“Mẫu thân... vì sao đột nhiên Tiểu cậu đi rồi ạ?” Mặc nhi mang vẻ mặt nghi hoặc từ bên ngoài chạy vào phòng hỏi.
Mặc nhi đứng ở cửa nhìn thấy Tô Nhược Hàm ngồi ở trong phòng trầm tư không nói gì, bé có chút lo lắng nhìn nàng, chẳng lẽ vừa rồi tiểu cậu bị mẫu thân mắng rồi sao? Hay là bởi vì mới vừa rồi mình và Tiểu Bạch tố cáo, cho nên mẫu thân mắng tiểu cậu làm hắn tức giận?
Nàng đã nói nguyên nhân không trở về Phượng Dương thành cho hắn, chỉ sợ hiện tại Liễu Phong Viêm đã trở lại thương hội Liễu gia vừa vặn thương lượng với Liễu lão cha đi?
Sau khi Tô Nhược Hàm hoàn hồn nhìn Mặc nhi rồi lập tức cười nhẹ nói: “Tiểu cậu đột nhiên nhớ tới bản thân còn có chuyện phải xử lý liền đi trước, bây giờ mẫu thân muốn ra ngoài một chuyến, con và Tiểu Bạch giữ nhà hay là muốn đi với mẫu thân?” Nghĩ tới ngày ấy Phượng Vân Cẩm nói qua vấn đề mặt tiền cửa hàng đã xử lý xong, nàng hỏi Mặc nhi như thế rồi đi về phòng mình.
Mặc nhi nghi hoặc gãu gãi đầu, tiểu cậu đi gấp như vậy, xem ra nhất định là có chuyện rất khẩn cấp đi?
Nhưng mà mẫu thân muốn ra ngoài... Chẳng lẽ là đi tìm cái tên quỷ chán ghét kia?
Nghĩ đến ánh mắt của cái tên quỷ chán ghét Phượng Vân Cẩm kia cười nhìn mình, Mặc nhi bĩu cái miệng nhỏ nhắn đảo cặp mắt trắng dã, nhỏ giọng nói thầm: “Con mới không đi tới đó nhìn cái tên quỷ chán ghét kia đâu...”
“Cái gì quỷ chán ghét?” Tô Nhược Hàm khó hiểu mở miệng.
Mặc nhi nhỏ giọng nói thầm đột nhiên ngừng lại, thấy Tô Nhược Hàm nghi hoặc nhìn về phía bé, trên mặt Mặc nhi nháy mắt treo lên nụ cười mỉm ngọt ngào nói: “Không, không có gì nga... Mẫu thân... Mặc nhi cũng không đi cùng với người đâu, con và Tiểu Bạch giữ nhà, yên tâm đi! Chúng ta sẽ không chạy loạn.” Lúc này Mặc nhi níu chặt cái lỗ tai lông xù của Tiểu Bạch một bên bày tỏ quan điểm với Tô Nhược Hàm.
Tô Nhược Hàm nhìn bé hồi lâu sau mới gật gật đầu, đứng dậy khẽ vuốt vết nhăn trên ống tay áo cười hỏi: “Vậy Mặc nhi muốn ăn món ăn vặt gì không, chờ mẫu thân làm xong xuôi mọi chuyện khi trở về sẽ mua cho con.”
Mặc nhi vốn muốn lắc đầu, nhưng mà Tiểu Bạch ở bên cạnh dùng cái đầu lông mềm như nhung dùng sức nhi cọ bé, ý bảo nó muốn ăn. Mặc nhi vội cười tủm tỉm nói: “Mặc nhi muốn ăn bánh ngọt phù dung, còn có cái gì khác ăn ngon, mẫu thân đừng quên nhiều mua một chút nga, Tiểu Bạch nói nó cũng muốn ăn...” Phối hợp với Mặc nhi, Tiểu Bạch ở một bên đung đưa vẫy tới vẫy lui cái đuôi cứng ngắc.
Tô Nhược Hàm tức giận cười trêu ghẹo: “Đã biết, quên không được phần của nó ... Ta nói Tiểu Bạch à, nói thế nào ngươi cũng là Ngân Lang cái gì kia đi, như thế nào mà lại học theo hành vi vẩy cái đuôi của con cẩu càng ngày càng tự nhiên đây?” Đã nhiều ngày mỗi lần Liễu Phong Viêm tới cửa, sau đó lại ở trong lúc vô tình nói chuyện phiếm nàng mới biết, thì ra Tiểu Bạch một thân bị thương chỉ vì ngoài ý muốn mà được nàng nhặt trở về lại có thể là Ngân Lang (sói bạc) mà không phải cẩu... Lúc ấy nàng trừ bỏ vạn phần kinh ngạc ra, còn có một ý tưởng chính là, khó trách Tiểu Bạch đong đưa cái đuôi lại cứng ngắc như vậy...
Lúc này đồng tử màu xanh lam của Tiểu Bạch vô tội nhìn Tô Nhược Hàm, nó vốn chính là Ngân Lang có được không? Hơn nữa lúc trước nó không đong đưa cái đuôi được còn bị chủ nhân nàng quở trách ngay cả vẫy đuôi cũng không biết, lúc này nàng lại ghét bỏ nó... Ô ô ô, nó vô tội làm sao.
Nhắc nhở Tiểu Bạch và Mặc nhi ở nhà không được chạy loạn, sau đó nhìn một người một sói chạy về Mai Lâm ở phía sau hậu viện chơi đùa, Tô Nhược Hàm mới thay quần áo ra cửa.
Ngày ấy lúc Mạc Tử Khanh rời đi cũng không có đề cập đến muốn dẫn Mặc nhi đi như đã nói, làm cho trong lòng Tô Nhược Hàm ẩn ẩn thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Tuy rằng biết được nam nhân kia là phụ thân thân sinh của Mặc nhi, tuy rằng thân thể này là mẫu thân ruột thịt của Mặc nhi, nhưng mà linh hồn lại chính là một người khác, kỳ thật nàng rất lo lắng nam nhân kia sẽ tranh đoạt Mặc nhi với mình.
Cho dù hành vi nàng giữ Mặc nhi ở lại bên cạnh mình có chút ích kỷ, nhưng mà nàng không hối hận vì mình ích kỷ. Chỉ cần Mặc nhi và nàng chung sống hài lòng vui vẻ với nhau vậy là tốt rồi ... Mặc nhi là một bộ phận mềm mại nhất trong lòng sau khi nàng đến thế giới này, là Mặc nhi làm cho nàng có một sự thuộc về ở thế giới này. Cho dù mang trên lưng tội danh ích kỷ, nàng cũng tuyệt đối không hối hận.
Đồng thời trong lòng nàng lại an ủi chính mình, thời đại này nam nhân phổ biến ba vợ bốn nàng hầu, vì vậy lão bà (vợ) hơn nữa con cái tự nhiên mà cũng nhiều hơn. Nhìn Mạc Tử Khanh đối xử chán ghét với lão bà Liễu Hương này như vậy, chỉ sợ dưới tình huống Mặc nhi đi theo hắn, có lẽ hắn không thể toàn tâm toàn ý yêu thương Mặc nhi mới đúng.
Bởi vì đã biết mấy nhóm người trong thành đang tìm kiếm mình theo thứ tự là người Liễu gia, còn có người của Mạc Tử Khanh và Thanh Nguyên, hiện tại nàng ra cửa cũng không cần lại làm cái gì để che giấu nữa. Dù sao bọn họ đều đã biết nàng ở trong Tô phủ tại thành tây. Mà cái mặt nạ mỏng như cánh ve Phượng Vân Cẩm cho nàng hiện tại cũng không cần phải dùng nữa, sau đó cũng bị nàng tịch thu vào, thầm nghĩ về sau vạn nhất gặp phải chuyện gì khẩn cấp nguy hiểm, đúng lúc nàng còn có thể lấy ra dùng nữa. Hơn nữa ngay cả Mạc Tử Khanh và Thanh Nguyên kia còn có người Liễu gia cũng không biết tồn tại của mặt nạ này... Cho nên cái đồ kia vào lúc cần thiết thật sự còn có thể cứu nàng một mạng.
Sau khi Tô Nhược Hàm ra cửa lập tức đi đến Hương Phiêu Trai chỗ Phượng Vân Cẩm ở. Thời điểm trên đường nàng lại lo lắng, lúc ấy giữa nàng và Phượng Vân Cẩm từng có ước định, đến mùa gieo trồng gia vị, nàng sẽ đưa mầm móng (hạt giống) cho hắn, nhưng lại phải dạy cho hắn phương pháp gieo trồng...
Hiện tại sau khi đã biết Liễu gia và Phượng Vân Cẩm ở trên việc làm ăn có thể nói là đối đầu, đột nhiên nàng có chút vui sướng khi người gặp họa mà nghĩ, Phượng Vân Cẩm muốn mầm móng gia vị và phương pháp gieo trồng thì nàng liền cho hắn, nhưng mà đồng thời nàng cũng sẽ cho Liễu gia... Mặc kệ nàng có thừa nhận hay không, thì dù sao Liễu gia cũng là người thân huyết mạch của chủ nhân thân thể này. Hiện tại tuy rằng sau khi nhận thức nàng không thể giống đối đãi thân cận đối với bọn họ như đối với Mặc nhi, nhưng là ít nhất đưa cho họ một vài lợi ích thích hợp thì vẫn có thể, hiện tại nói như thế nào thì Liễu gia coi như là một cái hậu thuẫn của nàng không phải sao? ? ?
Nếu gia vị cho Phượng Vân Cẩm rồi sớm muộn gì cũng đã bị bên ngoài biết được, còn không bằng rõ ràng nàng để cho Liễu gia cũng đồng thời có được, thậm chí có thể nói là để cho gia vị này phổ biến ra ngoài, cải thiện phong cách ẩm thực của mọi người ở đây... Ha ha, dù sao vật hiếm có mới quý, khi nàng mở ăn quán cơm khẳng định sẽ lập tức dùng tới gia vị này, nếu chỉ có một mình nàng có được, khó bảo đảm không có một số người vì ích lợi bị mờ mắt mà sẽ làm ra chuyện cướp đoạt gì đó, như vậy nàng hoàn toàn là tự mình đi tìm đường chết...
Còn không bằng chờ sau khi nàng khai trương một đoạn thời gian, liền đưa phương pháp gieo trồng và mầm móng cho Liễu gia cùng Phượng Vân Cẩm, để cho bọn họ chậm rãi phổ biến thứ này đi ra ngoài. Đến lúc đó nàng đã chiếm giữ tiên cơ trước tiệm cơm cũng kiếm được một khoản bạc, thứ này phổ biến ra ngoài nàng cũng khỏi phải lo lắng cho an toàn của mình, như vậy cũng là một kế sách lưỡng toàn.
Nếu cứ như vậy mà nói, khẳng định thằng nhãi Phượng Vân Cẩm này phải chịu chút thiệt thòi, nhưng mà lúc ấy khoản nợ hắn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của nàng còn chưa tính sổ, vừa vặn liền dùng chút ấy đến bù lại là được.
Trong lòng sau khi đã có quyết sách, trên đường Tô Nhược Hàm đi tìm Phượng Vân Cẩm bước chân cũng nhanh hơn.
Thời điểm Liễu Phong Viêm trở lại thương hội Liễu gia trong Lâm Lan thành, rất xa hắn đã nhìn thấy lão cha nhà mình đang đứng ở ngoài cửa ngóng trông, mà phía sau ông còn có mấy người phụ trách thương hội ở đó khẩn trương làm bạn, hắn có chút bất đắc dĩ thở dài một hơi. Ai kêu lão cha nhà mình sau khi thấy nhị tỷ thì có bộ dáng nước mắt nước mũi làm chi, đừng nói nhị tỷ chịu không nổi, bản thân hắn nhìn cũng có chút khó có thể chấp nhận. Đường đường là gia chủ đứng đầu một gia tộc ông lại biến thành chật vật như vậy, nhìn thấy quả thực lại làm cho người ta có chút đau đầu.
Lúc này Liễu Thiên Nguyên nhìn thấy Liễu Phong Viêm lại trở về nhanh như vậy, nhất thời vội vã vọt lên trước lo lắng hỏi: “Phong Viêm sao con lại trở về nhanh như vậy? Nhị tỷ của con có đồng ý hay không hả?”
Trên mặt Liễu Phong Viêm không có thần sắc vui cười, chỉ là nhíu mày liếc mắt nhìn lão cha nhà mình một cái, sau đó liếc liếc mắt mấy quản sự phía sau ông một cái rồi thản nhiên lắc đầu đi vào trong thương hội.
Liễu Thiên Nguyên thấy tiểu nhi tử của mình chỉ lắc đầu rồi sau đó cái gì cũng không nói mà đi vào bên trong, nhất thời có chút nóng nảy, lớn tiếng la hét đuổi theo ở phía sau: “Phong Viêm con nói xem làm sao hả... vì sao nhị tỷ con lại cự tuyệt đây? Nàng có nói là nguyên nhân gì hay không hả?”
Vào nhà sau đó hung hăng rót một ly trà nóng hầm hập, Liễu Phong Viêm mới quay đầu sang Liễu lão cha cùng đi vào ở phía sau nói: “Nhị tỷ nói sau khi trở về Phượng Dương thành, thì những lời đồn đãi vô căn cứ sẽ xúc phạm tới Mặc nhi, cho nên nàng sẽ không trở về cùng chúng ta, mà lại dự tính định cư ngay tại trong Lâm Lan thành này.” Chuẩn xác mà nói nàng đã định cư ở đây rồi, nếu lần này không phải mình và cha với đại ca ngoài ý muốn tìm được mẫu tử các nàng, chỉ sợ các nàng thật sự vui vẻ sinh sống ở chỗ này.
Vừa nghe lời này, trên khuôn mặt tuấn tú có một ít nếp nhăn của Liễu Thiên liền nhăn chặt có thể kẹp chết một ruồi mạnh mẽ lắc đầu hét lên: “Cái gì? Nàng muốn mang Mặc nhi sinh sống ở đây? Điều này sao mà được hả? Không được không được, ta lo lắng!”
Liễu Phong Viêm tức giận liếc mắt lão cha nhà mình một cái: “Vậy bằng không thì thế nào? Nhị tỷ nói cũng không có sai, nếu thật sự nàng và Mặc nhi trở về Phượng Dương thành sinh sống, chỉ sợ Mặc nhi lại biến trở lại trầm mặc ít lời trước kia, người hy vọng Mặc nhi còn tuổi nhỏ mà trầm mặc giống như một đầu gỗ sao?” Hơn nữa hắn còn không nói là, nếu sau này trở về, nhị tỷ sẽ chịu lời đồn đãi vô căn cứ chỉ sợ là càng nhiều hơn.
Nhị tỷ nàng... Nàng thật sự biến hóa lớn hơn rất nhiều so với trước kia.
Đã nhiều ngày nay hắn mỗi ngày chạy tới nhà nhị tỷ, tuy rằng thực nhiều thời gian hắn đều dùng trong việc vui đùa với Mặc nhi, nhưng mà hắn vẫn thường xuyên đi dạo quanh tòa nhà được nhị tỷ thu thập có trật tự. Nhất là Mai Lâm ở phía hậu viện, còn có vườn rau xanh mượt, cùng với gà đàn mỗi ngày đều đã đẻ thật nhiều trứng gà... Hắn chưa bao giờ biết nhị tỷ trước kia mười ngón tay không dính nước dương xuân, ngay cả chải đầu cũng phải có người hầu hạ lại còn có thể làm việc nhà nông, thậm chí còn có thể nuôi gà nấu cơm... Chuyện như vậy Liễu Phong Viêm không thể tin được.
Những việc nhà nông này đừng nói nhị tỷ yểu điệu trước kia, mà ngay cả để cho bản thân Liễu Phong Viêm hắn đi làm, chỉ sợ hắn cũng làm không được...
Đã nhiều ngày tiếp xúc với nhị tỷ làm cho Liễu Phong Viêm dần dần có vài nhận thức mới đối với nhị tỷ hiện tại, cũng vì đã nhiều ngày ở chung làm cho hắn hoàn toàn nhận rõ, hiện tại nhị tỷ thật sự đã thay đổi hoàn toàn, không còn là đại tiểu thư trước kia cái gì cũng không làm, chỉ biết điêu ngoa bốc đồng, hơn nữa...
Liễu Thiên Nguyên bởi vì tiểu nhi tử mình nói mà hoàn toàn nhụt chí, hắn nhăn mặt cau mày ở đó buồn khổ hỏi: “Nhưng mà chẳng lẽ cứ như vậy mà mặc kệ mẫu tử hai người các nàng sinh hoạt tại nơi này? Ngươi đừng quên, Thanh Nguyên vẫn còn ghi hận nhị tỷ ngươi, hơn nữa ngày đó hắn cũng nói mọi chuyện sẽ không cứ như vậy mà quên đi... Ô ô ô... Hương nhi, Hương nhi số khổ của ta à... Phụ thân không yên tâm để con sống ở đây mà...” Nhắc tới phía sau vị phụ thân nào đó lại giống như bị Tà Thần nhập vào ở đó bắt đầu kêu rên.
Liễu Phong Viêm vốn đã đau đầu không thôi, lúc này lại nổi trận lôi đình trực tiếp lớn tiếng rống lên với lão cha nhà mình: “Ầm ỹ muốn chết... Nhị tỷ không đi, chẳng lẽ chúng ta lại không thể nghĩ biện pháp ở lại hay sao?” Thật sự là dốt muốn chết.
“Oa... ở lại??? Đúng nha... Sao ta lại không nghĩ tới đây? Đúng đúng đúng... Chúng ta đến Lâm Lan thành này ở lại còn không phải có thể chiếu cố mẫu tử các nàng sao. Hơn nữa ta cũng có thể thường xuyên nhìn tiểu ngoại tôn ngoan ngoãn và bảo bối Hương nhi của ta sao? Không được không được... Ta phải đi trước kêu người ta mua cho ta một tòa nhà kế bên khu nhà của Hương nhi đi, ừ... Còn phải nhanh chóng phái người đi thông báo cho Phong Liệt, để cho hắn xử lý tốt chuyện trong Phượng Dương thành, sau đó kêu hắn trực tiếp qua bên này...” Liễu lão cha được một lời đánh thức sau đó liền kích động không thôi đi tới đi lui ở phòng trong nói mãi không ngừng, thời điểm nói xong hắn lại sớm kích động không thôi liền xông ra ngoài chuẩn bị phân phó người đi làm chuyện hắn dặn dò.
Liễu Phong Viêm có chút đau đầu xoa xoa huyệt thái dương, lão cha nhà mình... Sao lần này nhìn thấy nhị tỷ lại trở nên như vậy... Ừ, cái kia gọi là gì ấy nhỉ...
Mà Tô Nhược Hàm đang đi tới Hương Phiêu Trai còn chưa biết, bởi vì nàng cự tuyệt trở về Phượng Dương thành, khiến cho toàn bộ Liễu gia lại hấp tấp muốn dời tới Lâm Lan thành ...