Cố Hiểu Đao bất mãn nói: “Sư huynh, sao ngươi lại ở ngoài cửa nghe lén...”
Thánh y đầu tiên là sửng sốt, sau đó ngửa mặt lên trời cười ha ha, tiếng cười ha ha này có thể lược bớt số lượng từ!
Cố Hiểu Đao mặt lạnh nói: “Ngươi cười cái gì!”
Thánh y vừa cười vừa nói: “Thanh âm của ngươi... Cùng A Ngưu đốn củi sau viện... không sai biệt lắm...”
Cố Hiểu Đao: “...” Nông cạn! Thanh âm thô ráp một chút thì sao? Mặt còn đẹp trai là được!
Thánh y cũng đã cười chảy nước mắt, tiếp tục nói: “Hai người các ngươi vào thời điểm kia... sư đệ ngươi vừa lên tiếng... có thể hay không ... đều mềm nhũn a...”
Cố Hiểu Đao: “...”
Cung chủ: “...”
Cung chủ không chút khách khí mà đánh thánh y một chưởng.
Thánh y lăn hai vòng trên mặt đất, khi đứng lên rốt cục ngưng cười, oán hận nói: “Ngươi đánh ta nữa đi, xem đến lúc đó ai dẫn ngươi đến quỷ cốc!”
Cung chủ lại cho hắn một chưởng, thánh y lộc cộc lộc cộc lăn đến cửa.
Thánh y: “...”
Cung chủ lạnh lùng nói: “Ngươi không muốn dẫn đường, nhưng đó không phải do ngươi quyết định.”
Thánh y nằm trên mặt đất nhe răng nhếch miệng: “Lão tử còn không có hứng dẫn theo! Không dẫn!” Vì thế gian nan bò đến cửa
Cung chủ hừ một tiếng, ngoài cửa một thân ảnh hồng sắc đột nhiên xuất hiện, đánh thánh y ngược vào trong, còn tiện tay đóng cửa lại. Thánh y phát điên nói: “Sợ các ngươi rồi! Ta dẫn là được!”
Cung chủ nhíu mày nói: “Ngữ khí không tốt.” Nói xong lại là một chưởng.
Thánh y ôm ngực ngồi bệt trên đất, vẻ mặt ủy khuất mà nhìn về phía Cố Hiểu Đao: “Sư đệ...”
Đáng tiếc Cố Hiểu Đao mù, căn bản nhìn không thấy biểu tình trên mặt hắn, lại nhớ tới khi cung chủ muốn hành hung mình hắn cũng không có ngăn lại, mà còn muốn làm đồng lõa, vì thế làm bộ như không nghe thấy.
Mắt thấy cung chủ lại muốn đánh ra một chưởng, thánh y vội la lên: “Sư đệ! Không nói đến chúng ta là đồng môn, tốt xấu gì ta cũng kéo dài tính mạng giúp ngươi! Ngươi cũng không giúp ta!”
Cố Hiểu Đao nghĩ lại cũng đúng, người này tốt xấu gì cũng coi như cứu mình, tuy rằng nhìn hắn không thuận mắt cho lắm, nhưng là người không thể có ân mà không báo? Vì thế hắn yếu ớt nói: “Cung chủ, hắn cũng đáp ứng rồi, nếu không đừng đánh hắn nữa.”
Cung chủ híp mắt lại, ngữ khí bất mãn nói: “Ngươi giúp hắn?”
Cố Hiểu Đao nuốt một ngụm nước miếng, sửa lời nói: “... Chưởng tiếp theo đánh nhẹ một chút?”
Thánh y: “...”
Cung chủ khó chịu nói: “Bổn cung xả giận cho ngươi, ngươi lại nói bổn cung sai.”
Đệch mợ, ta nói ngươi sai hồi nào? Lòng dạ của cung chủ cũng dễ chọc như vậy! Cố Hiểu Đao vì cho thấy mình và cung chủ đứng ở cùng lập trường, đành phải rất xin lỗi sư huynh, nói: “Tùy tiện đánh, đánh chết cũng được!”
Thánh y: “...”
Cung chủ nhưng là không tiếp tục ra tay, lạnh lùng nói: “Ngươi tới chính là vì tìm đánh hả?”
Thánh y hừ mạnh một tiếng: “Ta có lòng tốt đến thăm sư đệ, kết quả còn bị đối xử như vậy! Về sau ta không bao giờ chữa bệnh cho bất cứ người nào ở Cửu Vân cung các ngươi nữa !”
Cố Hiểu Đao hỏi: “Ngươi là đến thăm ta? Hay là đến tìm cung chủ hỏi Diễm Cô ?”
Thánh y: “... Có rõ ràng như vậy hả?”
Cố Hiểu Đao: “Ha hả, chỉ là hỏi một chút, không nghĩ tới ngươi liền nhận.”
Thánh y: “...”
Thánh y khẽ cắn môi: “Cho nên Diễm Cô ở nơi nào?”
Cung chủ nói: “Nếu không ngươi liền đi theo Chu Tước đi.”
Thánh y: “...”
Cố Hiểu Đao: “Sao ngươi có thể loạn xứng CP a!”
Cung chủ khó hiểu nói: “CP là cái gì?”
Cố Hiểu Đao: “Chính là ý tứ một đôi!”
Thánh y cũng nói: “Sao ngươi có thể loạn xứng CP!”
Vẻ mặt cung chủ lạnh nhạt: “Nói vậy thôi, sao ngươi xứng đôi với Chu Tước được chứ.”
Thánh y: “...”
Cố Hiểu Đao: “Cho nên rốt cuộc ngươi đến làm gì ...”
Thánh y khó thở, oán hận mà từ bên hông lấy túi thuốc ra, ném ở trên bàn, “Còn không phải vội tới đưa thuốc cho ngươi hả ! Thuốc này, một ngày uống ba lần!” Nghĩ nghĩ lại nói: “Sư đệ a, muốn sống lâu thêm vài ngày thì hạn chế chuyện phòng the nha.”
Cố Hiểu Đao: “...”
Cung chủ: “...”
Thánh y cười quái dị hai tiếng, “Ta đi đây, bốn ngày sau xuất phát, ta muốn nhìn thấy Diễm Cô, nếu không!”
Cung chủ lạnh lùng nói: “Nếu không thế nào?”
Thánh y khẽ cắn môi: “Nếu không... ta sẽ rất khổ sở, đến lúc đó đừng trách ta nói cung chủ Cửu Vân cung không giữ chữ tín ra ngoài!”
Cố Hiểu Đao suýt chút nữa bị vị sư huynh này ngọt đến, nhịn không được nói: “Hắn là thủ lĩnh nhân vật phản diện, cần chữ tín để làm gì!”
“...” Thánh y không còn lời gì để nói, vẻ mặt phẫn hận xoay người rời đi.
Sáng sớm ngày thứ tư, Cố Hiểu Đao còn đang mộng đẹp đã bị cung chủ từ lôi ổ chăn dậy.
Mắt hắn không thể thấy, mặc y phục, rửa mặt tất cả đều là cung chủ hầu hạ hắn, Cố Hiểu Đao mơ mơ màng màng bị hắn lau mặt, lẩm bẩm nói: “Vì sao ngươi đường đường là cung chủ, ngay cả nha hoàn hầu hạ ở bên người cũng không có?”
Cung chủ lạnh nhạt nói: “Từ sau khi Thu Tam Nguyệt phản bội bổn cung, bổn cung liền không tin tưởng bất cứ một kẻ nào nữa.” Dừng một chút lại nói: “Là chê bổn cung hầu hạ không chu đáo?”
Cố Hiểu Đao không nói lời nào, dùng mặt cọ cọ tay hắn.
Cung chủ cười nhạo một tiếng, lại mặc y phục tử tế cho hắn, ôm hắn ra cửa.
Chu Tước từ sớm đã bị chuẩn bị xong xe ngựa, lặng lẽ đứng ở một bên như đội quân danh dự.
Vẻ mặt thánh y cũng không kiên nhẫn đi qua đi lại, thấy bọn họ đi tới, mới nói: “Tại sao lâu như vậy mới đến?”
Cố Hiểu Đao ngại ngùng nói: “Thật sự xin lỗi, các ngươi đợi lâu chưa?”
Chu Tước yên lặng xóa câu vừa rồi: “Hắn mới tới.”
Thánh y: “...”
Cố Hiểu Đao bĩu môi: “Ngươi gấp như vậy làm gì?”
Thánh y nói: “Ta muốn đi tìm Diễm Cô, tâm tình đương nhiên là không thể chờ đợi được!”
Cố Hiểu Đao: “... Không phải đi quỷ cốc hả?”
Thánh y trả lời hợp tình hợp lý: “Dù sao cũng đi ngang qua U Châu, ta mặc kệ, không mang Diễm Cô theo, ta liền đánh! Lăn!!”
Cung chủ vung tay áo, thành toàn hắn.
Thánh y trên mặt đất lăn qua lăn lại: “Ngươi vì sao không cho ta và Diễm Cô cùng một chỗ! Ngươi cũng có sư đệ rồi! Vì sao còn chiếm lấy Diễm Cô không tha! Vì! Cái! Gì!”
Cung chủ cười lạnh nói: “Người Cửu Vân cung chúng ta, ngươi tùy tiện nói thích là có thể thích được hả?”
Thánh y từ dưới đất đứng lên, kéo Cố Hiểu Đao qua một bên, nhướng mày nói: “Người quỷ cốc chúng ta, ngươi tùy tiện nói thích là có thể thích được hả?”
Sư huynh, ngươi vì sao bị đánh hoài mà không biết sợ? Lần lượt bị đánh ngã, rồi lần lượt đứng lên khiêu khích, loại tinh thần này thật sự là khiến Cố Hiểu Đao nhịn không được muốn đốt cho hắn một cây nến!
Toàn thân cung chủ tản mát ra tràn ngập sát khí, ngữ khí lại không chút để ý đạo: “Cố Hiểu Đao.”
Cố Hiểu Đao: “???”
“Lại đây.”
Cung chủ ngươi nhìn cho kĩ, ta là một người mù a!!! Vì thế hắn lần mò đi về phía trước vài bước, lại bị thánh y kéo trở về.
Cố Hiểu Đao: “...”
Thánh y đắc ý dào dạt nói: “Sư đệ, ngươi đừng sợ, hôm nay ta giúp ngươi giáo huấn tên ma đầu này một chút.”
Đây là nhóm hai người các ngươi khóe miệng phát sinh xung đột!!! Đâu có liên quan gì tới ta? Vì sao người bị thương luôn là ta?? Cố Hiểu Đao vô lực chà xát mặt, “Ngươi xác định ngươi có thể giáo huấn hắn mà không phải bị hắn giáo huấn...”
Thánh y bất mãn nói: “Sao ngươi lại tăng chí khí của người khác, diệt uy phong của mình a?”
Ta với ngươi đứng ở cùng biên sao??? Nội tâm Cố Hiểu Đao đang gào thét.
Sát khí của cung chủ tựa hồ quá nặng, Cố Hiểu Đao nghe được hắn không ngừng gằn từng chữ gọi tên của mình, không khỏi rùng mình một cái, trong lòng mặc niệm, sư huynh a, về sau ta cũng không phải sống qua ngày với ngươi, không thể phối hợp với ngươi thật sự là xin lỗi. Vì thế hắn học theo tư thế của Bạch nương tử, vươn ra một bàn tay: “Quan nhân... Cứu ta...”
Thánh y: “...”
Lụa trắng của cung chủ từ tay áo bay ra, cuốn lấy thắt lưng Cố Hiểu Đao, nhẹ nhàng kéo một cái, Cố Hiểu Đao giống như con quay xoay lại bên người cung chủ.
Thánh y cười điên cuồng: “Ha ha ha ha ha! Đoạn Yến ngươi có cảm thấy có cái gì không thích hợp không?”
Cung chủ lạnh nhạt giơ tay lên, giữa khe hở rõ ràng có vài cây ngân châm, “Ngươi là nói cái này? Ngươi cho là đặt ở trên người Cố Hiểu Đao thì bổn cung sẽ trúng chiêu?”
Thánh y biến sắc, không cam lòng nói: “Quên đi, xem như ngươi lợi hại!”
Cung chủ bị loại đối thủ cấp bậc này khích lệ, có vẻ rất không vui, chỉ thấy tay hắn vung lên, ngân châm liền vù vù vù bay về phía thánh y.
Thánh y: “A! A! A! A a a a!”
Cung chủ cười lạnh, bỏ lại một câu “Không biết tự lượng sức mình”, rồi ôm Cố Hiểu Đao lên xe ngựa.
Chu Tước dẫn ngựa, nhìn về phía thánh y nói: “Mau lên đây.”
Thánh y kêu rên hai tiếng, chậm rãi xê dịch lên xe ngựa, vén rèm lên tiến vào thùng xe.
Cung chủ lạnh lùng nhìn hắn nói: “Đi ra ngoài.”
Thánh y vẻ mặt cầu xin: “... Ta bị thương.”
Cung chủ tiếp tục lạnh lùng nhìn hắn.
Thánh y thở dài một tiếng: “Cái này gọi là hồi vị châm, người trúng châm thỉnh thoảng sẽ cảm thấy luân phiên trong cơ thể sẽ có tư vị đau xót; tê dại; ngứa ngáy; đau đớn, cứ qua hai canh giờ sẽ phát tác một lần, ngươi để cho ta tiến vào nghỉ ngơi chút đi.”
Cung chủ châm biếm nói: “Nếu không phải bổn cung phát giác, vậy người trúng châm không phải chính là bổn cung rồi sao? Đây gọi là tự làm tự chịu, thật sự không khiến người ta đồng tình nổi. Lại nói chẳng lẽ ngươi không có giải dược?”
Thánh y thấy cung chủ không dễ nói chuyện, lại tiếp tục chuyển sang Cố Hiểu Đao, dùng ngữ khí cực kỳ đáng thương: “Sư đệ...”
Cố Hiểu Đao không muốn bị liên lụy đến, dựa vào cung chủ nhắm mắt lại, “Ta ngủ nha.”
Thánh y: “...”
Cuối cùng dưới ánh mắt uy hiếp của cung chủ uy, thánh y đành phải đi ra thùng xe.
Ngoài thùng xe có một thiếu niên hồng y đang ngồi - Chu Tước.
Thánh y nhìn hắn mặt không đổi sắc, lớn lên cũng rất tuấn tú, không khỏi thở dài: “Khinh công của ngươi cho dù cái thế, nhưng cũng là mệnh xa phu.”
“...” Chu Tước không để ý tới hắn, tiếp tục đánh xe.
Thánh y cười khà khà: “Ngươi có biết muốn đến quỷ cốc phải đi đường nào không?”
Chu Tước nghiêng đầu liếc hắn một cái, lắc đầu.
Thánh y từ trong ngực lấy ra một quyển bản đồ da dê, mở ra nói: “Đến quỷ cốc cần phải đi qua U châu, Trọng châu, Thục châu, Vân châu, khi tới Vân châu, còn phải đi một hồi đường thủy.”
Thấy Chu Tước tò mò nhìn chằm chằm bản đồ của mình, thánh y đơn giản đưa cho hắn, để hắn nhìn cẩn thận hơn.
Chu Tước nhìn xong gật gật đầu, trả bản đồ cho hắn, nói: “Nếu ngươi biết đường, thì tới đánh xe đi.” Nói xong đưa dây cương vào trong tay hắn.
Thánh y tiếp nhận dây cương, “Này Chu Tước, ta muốn hỏi ngươi chuyện này.”
Chu Tước nói: “Ngươi nói đi.”
“Diễm Cô ở trong Cửu Vân cung các ngươi là địa vị gì?”
Chu Tước nói: “Là lâu chủ Cửu Vân lâu.”
Thánh y sờ sờ cằm: “Hoàn hảo hoàn hảo, thú một lâu chủ vốn liếng ban đầu của ta còn đủ.”
Chu Tước do dự một chút, “Diễm Cô đã sớm cùng Cổ y phường chủ ở cùng một chỗ.”
Thánh y: “Cái gì??!!”
Trong thùng xe, Cố Hiểu Đao: “Cái gì!!??”
Cung chủ liếc mắt nhìn hắn một cái: “Không phải là ngươi đang ngủ hả?”
Cố Hiểu Đao nhớ tới chưởng quầy kia có gương mặt cáo già, liên tục thở dài: “Hay cho một cây cải trắng bị heo củng.”
Thánh y xốc một góc mành xe lên, thanh âm khóc tang nói: “Sư đệ, ngươi cũng hiểu được đáng tiếc có phải không? Rõ ràng là ta thích hợp hơn hắn!”
Cố Hiểu Đao dừng một chút: “... Vậy hãy để cho Diễm Cô bị heo củng đi.”
Thánh y oán hận mà buông mành xuống.
Cung chủ cười nhạo một tiếng.
Cố Hiểu Đao chà xát mặt, thở dài nói: “Ta cũng là một cây cải trắng bị cung chủ củng .”
Cung chủ: “Hửm?”
Cố Hiểu Đao nghĩ nghĩ, sửa lời nói: “Được rồi, ngươi là một cây cải trắng bị ta củng ...”