Editor: Cửu Vỹ Hồ
"Thâm Tuyết lão sư, xin hỏi bức ảnh này là ai gửi cho ngươi." Thiên Thảo chỉ vào dãy số hỏi
Nhìn thấy Thiên Thảo bộ dáng chân mày nhíu lại, giống như là việc biết được chủ nhân số điện thoại này là ai là chuyện vô cùng trọng đại. Thâm Tuyết tuy rằng chán ghét nàng nhưng nếu như Thiên Thảo thật là bị oan uổng, nàng ta cũng không đến mức bỏ đá xuống giếng “Ta cũng không biết là ai gửi, nó được gửi đến từ một dãy số lạ, toàn trường nhiều người như vậy, một cái lão sư ban âm nhạc như ta làm sao có thể số của ai cũng biết nha”
"Thâm Tuyết lão sư, chuyện ngày đó ta thật sự là bị vu hãm, nếu như biết được chủ nhân số điện thoại này là ai thì ta sẽ có cơ hội làm sáng tỏ được chuyện này! Điều này rất quan trọng đối với ta, nếu là ta chắc ngươi cũng không hi vọng bản thân vô duyên vô cớ bị oan uổng đi! Hiện tại ta cảm thấy người gửi bức ảnh chụp này cho ngươi cùng với người phát tán nó ở trường học có lẽ có liên hệ rất lớn, nhiều khả năng chỉ là một người. Không biết Thâm Tuyết lão sư có thể đem bức ảnh này cho ta làm manh mối được không? "
"Dựa vào cái gì a..." Thâm Tuyết liếc nhìn Thiên Thảo một cái, lại bị ánh mắt thâm trầm của nàng dọa cho sợ hãi “Được rồi, nếu như nó có thể giúp ngươi minh oan, vậy liền cầm nó đi”
"A!Ta biết ngươi là người tốt mà!" Thiên Thảo vô cùng thân thiết nắm lấy tay Thâm Tuyết, Thâm Tuyết ghét bỏ rút tay ra “Đừng có đụng ta!”
Rất nhanh đã đến thời gian luyện tập, Thâm Tuyết nhìn bóng lưng Thiên Thảo cầm gậy chỉ huy đi lên đài cười mỉa một cái, nhưng lo lắng đến mặt mũi của Nguyễn Tây nàng ta cũng không có lộ rõ biểu cảm khinh thường lên mặt. Cho dù Thiên Thảo là bị oan uổng, nàng ta vẫn như cũ chán ghét Thiên Thảo, ai bảo Thiên Thảo cướp mất vị trí của bản thân, vị trí chỉ huy vẫn nên để cho người có năng lực nắm giữ đi!
Nhưng là khi âm nhạc vừa vang lên, thậm chí mới chỉ là đoạn mở đầu, Thâm Tuyết đã bị giật mình trấn trụ.
Gậy chỉ huy vung lên, vốn âm nhạc không mang theo chút cảm tình lại có biến hóa cực lớn. Bình thường nếu là các chỉ huy khác thì sẽ điều khiển ban nhạc giống như một cỗ máy móc vậy, khống chế thang âm cùng độ mạnh yếu, nhiều khi còn chẳng khác máy ghi âm là mấy, khi mà cùng một ca khúc mà tất cả ban nhạc đều diễn tấu ra những âm thanh giống nhau, không có sự khác biệt.
Thế nhưng Thiên Thảo chỉ huy lại thật sự rất khác, điều khiến người ta chú ý không chỉ là kĩ thuật và nhạc tấu ra dễ nghe mà còn là ngôn ngữ, cảm xúc mà nó hàm chứa. Nếu để ý kĩ còn có thể thấy một vài chỗ nhỏ Thiên Thảo luôn dựa theo cảm nhận của mình mà thay đổi đi, như vậy tạo nên hiệu quả tuy rằng có chút sai khác với nguyên tác nhưng lại trở thành nét độc đáo riêng của ban nhạc Già Lam.
Làm sao có thể... Thâm Tuyết nhắm mắt lại nỗ lực cố gắng tìm ra một điểm sai lầm, nỗ lực không để bản thân bị cuốn hút vào giai điệu, nhưng là càng nghe bản thân lại càng bị thuyết phục, đây căn bản không phải là cái trình độ nghiệp dư như nàng đã tưởng tượng. Thiên Thảo diễn tấu phải nói là… rất có linh hồn cùng thiên phú!
Giãy dụa mở to mắt, Thâm Tuyết nhìn về phía Nguyễn Tây, hắn chính là đang chuyên tâm nghe nhạc, ánh mắt không hề rời khỏi Thiên Thảo. Vốn nàng ta còn đổ tại cho vận mệnh bất công, hiện tại mới phát hiện ý nghĩ của chính mình có bao nhiêu nực cười, nàng rốt cuộc minh bạch Nguyễn Tây vì sao lưu lại mình ở đây nghe Thiên Thảo diễn tấu …
Dù cho lần trước người làm chỉ huy trong cuộc thi có là nàng, nàng cũng không có khả năng giống như Thiên Thảo được Nguyễn Tây chú ý như vậy…
Thiên Thảo diễn tấu xong bước xuống khỏi sân khấu, lại phát hiện Thâm Tuyết không hề chớp mắt nhìn chằm chằm mình. Làm gì mà nhìn nàng với ánh mắt nóng bỏng như vậy a… chẳng lẽ là vừa rồi thể hiện trên đài làm Thâm Tuyết chấn động quay ra yêu thương bản thân? =.=
Toàn bộ quá trình đều hết sức quỷ dị, kết cục lại thật bất ngờ… Khi Thiên Thảo chuẩn bị ra về, Thâm Tuyết thậm chí còn chủ động tìm nàng hàn huyên rất nhiều về âm nhạc, cảm giác kia… tựa như tìm được đồng đạo vậy a!
Kết thúc luyện tập, bởi vì Tân Xuyên đi làm về muộn, cho nên Thiên Thảo liền tự mình đi về nhà trước. Từ xa nhìn lại phía thang lầu, Thiên Thảo đột nhiên phát hiện ở bồn hoa đối diện có một bóng dáng quen thuộc.
"Nghiêm Húc? Sao ngươi lại tới đây? Ngươi biết ta mấy giờ đi về sao?" Thiên Thảo thật kinh ngạc Nghiêm Húc sao lại biết thời gian mình trở về nha, bởi vì thời gian luyện tập của dàn nhạc đều luôn không cố định
"Ta biết hôm nay lão sư sẽ đi đến hội trường luyện tập, cho nên liền ở trong này chờ ngươi trở về." Tóc mái của Nghiêm Húc có vẻ lại dài ra, từng lọn tóc nhỏ dài buông xuống che kín đôi mắt, đem hai mắt vốn trong suốt sáng ngời trở nên có chút u tối. Quần áo của hắn hôm nay vẫn là một thân sạch sẽ, tuy rằng không phải là hàng hiệu gì nhưng có thể nhìn ra được là đã cố ý sửa sang ăn mặc một phen.
Chờ nàng? Hắn không biết thời gian mình trở về, chỉ biết là bản thân sẽ phải đi qua chỗ này. Nàng nhìn đôi môi hắn có chút khô nẻ, như vậy hắn rốt cuộc đã ngồi chờ ở đây bao lâu a? Thiên Thảo đưa cốc nước đang cầm trên tay cho hắn “Uống đi! Ngươi bị ngốc sao? Cũng không biết gọi cho ta một cuộc điện thoại?”
"Điện thoại của lão sư gọi không được." Nghiêm Húc nghĩ nghĩ lại bổ sung thêm: "Đều báo tắt máy."
"Cái gì? Làm sao có thể!!" Thiên Thảo thật nghi hoặc, nàng đâu có tắt máy làm sao lại biến thành không liên lạc được?
Nghiêm Húc nhìn cốc nước trong tay cắm một chiếc ống hút nhỏ, trầm ngâm hồi lâu sau đó liền mở miệng ngậm lấy nó, nước không phải là thật mát thế nhưng không hề giống so với nước trắng bình thường … bởi vì nó có hương vị của nàng.
"Đúng rồi, ngươi tìm đến ta làm cái gì?" Thiên Thảo hỏi.
"Ngày mai ta sẽ thi đấu vòng hai ở sảnh âm nhạc Robert, lão sư có thể đến được không?...” Ánh mắt Nghiêm Húc lóe lên hi vọng “Đến cổ vũ giúp ta”
"Hảo, nếu như có thời gian ta nhất định đến."
"Nếu như sao? Ta rất hi vọng ngươi có thể đến." Đôi mắt Nghiêm Húc nhìn thẳng Thiên Thảo, mang theo thần sắc kỳ vọng: "Bằng không ta sợ không diễn tấu tốt được."
"... Ân, được rồi..đến lúc đó ta sẽ gọi điện cho ngươi." Thiên Thảo nhớ mang máng Tân Xuyên đề cập qua với nàng chuyện đi gặp cha mẹ, thời gian hình như cũng là ngày mai, bất quá là vào chiều tối hẳn là không có vấn đề gì.
"Vậy hẹn gặp ngươi ở đó." Nghiêm Húc nói.
"A? Ta chỉ sợ ngươi sẽ cảm giác áp lực hơn."
"Sẽ không." Dừng một chút, Nghiêm Húc lại nửa đùa nửa thật hỏi: "Nếu như ta thắng, lão sư định thưởng cái gì cho ta?"
"Ách, ngươi nghĩ muốn thưởng cái gì?"
Làm bộ suy nghĩ một lúc, Nghiêm Húc mới chậm rãi mở miệng: "Ta muốn lão sư cùng đi xem phim."
Thiên Thảo không biết rằng lúc Nghiêm Húc nói những lời này trái tim của hắn đập loạn xạ, không theo quy luật, hắn nỗ lực nắm chặt tay để cho bản thân cố gắng bình tĩnh lại, trên mặt lại vẫn như trước là bộ dạng thản nhiên, giống như nó là một lời mời hết sức bình thường từ một học sinh tới lão sư của mình vậy.
Thời gian chờ đợi chỉ có vài giây mà đối với hắn như dài vô tận, Thiên Thảo rốt cục nói chuyện, nhưng nội dung lại không phải là trả lời là có hay không thể.
"Có thể đổi chỗ khác được không?" Thiên Thảo oán giận nói: "Vé xem phim rất đắt a! Ngươi muốn xem phim gì, tới nhà của ta, ta mua đĩa phim mời ngươi xem!"
Nghiêm Húc: "... Được."
Đối mặt với Thiên Thảo, cơ hồ không ai bắt kịp cái logic của nàng, nhưng là hắn chỉ biết,nàng không có đối hắn trốn tránh, cũng không cự tuyệt, như vậy thật tốt!