Sổ Tay Sinh Tồn Của Nữ Chính Av

Chương 19: Chương 19: Vừa rồi ngươi phi lễ ta, trả lại ngươi




Editor: Cửu Vỹ Hồ

“Vậy là tốt rồi” Lập tức Nguyễn Tây liền công bố kết thúc thời gian đọc nhạc phổ, mọi người bắt đầu lên sân khấu diễn tấu, Thiên Thảo nhìn đồng hồ, Nguyễn Tây cư nhiên phá lệ kéo dài thời gian hơn năm phút.

Lần này khúc nhạc diễn tấu là chương thứ 7 của Hòa Âm, toàn bộ khúc nhạc mang âm hưởng rộn ràng vui sướng mà hăng hái, khí thế bức người giống như là khúc ca khải hoàn mừng đội quân chiến thắng trở về. Rất nhiều nhạc công đều đã ổn định vị trí của mình ở trên đài, bọn họ dùng ánh mắt nghi ngờ đối với Thiên Thảo, bởi vì họ cho rằng bộ dáng của Thiên Thảo rất nhu nhược, để cho một tiểu cô nương như vậy đến chỉ huy dàn nhạc hơn nữa lại là một khúc hào hùng mạnh mẽ như thế này, liệu nàng có thể làm được sao?

Thiên Thảo hít sâu một hơi cầm lấy gậy đi lên đài, đây vẫn là lần đầu tiên nàng chính thức đứng ở trước dàn nhạc này với tư cách chỉ huy, trong lòng có chút lo lắng, nhưng là càng nhiều hưng phấn.

Mấy ngày hôm trước Nguyễn Tây đều để nàng ở dưới đài nghe bọn họ diễn tấu, nhằm quen thuộc phong cách biểu diễn của mỗi người, mỗi loại nhạc cụ. Bởi vì một người chỉ huy giỏi không phải là chỉ biết nắm chắc tiết tấu, nắm chắc cảm xúc của bản nhạc, mà còn phải nắm giữ quản lý được các loại nhạc khí, quen thuộc thanh âm của chúng nó, có như vậy người chỉ huy mới thực sự có thể phát huy khả năng tối đa của dàn nhạc đồng thời đạt đến cảnh giới hoàn mỹ. Tuy rằng mấy ngày vừa qua thật buồn tẻ, nhưng nó đã giúp ổn định tự tin của Thiên Thảo, lúc này nàng tin tưởng bản thân sẽ làm tốt.

Mặc dù ở dưới đài nghiên cứu nhạc phổ mới được vài phút, nhưng là người học âm nhạc bình thường đều luyện tập qua các danh khúc nổi tiếng trên thế giới, cho nên dù không quá quen thuộc, nhưng có thể y theo cảm giác mà ngâm nga ra giai điệu, Thiên Thảo như vậy, mà những người khác cũng là như thế

Tân Xuyên ngồi vắt chéo hai chân, ở dưới đài nhìn chăm chú vào bóng lưng đơn bạc của Thiên Thảo, nàng cùng đám nhạc công ăn mặc tây trang chỉnh tề đứng chung một chỗ tựa như hạc trong bầy gà. Trong lòng đột nhiên có chút xúc động thật muốn đem nàng kéo xuống dưới, như vậy nàng sẽ không bị đám nam nhân xung quanh nhìn đến, hắn chán ghét nam nhân khác liếc nhìn nàng dù chỉ một cái, nhất là với ánh mắt soi mói, háo sắc như vậy

Kỳ thực Thiên Thảo cũng thấy được, ánh mắt của mọi người trong dàn nhạc nhìn nàng phần lớn là khinh miệt, giống như nàng không xứng đáng làm chỉ huy của bọn họ, nhất là nam nhân, trong ánh mắt của bọn họ ngoài khinh miệt còn là mang chút háo sắc, làm như nàng đứng ở trên đài chính là khoe khoang phong tình trước mặt bọn họ, là một loại phương thức để lấy lòng.

Nắm chặt gậy chỉ huy trong tay, Thiên Thảo làm cái tư thế bắt đầu, đón nhận tất cả mọi ánh mắt mà bắt đầu chỉ huy. Âm nhạc chậm rãi xướng lên, Thiên Thảo nhíu nhíu mày, không nên là như vậy, bản nhạc này giai điệu giống như dòng thác chảy xiết vô cùng mạnh mẽ, nhưng những người này diễn tấu lên lại giống như dòng suối chảy nhẹ nhàng mà hững hờ

Nỗ lực đem động tác của bản thân làm lưu loát nhưng là những người này chính là không chịu đi theo tiết tấu, chỉ dẫn của nàng. Thiên Thảo có cảm giác thật mất mặt, bên dưới không chỉ có Nguyễn Tây đang ngồi xem mà còn có Tân Xuyên. "Đặng đặng đặng" kèn cùng đàn violon phối hợp trở nên hỗn độn, thậm chí còn có người đi nhanh hơn so với tiết tấu.

Những người này trên thực tế căn bản không có thèm nhìn nàng chỉ huy, chính là chỉ muốn trước mặt Nguyễn Tây bày ra tài năng ghi nhớ nhạc phổ cùng kĩ xảo chơi nhạc của họ đi?

Thiên Thảo có chút bốc hỏa, bất cứ ai nhìn thấy cố gắng của mình bị coi thường như vậy đều sẽ không chịu đựng nổi. Thiên Thảo đem gậy chỉ huy đè lên tay đang đàn của thủ tịch đàn violon trước mặt, khiến cho vị thiếu nữ mặc lễ phục màu đen sợ hãi.

"Đoạn thứ hai kéo sai bốn chỗ, thủ tịch đàn violon đều không nghiêm túc như vậy thì nói gì đến làm gương cho phía dưới? Không chỉ có thế, hòa âm không phải là thể hiện khả năng độc tấu của ngươi! Ngươi lại không nhìn chỉ huy đem toàn bộ khúc đề nhanh một nhịp, làm cho người phía sau theo không kịp, chẳng lẽ các ngươi cho rằng bản thân diễn tấu có bao nhiêu tốt sao? Không thẹn vì mình chỉ có thể đứng ở đội số 2 sao, ngay cả tinh thần hợp tác đoàn đội tối thiểu còn không biết?"

Thiếu nữ kéo đàn violon nhìn Nguyễn Tây, bị Thiên Thảo nói sắc mặt trắng bệch, bởi vì nàng kéo đàn đích xác có sai 4 lỗi nhỏ, nàng vốn tưởng rằng Thiên Thảo chính là cái chỉ huy nghiệp dư mà thôi, cũng không ngờ lại bị nàng ta nghe thấy.

"Chính là sai thì làm lại mà thôi, ngươi chỉ huy chẳng nhẽ chưa bao giờ mắc sai lầm hay sao? Đoạn thứ hai chỗ chuẩn bị sang điệp khúc, gậy chỉ huy đã liền chỉ lên rồi, ngươi nghĩ chúng ta không thấy?" Một nhạc công thổi kèn đứng lên nói móc Thiên Thảo

"… (*) Đoạn đó lặp lại bốn lần, tiết tấu càng ngày càng càng nhanh và mạnh, cuối cùng ta trực tiếp đi lên chỉ là vì nhắc nhở các ngươi tăng thêm âm mà thôi, nhưng là lại có rất ít người nghe ta. Nhất là ngươi, thổi gì mà giống như cái nương pháo còn nói gì người khác, ý kiến người khác còn không bằng chính mình xem lại bản thân đi...”

Thiên Thảo biết nếu muốn chỉ huy tốt bọn họ thì cần phải ‘nâng cao’ năng lực của mình lên, dùng cách đả kích người khác thể hiện ra bản thân chuyên nghiệp, để nhóm người này biết bản thân không phải chỉ là cái nghiệp dư, mà là thực sự có năng lực. Nhạc công kia bị Thiên Thảo chỉ trích bộ dáng hết sức tức giận nhưng cũng không thể nói lại được gì. Nguyễn Tây ở dưới đài nhu nhu huyệt thái dương, Tân Xuyên cũng không khỏi thở dài.

Ngay lúc Nguyễn Tây cho rằng lần luyện tập này muốn dùng tranh cãi mà kết thúc, Thiên Thảo bỗng đối với nhạc công trên đài vỗ vỗ tay, không có đi nhặt gậy chỉ huy đã bị hư: "Thử lại một lần, lần này ta dùng hai tay đến chỉ huy, ta hi vọng các ngươi không cần không xem ta, cũng không cần chỉ nhìn mặt ta ( hoặc bộ ngực), đã là nhạc công chuyên nghiệp liền muốn thể hiện ra thái độ chuyên nghiệp."

Dừng một chút, Thiên Thảo lại cực kỳ nghiêm cẩn nói: "Vừa rồi mọi người diễn tấu không tốt, có thể là do gậy chỉ huy có vấn đề, hiện tại ta đem nó làm gãy, lại dùng hai tay này, nếu hai tay này của ta cũng chỉ huy không tốt, ta cũng đem nó làm tương tự là được rồi”

Nghe lời nói của Thiên Thảo nói như vậy mà mặt vẫn bình tĩnh không gợn sóng làm cho các nhạc công có mặt đều càm thấy có chút rùng mình, ngón trỏ của Nguyễn Tây để ở trên huyệt thái dương cũng rốt cục buông xuống, chăm chú quan sát vũ đài. Thiên Thảo nói lời nói này, liền làm cho khán giả ngồi dưới như hắn cũng không khỏi tự giác nghiêm túc lên.

Dùng ngón tay chỉ huy có một ưu việt, đó là có thể dễ dàng biểu đạt linh hoạt hơn thông qua động tác không chỉ là của bàn tay mà còn là của cả cánh tay. Tuy rằng gậy chỉ huy có thể thay đổi độ dài, giúp tiết kiệm thể lực, nhưng là nếu dùng tay làm tốt cũng có thể mang lại hiệu quả giống nhau.

Thiên Thảo hai tay nhất phóng, cánh tay đồng thời vung ra bên ngoài, nhạc giao hưởng lại vang lên, bất quá lần này cùng âm nhạc vừa rồi có bất đồng rất lớn, tiếng nhạc trở nên đồ sộ hơn rất nhiều, cũng không có người tận lực thể hiện cái tôi cá nhân. Thiên Thảo chỉ huy luôn có một loại sức quyến rũ, nếu nhạc thủ nghiêm cẩn đi theo tiết tấu của nàng liền sẽ bất tri bất giác bị động tác của nàng hấp dẫn, trên phương diện cảm xúc cũng sẽ dần dần hòa hợp với cảm xúc của nàng.

Giống như lúc này, Thiên Thảo mắt hơi khép hờ, hai tay linh hoạt vũ động, động tác dứt khoát hữu lực, mỗi một lần thân thể tạm dừng đều mang theo cảm giác trào dâng như niết bàn tái sinh, trong dàn nhạc dù là đàn violon hay là đan hoàng quản, dù là kèn hay là trống định âm, bất đồng âm sắc âm nhạc nhưng đều thống nhất, lộ ra cảm xúc giống như nàng.

Nguyễn Tây mười ngón tay đan chéo nhau nhau, hắn thưởng thức Thiên Thảo chính là ở điểm này- năng lực đi cảm nhiễm người khác.

Hắn từng đối Thiên Thảo nói qua: ngươi cho là chính ngươi khi chỉ huy không mang theo tình cảm cá nhân sao?

Nhớ được Thiên Thảo lúc đó đối với đám người diễn tấu không có cảm xúc thống nhất này chỉ kiên trì ý kiến cá nhân rằng bọn họ là quá kiêu ngạo, còn nói cách làm của họ không có chỗ nào đúng. Kỳ thực hắn tìm Thiên Thảo đến mục đích chính là dùng khả năng cảm nhiễm người khác này của nàng, đem phong cách âm nhạc của những người này hợp nhất lại, thật hiển nhiên, nàng hiện tại đã làm được.

Nhìn bộ dáng Thiên Thảo đứng ở trên vũ đài dưới ánh đèn nghiêm túc chỉ huy, tà váy tung bay, Tân Xuyên trong lòng thật phức tạp. Kỳ thực ở sâu trong nội tâm hắn cũng không hy vọng Thiên Thảo ngốc ở trong này, bởi vì gần đây nàng thay đổi, trở nên tự lập, trở nên bắt đầu không lại ỷ lại hắn. Nàng như vậy có chút không giống Cửu Thiên Thảo, hiện tại xem ra càng cùng Cửu Thiên Thảo trong trí nhớ của bản thân khác xa, khiến hắn có chút không nắm bắt được

Chỉ huy xong, Thiên Thảo thở ra một hơi, ngẩng đầu nhìn xem đám nhạc công, phát hiện ánh mắt mọi người nhìn nàng đã không còn khinh thị, chỉ là âm nhạc ngừng xong ánh mắt của những người đó cư nhiên lại tiếp tục dừng lại ở bộ ngực của nàng, này là cỡ nào châm chọc a!

Chưa kịp bước xuống đài, chợt nghe một tiếng vỗ tay vang lên trong sảnh âm nhạc rộng lớn mà yên tĩnh, là Nguyễn Tây "Tốt lắm."

Những người lúc nãy còn nhìn chằm chằm vào ngực Thiên Thảo giờ đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Nguyễn Tây, trên mặt mang theo biểu cảm giống như tiểu hài tử chiếm được viên kẹo đường. Thiên Thảo cười nhạt, những người này a, chính là được khen một chút liền cao hứng như vậy?

Bất quá nàng cũng được tính là cái hài tử khát vọng được khích lệ mà. Thiên Thảo vui vẻ đi tới trước mặt Tân Xuyên: "Thế nào? ~ "

"... Hoàn hảo."

Thiên Thảo bất mãn chỉ nói: "Người ngoài nghề!"

"..." Nguyên bản Tân Xuyên đang mím môi không nói được lời nào, lại đột nhiên mở miệng: "Rất tuyệt."

Thiên Thảo cho rằng bản thân nghe lầm, liền vảnh tai gần sát Tân Xuyên hơn một chút: "Cái gì?"

"Ta nói bản nhạc này thật êm tai, ngươi rất tuyệt." Tân Xuyên ôm thắt lưng của Thiên Thảo, trước mặt mọi người liền áp nàng vào trong lòng hôn lên, hơn nữa lại còn là hôn bằng lưỡi!

Nguyễn Tây ở ngay bên cạnh vị trí của Tân Xuyên và Thiên Thảo, vừa nhấc đầu liền có thể nhìn đến bộ dáng hai người đầu lưỡi dây dưa, cũng bởi vì hôn quá sâu mà kéo ra sợi tơ.

Thiên Thảo đỏ mặt rốt cục đem Tân Xuyên đá văng ra: "Trước mặt mọi người, ngươi...!"

"Ta như thế nào?" Tân Xuyên vô tội hỏi.

"Phi lễ ta!"

"Ta là vị hôn phu của ngươi." Tân Xuyên chuyên chú, nói từng chữ từng chữ một, như là nói cho người khác nghe.

Lúc này trên đài nhạc thủ đã ào ào đi xuống, Nguyễn Tây lưu loát bước qua Thiên Thảo đi đến chỗ họ, cũng vì bọn họ mà chỉ ra khiếm khuyết của mỗi người. Ở trước mặt Nguyễn Tây, dù là một nhân tính cách tục tằng cũng trở nên dịu ngoan như nàng dâu nhỏ, cẩn thận nghe hắn chỉ dạy.

Nhìn thấy biểu hiện của Nguyễn Tây như thế, Tân Xuyên đầu mày giãn ra, trong lòng cảm giác khẩn trương dần thả lỏng.

Lúc trước hắn luôn luôn cho rằng Nguyễn Tây đột nhiên coi trọng Thiên Thảo không phải vì năng lực của nàng, mà là có mục đích khác, hiện tại xem ra là hắn suy nghĩ nhiều.

"Thiên Thảo, ngươi chừng nào thì học qua chỉ huy, ta đều không biết." Cùng nàng ở cùng nhau ba bốn năm, nhưng hắn đối với những hiểu biết cơ bản về nàng cũng không biết, hắn thật quá thất bại đi.

Thậm chí hắn cũng không hiểu biết về gia đình nàng, hiểu biết phụ mẫu nàng, cũng chưa từng một lần gặp mặt. Đại khái thời điểm một năm trước, hắn nhiều lần nhắc tới cha mẹ của Thiên Thảo, hi vọng hai người có thể đi vào giai đoạn đàm hôn luận gả, nhưng Thiên Thảo khi đó luôn ấp úng. Hắn nghĩ thầm nàng nhất định là có cái gì khó nói, sau liền cũng không hỏi lại qua.

"Hồi nhỏ ta từng học qua một lớp bổ túc... Kỳ thực trọng yếu nhất là ta thiên phú trên phương diện này nha!" Thiên Thảo lại bắt đầu ba hoa, Tân Xuyên điện thoại đột nhiên vang lên, hắn nghe điện, nguyên lai là công ty đối tác bên kia yêu cầu mấy giờ tờ quan trọng

"Thiên Thảo, ta phải đi bây giờ." Tân Xuyên nhu nhu hai bên thái dương Thiên Thảo: "Khi nào thì xong việc gọi điện cho ta, dù có đang bận gì ta cũng nhất định sẽ đến đón ngươi."

"Hảo." Thiên Thảo nhảy lên ôm lấy cổ Tân Xuyên rướn người lên chạm vào môi hắn, đầu lưỡi cũng tà ác vươn vào khoang miệng thăm dò, mạnh mẽ mút vào.

Khuôn mặt Tân Xuyên nháy mắt đỏ bừng: "Ngươi làm gì."

"Vừa rồi ngươi phi lễ ta, trả lại ngươi."

Nàng là luôn muốn giữ quyền chủ động trong chuyện này nha.

(*) Đoạn này mình có lược bớt 1 đoạn nhé, cơ bản vì nó liên quan đến chuyên ngành âm nhạc gì đó ta không tài nào dịch nổi =.= Đại để đoạn đó nàng nói rất nhiều, khiến cho mọi người biết bản thân không chỉ là cái người nghiệp dư mà thực sự có năng lực!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.