Sổ Tay Sinh Tồn Khi Bị Chồng Ruồng Bỏ

Chương 71: Chương 71: Chương 71: Gả cho ta.




Trong ánh trăng như mực, một bóng đen lại giống như quỷ mỵ nhanh chóng lắc mình tiến vào trong Mạc phủ.

Bóng đen đứng ở ngoài cửa một gian phòng, lúc nhìn phòng trong đã tắt đèn, hắn đứng ở cửa lạnh giọng mở miệng: “Chủ tử!”

Vừa dứt lời, phòng trong truyền ra giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng lại không hề có vẻ buồn ngủ đáp: “Tiến vào!”

Trong phòng tối đen, Hàn Lệ bước tới cách hai bước ở phía trước giường thì dừng lại, mở miệng nói: “Có động tĩnh rồi.”

“Hả?” Trong màn giường màu trắng có giọng nghi vấn réo rắt thản nhiên vang lên.

Hàn Lệ lạnh lùng mở miệng nói: “Vừa nhận được tin tức, bên kia truyền đến hắn bị đâm trọng thương, là Quỷ Túc làm phản gây nên.”

Nghe được Hàn Lệ nói, phòng trong không có một chút động tĩnh, thật lâu sau mới nghe đối phương thản nhiên mở miệng nói: “Ngươi tự mình đi kiểm chứng.”

Trầm mặc một lát, Hàn Lệ mới mở miệng: “Thuộc hạ đã đi qua xem xét qua, nhưng trong phòng đã bị người bên cạnh hắn vây quanh nghiêm cẩn, bên trong không ngừng mang ra chậu nước đầy máu, nhưng thuộc hạ không có nhìn thấy tình hình cụ thể của bản thân hắn ra sao.”

Không có nhìn thấy tình hình bản thân hắn, thì tình hình còn phải đợi điều tra kiểm chứng rồi?

Lần này trong phòng trầm mặc có chút tĩnh mịch, thật lâu sau người trong màn mới thản nhiên thở dài một hơi nói: “Mấy ngày gần đây đến xem tình huống bên Liễu gia, chỉ sợ hắn lại có kế hoạch mới rồi. Ngươi để cho người tiếp tục nhìn chằm chằm là được. Ở Lâm Lan thành bên kia thì có tin tức gì không?”

Hàn Lệ gật gật đầu, sau đó mới mở miệng nói: “Tin tức hẳn là còn hai ngày nữa mới có thể đưa đến, phong thư hai ngày trước đưa tới chủ tử đã xem qua rồi, nhưng mà chủ tử... Ngài thật sự không đón thiếu chủ tử trở về sao?” Tuy nói chủ tử xem như đã hưu bỏ Liễu Hương, hơn nữa tuy lần trước ở Lâm Lan thành nàng cứu chủ tử nhà mình là sự thật, nhưng mà hiện tại tiểu chủ tử lại đi theo bên người nàng không chịu rời đi, chẳng lẽ chủ tử nhà mình cứ buông tay như vậy hay sao? Nói như thế nào thì trên người tiểu chủ tử cũng chảy huyết thống của chủ tử không phải sao, chẳng lẽ thật sự muốn để cho tiểu chủ tử đi theo cái nữ nhân kia chịu khổ chịu tội ở vùng biên cảnh Lâm Lan thành hay sao?

Rất lâu sau đó, trong màn truyền đến một giọng nói mang theo tiếng thở dài nói: “Hàn Lệ... Ngày ấy ngươi cũng nhìn thấy nàng, ngươi cảm thấy nàng và trước kia có gì không giống?”

Hàn Lệ nhíu nhíu mày không trả lời, theo ý hắn Liễu Hương cùng với trước kia căn bản giống nhau duy nhất có lẽ cũng chỉ còn lại có khuôn mặt đi?

Nhưng chủ tử có ý tứ gì?

***********

Tô Nhược Hàm nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, Tiểu Bạch đang ghé vào trước giường liền ngẩng mạnh đầu, một đôi đồng tử xanh lam dựng thẳng nhìn sang. Khi nhìn thấy là chủ nhân nhà mình thì thu liễm thần sắc cảnh giác trong mắt nó, lại ngoan ngoãn nằm úp sấp trở về.

Khẽ khàng đi tới trước giường, trên giường Mặc nhi mơ mơ màng màng mở to mắt, nhìn thấy là mẫu thân mình đứng ở trước giường, nó vô cùng buồn ngủ lầu bầu: “Mẫu thân... Sao người còn không ngủ vậy?”

Tô Nhược Hàm trấn an cười nói: “Giờ mẫu thân ngủ đây, Mặc nhi ngoan ngoãn ngủ đi.” Nói xong nàng để nguyên y phục nằm trên giường, kéo Mặc nhi ở bên cạnh đã cuộn mình lại giống như một con nhộng nhỏ củng tới vào trong lòng, nhìn thấy nó nhắm mắt lại ngủ thật say lần nữa, mới sâu kín thở dài một hơi.

Tối nay nhất định là một đêm không ngủ được rồi, nhất là Phượng Vân Cẩm lại nói ra điều kiện thật sự là vượt qua ngoài ý liệu của nàng, nàng phát hiện thật sự là không hiểu nổi hắn, một chút cũng không hiểu hắn.

Nhìn lướt qua cái lọ nhỏ có màu xanh lam băng lạnh dựa vào bên cửa sổ trong phòng, bên trong là Thiên Tàm hắn cho mình giải tử mẫu cổ mà theo lão Vương gia nói là trộm được. Nàng đưa tay lấy ra một khối ngọc bội Bạch Ngọc hình phượng ở bên thắt lưng còn mang theo nhiệt độ cơ thể của mình lên xem. Ngọn đèn trong phòng chưa tắt, dưới ánh đèn mờ nhạt Bạch Ngọc Phượng Bội lóe ra ánh sáng óng ánh mờ nhạt. Lần đầu tiên nàng chú ý chỗ bất phàm của khối ngọc bội này, cũng là lần đầu tiên chính diện nghĩ đến hàm nghĩa đại biểu của khối ngọc bội này.

Ngày đó lúc Mạc Tử Khanh tới cửa, khi hắn (PVC) biết mình là một nữ nhân bị người hưu bỏ, dứt khoát đứng dậy dùng lời lạnh lùng châm chọc Mạc Tử Khanh có mắt không biết nhìn vàng xem ngọc. Lại lấy vật phẩm đại biểu chứng minh cho thân phận Tiêu Dao vương phi của Phượng Lan quốc, cứ như vậy mà dễ dàng cho mình. Thậm chí sau đó lại còn dệt một cái lý do che giấu hàm nghĩa chân chính của ngọc bội.

Sau khi biết rõ trên người nàng trúng tử mẫu cổ, hắn cái gì cũng không có nói qua, liền lấy ra Thiên Tàm vô cùng trân quý giải cổ cho mình.

Những chuyện Phượng Vân Cẩm làm cho nàng, không phải nàng không có nhìn ở trong mắt nhớ ở trong lòng, mà là bản thân nàng cũng không có tin tưởng. Hắn là một nam nhân tập hợp ngàn vạn hào quang trên người như vậy sẽ coi trọng nàng là một nữ nhân bình thường. Hơn nữa thanh danh lại còn đang bàn cãi, nàng là một người bị chồng ruồng bỏ mang theo đứa nhỏ, cho nên đã vô số lần nàng phủ định khả năng Phượng Vân Cẩm thích mình.

Nhất là tuy rằng Phượng Vân Cẩm hắn thường hay nói giỡn bình thường lại nói ra một vài lời nói ái muội, nhưng mỗi lần khi nàng thiếu chút nữa tin là thật, thì hắn lại cười nói với nàng, đó là giả ...

Nhưng mà lúc nàng bắt đầu nghĩ là giả, tối nay hắn lại đưa ra điều kiện như vậy, nàng không hiểu ... Thật sự không hiểu.

Thật thật giả giả, nàng đã phân biệt không rõ ràng lắm rốt cuộc ý tưởng chân chính của Phượng Vân Cẩm hắn là cái gì.

Liễu gia... Liễu lão cha ở trước mặt mình sủng nữ sủng đến tận xương, còn có Liễu Phong Liệt lạnh lùng ít lời lại khó nén quan tâm, cùng với tiểu đệ Liễu Phong Viêm tuổi trẻ mà thành thạo lại cưng chiều tỷ, đủ loại bảo vệ của bọn họ đối mình nàng đều nhìn ở trong mắt. Cho dù nàng không phải là Liễu Hương chân chính, nhưng nàng tự nhận mình không phải là người lãnh tâm lãnh phế. Người khác đối tốt với nàng, nàng thật sự làm không được chuyện lạnh lùng khi nhà gặp phải nguy cơ trọng đại thì không đếm xỉa đến, huống chi... Hiện tại người sau lưng đang nhằm vào toàn bộ Liễu gia, một người cũng đừng mong chạy trốn. Cho dù nàng không sợ, nhưng nàng không thể không suy nghĩ cho Mặc nhi.

Nhưng mà Phượng Vân Cẩm hắn... Gả cho hắn??

Đúng vậy, Phượng Vân Cẩm nói ra ra điều kiện đó là để cho nàng gả cho hắn.

Khi Phượng Vân Cẩm nói ra ba chữ 'Gả cho ta', ngay cả lời nói cự tuyệt Tô Nhược Hàm nàng cũng còn không kịp nói, thì Phượng Vân Cẩm lại nói tiếp.

'Nàng mang theo Mặc nhi tự mình sinh sống cho dù có Liễu gia hỗ trợ, nhưng mà sẽ đưa tới bao nhiêu là lời gièm pha. Mà lão nhân gia phụ thân ta sốt ruột ôm tôn tử, vừa vặn hắn cũng thực thích đứa nhỏ Mặc nhi này, ta cũng rất thích Mặc nhi, cho nên hai người chúng ta liền cố mà làm thành một đôi đi! Thời gian cân nhắc một ngày cũng đủ chứ? Ta nghĩ nàng cần có thời gian suy xét, nhưng mà tình huống của Liễu gia thì thời gian lại không chờ, hy vọng ngày mai nàng sẽ cho ta một câu trả lời vừa lòng thuyết phục.'

Bỏ lại một đoạn lời nói ở trên làm cho nàng kinh ngạc không thôi, sau đó Phượng Vân Cẩm lại thoải mái vỗ vỗ mông chạy lấy người, lại làm cho trong đầu Tô Nhược Hàm nàng hiện tại là bị phiền não quấy rầy.

Phượng Vân Cẩm hắn nói cũng có chút quá tùy ý, cái gì gọi là lão nhân gia phụ thân hắn sốt ruột ôm tôn tử vừa vặn rất thích Mặc nhi, sau đó hắn cũng rất thích, cho nên muốn mình gả cho hắn?

Lại nói tiếp ý tứ này ngược lại có chút giống như là, cảm giác vì Mặc nhi cho nên muốn lấy nàng về nhà sao? Hơn nữa... đứa nhỏ Mặc nhi kia, cũng không biết bị tên Phượng Vân Cẩm này ngầm thu mua như thế nào, tuy rằng ngoài miệng của nó vẫn gọi hắn là quỷ chán ghét, nhưng rõ ràng thấy được đã bắt đầu không còn kháng cự hắn như trước kia rồi.

Còn có một chuyện làm cho nàng có chút khó hiểu, liền đoán là Phượng Vân Cẩm bởi vì trốn tránh Phượng lão Vương gia bức hôn hắn, cho nên muốn cưới mình làm báo cáo kết quả công tác là được. Nhưng thành thân ở thời đại này không phải là một chuyện nhỏ, nhất là hắn biết rõ mình mang theo Mặc nhi sẽ dẫn tới bị người cười chê. Chẳng lẽ hắn vốn không có nghĩ tới lấy thân phận của hắn mà thú mình, sẽ thừa nhận hậu quả gì?

Nhưng đối với Liễu gia, nàng thật sự không thể mắt thấy gặp nạn mà vô tâm mặc kệ, hơn nữa nếu gả cho Phượng Vân Cẩm mà có thể giúp Liễu gia, sau đó có thể để cho Mặc nhi an ổn khoái hoạt lớn lên, nàng có thể đáp ứng.

Nhưng mà điều kiện tiên quyết chính là, Phượng Vân Cẩm có thể đối đãi yêu thương với Mặc nhi như đứa nhỏ thân sinh, làm cho nó phóng khoáng vui sinh sống, sẽ không bị lời đồn đãi vô căn cứ quấy nhiễu.

***********

Lúc này trắng đêm khó ngủ làm sao chỉ có một mình Tô Nhược Hàm chứ?

Đợi đến khi Phượng Thiên nhìn thấy Phượng Vân Cẩm bị Liễu Hương tống ra ngoài, lúc này nghiễm nhiên cũng đã trôi qua một hai canh giờ lâu như vậy. Hắn chờ sau khi Tô Nhược Hàm vào nhà, nhất thời bị lạnh xanh cả mặt chạy đến bên cạnh thiếu gia nhà mình, lại phát hiện sắc mặt thiếu gia nhà mình có chút đỏ lên, sau đó lại còn kì quái nắm chặt một cái chén Thanh Hoa trong tay. Phượng Thiên thật là có chút kì lạ đánh giá thiếu gia nhà mình, sắc mặt thiếu gia hồng như vậy... Lại nghĩ tới một màn khi thiếu gia vừa mới tới cửa đã bắt đầu ăn đậu hủ của Tô Nhược Hàm, chẳng lẽ giữa thiếu gia và nàng đã xảy ra cái gì? Hơn nữa cái chén Thanh Hoa trong tay thiếu gia là bảo bối gì hay sao, sao hắn cứ nắm chặt không buông tay?

Phượng Thiên còn chưa mở miệng hỏi, chỉ thấy Phượng Vân Cẩm giống như nỏ mạnh hết đà lảo đảo thân hình, khi Phượng Thiên vội vã bước lên phía trước đỡ người mới phát hiện. Lúc này vì sao tâm tình thiếu gia nhà mình tốt mà mặt lại bị đỏ ửng, đó căn bản chính là sắc mặt đỏ bừng vì phát sốt thiêu đốt. Hiện tại hắn giúp đỡ thiếu gia nhà mình thì giống như đang đỡ cái lò lửa, hắn vội vàng mở miệng hỏi: “Thiếu gia... Người làm sao vậy?” Trong lòng có chút thầm oán Tô Nhược Hàm, sao thiếu gia nhà mình đi vào trong nhà nàng nói chuyện một lát đi ra liền xảy ra vấn đề.

Phượng Thiên ở bên cạnh thì lo lắng muốn chết, kết quả người hắn lo lắng lúc này lại suy yếu cười cười, cúi đầu nhìn về phía trong tay mình, phát hiện cái chén Thanh Hoa đang nâng niu ở trong tay, thế này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Lập tức khóe miệng giương lên một chút rồi thản nhiên cười nói: “Không có việc gì... Chỉ là nhiễm chút phong hàn mà thôi, đưa ta về Hương Phiêu Trai trước đi.” Trong lời nói không khó để nhìn ra hiện tại tâm tình của hắn không tệ.

Phượng Thiên thấy hành vi kỳ quái của thiếu gia nhà mình, đỡ hắn đi tới phương hướng Hương Phiêu Trai, cuối cùng hắn vẫn nhịn không được mà mở miệng hỏi: “Thiếu gia... làm sao người vẫn nắm chặt cái chén không buông, nó có chỗ nào đặc biệt hay sao?”

“Bảo bối!” Khóe miệng giương lên thản nhiên nói.

Vừa nghe thiếu gia nhà mình nói, Phượng Thiên liếc mắt xem thường, có chút tức giận nói thầm: “Sao ta lại không nhìn ra nó có chỗ nào là bảo bối? Cái chén như vậy ở trong Hương Phiêu Trai và vương phủ muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu, thậm chí phẩm chất đều tốt đẹp hơn nó.”

Phượng Vân Cẩm cười nhẹ không nói, chỉ là hồi tưởng lại khi Tô Nhược Hàm đứng dậy muốn đưa tiễn mình, khi mình mở miệng yêu cầu muốn cái chén kia, lúc ấy kinh ngạc trên mặt nàng thêm thần sắc cổ quái giăng đầy khuôn mặt thanh tú của nàng, cái bộ dáng kia làm cho hắn cảm thấy đùa rất là vui.

Hắn có chút chờ mong ngày mai nàng tới gặp mình ...

***********

Sáng sớm hôm sau, vừa nghe tiếng gà gáy không lâu, Tô Nhược Hàm một đêm không ngủ liền rời giường thu xếp làm điểm tâm, trong lúc đó nàng còn đóng gói chuẩn bị xong gia vị tài liệu cho tửu lâu mới khai trương, mãi cho đến khi nàng thu xếp xong hết thảy rồi, mới thấy sắc trời hừng sáng lên.

Giúp Mặc nhi rửa mặt chải đầu xong, Tô Nhược Hàm ôm bé đến nhà ăn ăn sáng, nhìn Mặc nhi cầm một cái chân gà còn lại của đêm hôm qua ở đó chơi đùa với Tiểu Bạch, kết quả bị Tiểu Bạch cướp đoạt đồ ăn rồi cất tiếng cười, bất giác miệng nàng thoáng hiện vẻ tươi cười thản nhiên.

Thật lâu sau nàng mới buông chén trong tay, sờ sờ đầu Mặc nhi nhẹ giọng kêu lên: “Mặc nhi...”

“Dạ, mẫu thân...” Mặc nhi ngước khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn hồng hào cười đến ngọt ngào ngẩng đầu nhìn nàng.

Nhìn khuôn mặt tươi cười của Mặc nhi, Tô Nhược Hàm cảm thấy vấn đề mình muốn hỏi cũng có chút khó có thể mở miệng. Qua một hồi lâu khi thấy vẻ mặt Mặc nhi mê mang nhìn chằm chằm mình, thế này nàng mới cười nhẹ mở miệng hỏi: “Mặc nhi thích Phượng thúc thúc không?”

Một câu nói... Mặc nhi đang cười đến ngọt ngào thoáng cái liền thu lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ trầm tư lão luyện, thật lâu sau đó nó mới ngẩng đầu nghiêm trang dùng tiếng nói mềm mại nói: “Dạ... Vốn ban đầu... Mặc nhi không thích bộ dáng hắn nhìn mẫu thân, vừa thấy liền có cảm giác hắn sẽ tranh giành mẫu thân với Mặc nhi. Nhưng mà nha... nhìn trên việc sau đó hắn lại nói muốn dạy con võ công lợi hại sau đó bảo hộ mẫu thân, Mặc nhi có thể đại nhân có đại lượng miễn cưỡng thích hắn ...”

Vốn tưởng rằng cho dù Mặc nhi không chán ghét Phượng Vân Cẩm, phỏng chừng cũng chưa nói tới trình độ thích đi? Kết quả Mặc nhi với tính tình trẻ con lại mang theo vẻ ông cụ non, còn nói đại nhân có đại lượng nữa, rõ ràng nó còn là tiểu tử ấy.

Nhưng mà lúc Tô Nhược Hàm bị lời nói đùa của Mặc nhi mà vừa bực mình vừa buồn cười, trong lòng lại càng thêm cảm khái. Thằng nhãi Phượng Vân Cẩm này thật sự là giảo hoạt như hồ ly, ở trong bất tri bất giác, hắn nghiễm nhiên đã thu mua xong con trai bảo bối Mặc nhi của mình.

Nhưng mà có lời nói mới rồi của Mặc nhi, trong lòng nàng thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Chỉ cần Mặc nhi không chán ghét Phượng Vân Cẩm, mà Phượng Vân Cẩm cũng có thể đủ thật tình yêu thương Mặc nhi, cho dù gả cho hắn thì có làm sao?

Suy tư một lát nàng ngẩng đầu thấy Mặc nhi đang nghi hoặc nhìn chằm chằm mình, nàng lập tức cười nhẹ một cái, đưa tay nhẹ nhàng điểm điểm chóp mũi trắng noãn của bé chê cười nói: “Rõ ràng chính là tiểu tử, còn nói mình là đại nhân (người lớn), ha ha! Ở trước mặt mẫu thân, Mặc nhi vĩnh viễn đều là tiểu tử.”

Mặc nhi bị động tác nàng điểm nhẹ chóp mũi của mình làm cho sửng sốt một chút, sau khi phục hồi tinh thần lại thấy mẫu thân đang cười, bé cũng mỉm cười ngọt ngào lên theo. Đột nhiên bổ nhào vào trong lòng nàng cất giọng mềm mại nói: “Mẫu thân, Mặc nhi thích nhất thích nhất là mẫu thân nha ~”

Ôm thân thể mềm mại của Mặc nhi, nhìn miệng cười ngây thơ trên mặt bé, nàng cảm thấy tâm của mình cũng đã hòa tan rồi.

Khi Tô Nhược Hàm để Mặc nhi và Tiểu Bạch ở lại giữ nhà, thời điểm nàng mang theo đồ đi đến Hương Phiêu Trai, tên Phượng Vân Cẩm kia nghiễm nhiên đã là vẻ mặt mang tươi cười ngồi ở chỗ kia đợi nàng hơn nữa ngày. Thấy nàng đã đến, Phượng Vân Cẩm cười cười mở miệng hỏi: “Nàng đã đến rồi... nghĩ xong câu trả lời chưa?”

Tô Nhược Hàm quăng một bao gia vị thật to chuẩn bị cho tửu lâu mới khai trương sử dụng lên trên bàn, sau đó mới ngồi ở đối diện Phượng Vân Cẩm mở miệng nói: “Điều kiện của ngươi ta có thể đáp ứng, nhưng mà điều kiện tiên quyết là ngươi phải giải quyết cho xong những phiền toái do cái thân phận hiển hách của ngươi mang đến, sẽ không để cho Mặc nhi bị lời bịa đặt của người khác công kích, ngươi phải biết rất rõ ràng, nguyên nhân ta đáp ứng ngươi là vì cái gì...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.