Nghe xong lời bé củ cải nói hai chân cô mềm nhũn,
rất không có chí khí quỳ rạp xuống, yếu ớt nói: “Đại nhân tha mạng…” Bé
củ cải không hiểu, nhưng thấy sợ đến mức ấy cũng vội quỳ xuống.
“Không còn sớm nữa, ngươi mau đi ngủ đi. Tuệ Dung, dẫn thằng bé đi ngủ.
Cũng đã lớn rồi, sau này ngủ một mình, hiểu chưa?” Mặt Vũ Hóa Điền vô
cảm, nhưng cô cảm nhận được sát khí từ giọng điệu của hắn. Tố Tuệ Dung
vào dẫn bé củ cải đi, cô cũng cun cút định đi theo, ai ngờ Vũ Hóa Điền
lại nói: “Thần y dừng bước.”
Chân cô khựng lại, suýt khóc, cô không muốn ở lại một mình đối mặt với
cái máy lạnh này! Rõ ràng là bé củ cải nói linh tinh, mắc mớ gì tới
cô? Mặc dù cực kỳ không muốn, nhưng cô vẫn dừng lại, quay người nặn ra
một nụ cười còn khó coi hơn khóc, nói: “Đại nhân còn gì sai bảo? Thuốc
còn phải chờ chuẩn bị xong mới dùng được, giờ cũng không còn sớm nữa,
hay là đại nhân đi ngủ trước đi?”
Vũ Hóa Điền đứng dậy , thản nhiên nói: “Giường của thần y ở đây còn muốn đi đâu nữa? Không phải ta đã nói rồi sao, đứa bé kia cũng không còn nhỏ nữa, nên ngủ một mình rồi.”
“Phải, phải, phải.” Dưới ánh mắt của Vũ Hóa Điền cô cứng ngắc lê bước
lên giường. Thật ra cô cũng không lo, hắn mất ‘gậy nhỏ’ rồi, có thể làm
gì được cô? Mặc dù không lo lắng, nhưng cảm giác này vẫn rất quái dị. Cô nhìn Vũ Hóa Điền bên giá treo quần áo, cô cho rằng hắn mặc quần áo
chuẩn bị đi, nào biết hắn chỉ cầm quần áo lên, lấy ra một đôi găng tay
tơ vàng, rồi lại cầm một chiếc khăn lụa màu trắng quấn lên găng tay bên
phải.
Cô khó hiểu nhìn hắn đến gần, chỉ nghe hắn hừ lạnh một tiếng, cơ thể cô
chợt lạnh, quần áo cô biến thành một đống vải vụn bay tứ tung. Cô giật
mình trợn trừng mắt, quên cả hét lên. Vũ Hóa Điền cách găng tay túm lấy
cổ chân cô, muốn tách hai chân cô ra. Cô nhận ra tình huống không ổn,
lập tức liều mạng phản kháng, nhưng sức hắn rất lớn, dù cô cố gắng thế
nào, hai chân vẫn bị hắn dễ dàng tách ra. Hắn nheo mắt, vẻ mặt vô cảm
đâm ngón tay quấn khăn lụa vào chỗ kín của cô.
“Đau quá! Dừng lại!” Đau đớn không tưởng tượng nổi do bị xé rách không
chút thương tiếc, nhưng ngón tay hắn vẫn vô tình quấy đảo trong cơ thể
cô. Nước mắt lặng lẽ chảy xuống theo gò má, giây phút này sự chua xót
trong lòng cô đã không thể diễn tả bằng lời. Đã không biết bao nhiêu lần cô từng tưởng tượng mình sẽ trao lần đầu tiên như thế nào, nhưng dù thế nào cũng không nghĩ tới chuyện bị một gã thái giám cướp đi trinh tiết.
Bụng dưới của cô giống như bị xé nứt, sau khi Vũ Hóa Điền rút tay ra
bụng vẫn co giật đau đớn. Sau khi hắn buông cô ra, cô lập tức co người
lại, không ngừng nức nở. Vũ Hóa Điền gỡ chiếc khăn dính máu ra, rồi mới
bắt đầu mặc quần áo. Mặc chỉnh tề xong, hắn nhét khăn lụa vào trong tay
áo, lạnh lùng nói: “Đã biết sai ở đâu chưa?”
Vì mạng sống, cpp theo bản năng muốn trả lời “Biết rồi.”, nhưng mở miệng lại không phát ra được thành tiếng, chỉ càng nức nở to hơn. Vũ Hóa Điền dường như cũng không thèm để ý tới câu trả lời của cô, nói tiếp: “Đừng
tưởng rằng chút chiêu trò của cô ta không biết, không giữ mồm giữ miệng
thì đến lúc bị cắt lưỡi sẽ còn đau hơn bây giờ nhiều.” Nói xong, hắn
phẩy tay áo bỏ đi.
Nghe được tiếng đóng cửa, cô không chịu nổi bắt đầu bật khóc. Mặc dù một thân một mình đột nhiên tới thế giới xa lạ này, nhưng cô chưa bao giờ
tuyệt vọng như bây giờ. Sự sợ hãi của cô đối với Vũ Hóa Điền từ cảm thụ
trên phim biến thành thực tế. Cô kéo chăn trùm kín người, nhưng vẫn
không thấy ấm chút nào. Cô khóc rất lâu, đến khi nước mắt không chảy ra
được nữa.
Cô mờ mịt nhìn trên đỉnh màn trên đầu, trong lòng đột nhiên dâng trào
một suy nghĩ. Giết hắn! Cô đến để chữa bệnh cho hắn, trong khoảng thời
gian tới, chỉ cần tạm thời loại bỏ được sự cảnh giác của hắn, không lo
không có cơ hội bỏ thuốc! Nghĩ tới đây, ngươi không sợ nữa, vén chăn lên xuống giường, lấy từ trong bọc đồ của mình ra quyển “Ngọc hành trùng
sinh bí thuật”, bao gồm cả mấy trang cuối bị cô xé. Cô cầm chậu đồng rửa mặt trên giá, ném sách vào, dùng nến nhóm mấy trang, chờ giấy bốc cháy
thì ném thẳng vào giữa chậu đồng.
Cô cười lạnh nhìn ngọn lửa từng chút từng chút nuốt hết hi vọng của Vũ
Hóa Điền. Nội dung bí thuật cô đã sớm thuộc lòng, ở nhà Huyện lệnh cũng
đã xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần. Nếu sau này hắn còn dám làm
bất cứ chuyện gì tổn thương cô thì hắn cũng đừng mơ mọc lại nữa! Khi cả
quyển sách đã cháy sạch, lửa trong chậu cũng tắt dần. Nhìn đám tro tàn,
tâm trạng cô mới khá hơn một chút, nhưng mà kế tiếp cô sẽ phải đối mặt
với khiêu chiến lớn hơn nữa, cô nhất định phải trực diện đón nhận cơn
giận của Vũ Hóa Điền. Nghĩ tới đây, không biết tại sao cô lại sinh ra
một tia khoái cảm.
Ngày hôm sau cô vẫn ngủ đến giữa trưa mới tỉnh, hai mắt sưng như hai quả đào. Tố Tuệ Dung nghe được tiếng cô rời giường lập tức bưng nước rửa
mặt đi vào. Cô ta lập tức nhìn thấy được tro tàn trong chậu đồng, hoảng
sợ nói: “Đây là cái gì vậy? Phu nhân đốt gì sao?”
Cô hừ lạnh một tiếng, không nói gì, tự mình nhận lấy nước rửa mặt trong
tay cô ta. Tố Tuệ Dung nhìn cô, cũng không nói gì, hầu hạ cô rửa mặt
xong thì bưng nước bẩn và chậu tro rời đi. Không cần nghĩ cô cũng biết
chắc là cầm đi báo cáo chuyện này với Đốc chủ của cô ta, cô không sợ, dù sao cô cũng đã từng chết một lần, có gì phải sợ?
Tố Tuệ Dung đi không bao lâu, cấp dưới của Vũ Hóa Điền là Đàm Lỗ Tử liền tới gặp cô. Hắn nghiêm chỉnh hành lễ, rồi mới đưa lên một cái chìa khóa cho cô, nói: “Sách thuốc của phu nhân Đốc chủ đã sai người đưa tới, đặt trong phòng kho. Phu nhân cứ yên tâm, trong quý phủ cao thủ nhiều như
mây, những sách thuốc kia để trong phủ chắc chắn sẽ an toàn nhiều so
với để trong núi. Đốc chủ nói, những sách thuốc kia là đồ cưới của phu
nhân, ngoại trừ người không ai được động vào. Bởi thế chúng thuộc hạ
đã dọn ra riêng một phòng để cất sách, hai chiếc chìa khóa đều ở đây,
xin người giữ kỹ.”
Cô nhận lấy chìa khóa, nhìn chiếc chìa khóa nhỏ là có thể đoán được ổ
khóa không lớn. Bọn họ đều là cao thủ, lên trời xuống đất không gì không làm được, nếu thật sự muốn đi vào thì một ổ khóa có là gì. Mặc dù trong lòng khinh bỉ, nhưng cô vẫn là nói: “Cảm ơn.”
“Ty chức đưa phu nhân đi làm quen tình hình trong phủ nhé?” Đàm Lỗ Tử
nói xong đưa tay ra mời, kiểu này có vẻ không phải đang trưng cầu ý kiến của cô rồi. Thế là cô đành phải đứng dậy theo hắn ra khỏi phòng.