chỉ có một mình cô thì thật sung sướng biết bao.

Mặc dù cô hết sức mong chờ Vũ Hóa Điền tối nay được Vạn quý phi giữ lại “Thị tẩm”, nhưng hiển nhiên ông trời không nghe được lời cầu xin trong lòng cô, bởi vì buổi tối hắn tới, thậm chí còn sớm hơn bình thường một chút. Đi theo Vũ Hóa Điền còn có một tiểu thái giám truyền chỉ, cô còn chưa hiểu gì đã bị Tố Tuệ Dung đỡ ra ngoài tiếp chỉ rồi.

Nội dung thăng chức cô nghe cái hiểu cái không, đại khái là Đương kim Thánh Thượng rảnh rỗi, cảm thấy thái giám cưới vợ rất mới lạ, nên cũng nhảy một chân vào góp vui, ban cho mấy thứ may mắn, cũng chúc hai người tân hôn vui vẻ…. Hoàng đế ban cho, đại thần sao dám không nhận. Thế là cô thì nhìn đám tiểu thái giám nâng hết rương đồ quý này đến rương đồ quý khác đi qua trước mặt cô như đèn kéo quân. Trong chuyện này cũng không thiếu người cơ hội lôi kéo làm quen, tặng không ít dị bảo hiếm quý.

Khi tấm bình phong ‘trăm con’ đi qua trước mặt cô, cô cũng không nhịn nổi nữa mà cười lớn. Cô đoán đây là quà của một vị quan trung lương nào đó dùng để châm chọc Vũ Hóa Điền thái giám còn cưới vợ. Tặng hay lắm, tặng hay lắm! Giúp cô xả giận một phen. Cô vẫn chưa cười xong, đã nhận được ánh mắt sắc như dao của Vũ Hóa Điền. Cô sợ tới mức nghẹn lại trong cổ họng, rồi bắt đầu nấc cụt, không sao dừng lại được. Vũ Hóa Điền dùng khóe mắt liếc cô một cái, rồi bình tĩnh lĩnh chỉ tạ ơn.

Chờ những thái giám tuyên chỉ rời đi, trong phòng chỉ còn lại cô, Vũ Hóa Điền, Tố Tuệ Dung và Mã Tiến Lương. Cô tham lam nhìn đống bảo vật trong phòng, nhưng ngại Vũ Hóa Điền còn ở đây nên không dám tới vuốt ve. Trong đống lễ vật này cô nhìn trúng một đàn heo bằng vàng, sáu con heo nhỏ dần đều, cả đàn đều cười híp mắt, nhìn lên phía trên, dáng vẻ thơ ngây chân thành. Đàn heo được chế tác rất tinh tế. Cô rất muốn chiếm làm của riêng, nhưng lại không dám mở cái miệng.

Trong số quà tặng có một món làm cô bất ngờ, đó là một đôi Như Ý Vạn quý phi tặng. Cô không biết người phụ nữ kia bây giờ cảm thấy thế nào, cũng không biết đây là dùng để uy hiếp cô hay châm chọc Vũ Hóa Điền. Tóm lại cô thấy chuyện này hết sức hoang đường, Vũ Hóa Điền quả thực là đầu bị cửa kẹp mới nghĩ ra vở hài kịch như thế! So với Đốc chủ Tây xưởng lạnh lùng ác độc, vạch ra chiến lược trong phim thật sự là khác xa, làm cho người cực kỳ thất vọng.

“Đều đưa vào kho đi.” Vũ Hóa Điền vừa lau cái nhẫn bảo bối của mình vừa ra lệnh cho Mã Tiến Lương.

Tố Tuệ Dung vui sướng nói với cô: “Hoàng thượng biết Đốc chủ hôm nay thành thân, đặc biệt ân chuẩn Đốc chủ hôm nay không cần trực. Hiện giờ cũng không còn sớm, phu nhân và Đốc chủ không bằng đi nghỉ đi ạ?”

Tim cô run lên, hận không thể nhào tới bóp chết cô gái có bề ngoài nhu nhược này. Cô nơm nớp nhìn Vũ Hóa Điền, chờ phản ứng của hắn. Cô biết hắn thích sạch sẽ, hơn nữa cũng vô cùng khó chịu với cô. Nào ngờ hắn chẳng thèm ngước mắt lên đã “Ừ” một tiếng, cô sợ tới mức hít vào một hơi. Thế này là sao? ! Nhưng cô nhanh chóng bình tĩnh lại, hắn là thái giám, còn phải xin cô giúp hắn mọc ra cái đó. Cô sợ cái gì?

Thế là cô thong dong tắm rửa thay quần áo dưới sự hầu hạ của Tố Tuệ Dung. Quý phủ của Vũ Hóa Điền có một phòng tắm dành riêng để tắm rửa, bên trong có một cái bể lớn, bên cạnh có mấy bể nhỏ. Cái to nhất xa hoa nhất là của riêng đại nhân nhà bọn họ, Tố Tuệ Dung đưa cô sang cái xa hoa thứ hai. Trên thành bể khảm một cái đầu rồng bằng vàng ròng, nước ấm từ đầu rồng ồ ồ chảy ra.

Cả gan dám dùng ‘rồng’ chỉ Hoàng đế mới có thể dùng để trang trí, quả thật là đại nghịch bất đạo, bị bắt được là tru di cửu tộc đó! Vừa nghĩ tới chuyện hiện giờ cô cũng nằm trong phạm vi “Cửu tộc” của hắn, cô lập tức khóc không ra nước mắt. Dù có tự nguyện hay không thì hai người hiện giờ đã là hai con châu chấu trên cùng một sợi dây rồi, thật đáng buồn. Mặc dù trong lòng cô có ngàn vạn con Thảo Nê Mã đang chạy qua, nhưng cô vẫn là hết sức hưởng thụ tắm xong. Loại đãi ngộ này không phải ở đâu cũng có, dù là Huyện lệnh gia cũng thì là thùng gỗ to hơn bình thường một tý mà thôi.

Đợi cô trở lại phòng, Vũ Hóa Điền đã sớm ngồi ngay ngắn trên “Giường” của cô rồi. Chỉ mặc quần áo trong, không phải chứ! Không ngờ Đốc chủ Tây xưởng lại chủ động như thế, chỉ là hắn không có cái công năng kia thôi. Vũ Hóa Điền thấy cô cứ đứng đờ ra đó, liền nói: “Thần y còn thất thần làm gì sao? Chữa bệnh không phải cần ‘vọng, văn, vấn, thiết’ sao?”

“Hóa ra là chữa bệnh.” Cô lẩm bẩm, đồng thời trong lòng khẽ thở phào.

Ánh mắt như dao của Vũ Hóa Điền lại một lần nữa phóng tới, lạnh lùng nói: “Vậy thần y còn muốn làm cái gì nữa sao?”

Cô trả lời một câu hai nghĩa: “Nào có?” Cô muốn làm cái gì, hắn cũng không có linh kiện để mà làm! Vũ Hóa Điền đương nhiên nghe hiểu được ẩn ý trong lời cô nói, mặt đen lại, không nói nữa. Cô nhìn về phía Vũ Hóa Điền, lại nói tiếp: “Đại nhân, làm phiền ngài cởi quần ra, ta giúp ngài nhìn xem.” Cô sợ hắn nghĩ quẩn, dù sao đối với đàn ông mà nói đây không chỉ là bị thương thân thể mà còn là tổn thương tâm hồn. Xuất phát từ đạo đức nghề nghiệp, cô lại an ủi: “Đại nhân, lương y như từ mẫu, ngài không cần lo sau khi nhìn xong ta sẽ có ý nghĩ khinh thường ngài. Sự kính sợ của ta đối với ngài tuyệt đối sẽ không bởi vì nhìn thấy chỗ đó của ngài mà biến mất. Huống hồ… Hôm nay không cởi, sau này cũng phải cởi. Kéo dài như thế đối với ai cũng không tốt, ngài nói xem có đúng không?”

“Ta thấy đầu cô giữ lại cũng không dùng được, chẳng qua chỉ là thứ trang trí vô dụng mà thôi.” Vũ Hóa Điền nhìn cô chằm chằm, thành công dùng ánh mắt lạnh như băng đánh tụt một nửa cột máu của cô.

Cô dùng ‘thứ trang trí’ trên cổ cố gắng suy nghĩ một lát mới chợt hiểu, vỗ tay nói: “Hóa ra là muốn để cho ta cởi, đại nhân sao không nói thẳng ra!”

Vũ Hóa Điền nhàn nhạt liếc nhìn cô, nói: “Thần y cố mà giữ cái lưỡi của mình cẩn thận, ta thấy thứ đó có cũng được mà không có cũng được, đúng không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.