Tại phía xa Lâm Dương thành ở trong một căn nhà nào đó, một bóng dáng màu đen lẳng lặng ngồi ở trong lương đình bên cạnh hồ nước, nhìn lá sen khô đã rớt đầy trên mặt hồ, trên dung nhan tuyệt mỹ có chút hiu quạnh khó nén lãnh ý.
Thật lâu sau đó, bóng dáng màu đen an tĩnh giống như hòa vào đêm đen hợp thành một thể mới thản nhiên mở miệng nói: “Nếu...”
Ở phía sau của hắn, một bóng dáng màu trắng thản nhiên đáp: “Hả?”
Thanh Nguyên không có quay đầu, chỉ là lẳng lặng ngồi xuống ghế đá dựa vào lương đình, giọng điệu mang theo tức giận khó hiểu nói: “Nếu ngươi tới chính là muốn khuyên ta không cần ra tay với Liễu gia, ta nghĩ ngươi vẫn nên từ bỏ đi, ta sẽ không đáp ứng ngươi.”
“Ngươi tội gì phải lừa mình dối người?” Mạc Tử Khanh lạnh lùng nhìn hắn.
Thân hình Thanh Nguyên hơi cương cứng một cái, trong con ngươi mang theo một chút buồn bực vì bị người nhìn thấu, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Mạc Tử Khanh một cái sau đó nói: “Sao ta lại lừa mình dối người? Chẳng lẽ Thanh Linh chết không có liên quan gì tới bọn họ?”
Mạc Tử Khanh thản nhiên liếc mắt nhìn hắn cũng không thèm nhắc lại, bởi vì hắn phát hiện mặc kệ mình nói cái gì, một vấn đề mà Thanh Nguyên đã nhận thức đúng thì không quay đầu lại.
Một lát sau, Mạc Tử Khanh mới mở miệng nói: “Đã nhiều ngày qua ta luôn luôn nghĩ tới, nếu ngày ấy ta thực sự bị Ám Tinh giết chết, như vậy có phải là có thể hoàn lại đủ ân tình ta thiếu ngươi và Thanh Linh hay không? Cũng có thể làm cho ngươi không còn khăng khăng một mực tiếp tục hận thù như vậy?”
Nghe lời nói lạnh lùng bình tĩnh không gợn sóng của Mạc Tử Khanh, trên mặt Thanh Nguyên lộ ra vẻ cuồng nộ, trong đôi mắt phượng tràn đầy kích động trừng mắt nhìn Mạc Tử Khanh, thật lâu sau mới cứng ngắc nói: “Ám Tinh đã bị ta nghiêm trị...”
Mạc Tử Khanh nghe xong thì không thèm nhắc lại, đối với chuyện Ám Tinh phản bội Thanh Nguyên, kỳ thật không thể nào trách Thanh Nguyên được. Chỉ là không nghĩ tới bởi vì chuyện này lại có thể sẽ làm cho hắn gặp được mẫu tử Mặc nhi, càng không nghĩ tới cái nữ nhân kia và Mặc nhi đều có biến hóa lớn như vậy.
Càng thật không ngờ cái nữ nhân kia lại sẽ cứu mình, trở về qua nhiều ngày khi mở ra băng gạc băng bó trên miệng vết thương mới phát hiện, thì ra miệng vết thương bị cái nữ nhân kia dùng châm tuyến khâu lại giống như khâu quần áo mà khâu lên. Tuy rằng nhìn thì có chút xấu xí, nhưng mà lại không thể không thừa nhận với biện pháp xử lý miệng vết thương này mà nói thì cực kì hữu hiệu. Miệng vết thương trên người hắn có thể tốt lên nhanh như vậy, hoàn toàn có quan hệ rất lớn với phương pháp nàng xử lý miệng vết thương.
Cái nữ nhân này trước kia không phải rất sợ chết lại nhát như chuột sao, không nghĩ tới sau khi mất trí nhớ, nàng lại dám đối mặt với người một thân là miệng vết thương mà ra tay khâu lại?
Nàng thật sự không hề giống như với trước kia.
Không còn dùng ánh mắt si mê nhìn hắn, thật tình yêu thương với Mặc nhi, còn có tài nấu nướng cực kỳ tốt, cùng với sắc bén khắp người nàng...
Trong lúc Mạc Tử Khanh đang trầm tư, Thanh Nguyên đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía hắn chần chờ mở miệng hỏi: “Ngươi nói... Một người sau khi mất đi trí nhớ lại biến hóa thực sự lớn như vậy sao?” Có thể nào cái nữ nhân giả dối kia lại giả ngây giả dại lừa gạt mọi người hay không đây?
Mạc Tử Khanh ngồi ở trước bàn đá, trong tay nhẹ cầm lên cái chén tỏa ra ánh huỳnh quang nhàn nhạt ở trong đêm tối, khóe miệng hơi nở nụ cười khổ tự giễu không thể nhận ra rồi tự rót cho mình một ly rượu, ngửa đầu uống cạn sau đó trầm mặc không nói.
Làm sao hắn lại không muốn biết vấn đề này đâu, một người mất trí nhớ thực sự có thể thay da đổi thịt biến hóa đến trình độ như vậy sao?
“Thực và giả, quan trọng sao?” Mạc Tử Khanh thản nhiên nghiêng đầu nhìn về phía Thanh Nguyên đang ngồi dựa vào rào chắn lương đình ở bên kia lạnh nhạt hỏi.
Quan trọng sao?
Đúng vậy... Mặc kệ nàng là thật sự mất trí nhớ cũng tốt, giả ngây giả dại lừa gạt mọi người cũng được, cái này đối với Mạc Tử Khanh hắn cũng đã không trọng yếu, đối với Thanh Nguyên hắn mà nói còn trọng yếu sao?
Xác thực cũng không trọng yếu...
Dù sao cứ như vậy mà kêu hắn buông tha cho việc trả thù đối với Liễu Hương, Thanh Nguyên tự nhận có chút làm không được, dù sao đây cũng lý do chống đỡ cho hắn thời gian năm năm qua. Về phần Liễu gia... đây hoàn toàn chính là một vấn đề thuận tiện, chỉ vì cái nam nhân vứt con bỏ vợ kia muốn Liễu gia... Hắn muốn, như vậy Thanh Nguyên hắn đều phải cướp đi hết thảy. Hắn nghĩ sau nhiều năm vứt bỏ rồi tìm mình và Thanh Linh về chính là một loại ban ân đối với mình sao? Quả thực là nằm mơ... Mẫu thân đã chết rồi, mà Thanh Linh cũng đã chết... Huống chi lần này hắn lại vọng tưởng muốn lợi dụng Mạc Tử Khanh đến để áp chế mình, thực sự cho rằng mình yếu đuối như vậy sao? Sẽ ngoan ngoãn nghe hắn phân phó sao?
Đúng lúc hắn cùng với Liễu gia vốn là có thù cũ, hơn nữa người nọ cũng có ý đồ với Liễu gia, cũng đúng dịp tăng thêm Thanh Nguyên đến tính sổ chung, không phải rất tốt sao?
Mặc kệ nguyên nhân cái nữ nhân kia hại chết Thanh Linh, hay là nàng ta thiết kế gả cho Mạc Tử Khanh. Chung quy điều mà hắn chú ý nhất, lại hoặc là nói ghen tị nhất, kỳ thật cũng chỉ vì nàng cuối cùng đã từng có được người nam nhân trước mắt này mà thôi...
Trời biết, Thanh Nguyên hắn có bao nhiêu chán ghét nàng...
Phượng mâu hơi nheo lại, trong ánh mắt tràn đầy phức tạp nhìn Mạc Tử Khanh trong trẻo nhưng lạnh lùng như ánh trăng đạm mạc đang ngồi uống rượu ở trước bàn đá. Đột nhiên Thanh Nguyên châm chọc lạnh lùng cười rộ lên, tươi cười trên dung nhan tuyệt mỹ có chứa vẻ chua sót nhàn nhạt. Hắn đi đến trước bàn đá, nhấc lên mấy bình rượu trên bàn còn có chưa mở niêm phong, xé đi giấy niêm phong trên mặt ngửa đầu trút vào trong miệng, rượu trong suốt từ cái cằm hoàn mỹ của hắn nhỏ giọt ở trên áo bào màu đen như mực của hắn.
Thật lâu thật lâu sau đó, Thanh Nguyên mới ngừng tiếng cười lạnh của mình, nhìn chằm chằm vào Mạc Tử Khanh ở đối diện tự giễu nói: “Cũng đúng... người lãnh tâm lãnh tình giống như ngươi vậy, người nào cũng không vào được trong lòng ngươi, thực và giả giống như cũng thực sự không còn trọng yếu nữa ... nhưng mà, ta không hiểu... Thật sự thực không hiểu, không biết là trước kia căn bản ta không có hiểu rõ ngươi, hay là trong năm năm này ngươi trở nên làm cho ta nhìn không thấu.”
“Không hiểu vì sao ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng như vậy... Giống như ngươi đối tất cả mọi người đều là lạnh lùng như vậy, thật sự là không biết cái dạng người gì mới có thể cho ngươi thể động dung?” (động dung: lộ vẻ xúc động)
Thanh Linh không thể, Liễu Hương kia lại không thể...
Ai mới có thể đi vào tâm của ngươi? Hoặc là... Ngươi vốn vô tâm?
“Thanh Linh cho đến khi chết đi vẫn tưởng niệm ngươi, nhưng mà ngươi lại thầm nghĩ chặt đứt nhung nhớ của nàng, cảm thấy đây là vì tốt cho nàng, nhưng đó căn bản không phải là nàng muốn ... Mà cái nữ nhân Liễu Hương kia, rõ ràng ngươi chán ghét nàng đến cực điểm, nhưng mà sau khi đã xảy ra chuyện kia, ngươi lại không có giết nàng, thậm chí... thậm chí còn cưới nàng, để cho nàng sinh ra hài tử của ngươi... Mạc Tử Khanh... Ngươi thà rằng cùng một nữ nhân như vậy sinh hoạt ở dưới một mái nhà, cũng không muốn...” Thời điểm nói tới đây, cảm xúc của Thanh Nguyên có chút kích động.
Đối với lời nói lên án của Thanh Nguyên, Mạc Tử Khanh chỉ lạnh lùng ngẩng đầu nhìn hắn một cái, trong con ngươi đen thâm thúy trong trẻo nhưng lạnh lùng híp lại vài phần, thật lâu thật lâu sau hắn mới thản nhiên nói: “Ta nói rồi ... Không có khả năng... Hôm nay ta đến chỉ là muốn nói, Liễu Phong Liệt đã trở lại Phượng Dương thành để xử lý tình huống phát sinh trong thương hội Liễu gia bên đó. Ta mặc kệ kế tiếp ngươi muốn làm cái gì, chỉ hy vọng ngươi có thể biết được Mặc nhi là con ta, ngươi làm cái gì cũng có thể, nhưng mà không thể động vào nó... Nó chỉ là một đứa nhỏ.” Dứt lời Mạc Tử Khanh liền đứng lên, buông ly rượu trong tay chuẩn bị rời đi.
Thanh Nguyên gắt gao nắm chặt lòng bàn tay, nghiêng đầu nhìn bóng dáng màu trắng chuẩn bị rời đi, môi mỏng hé mở khẩn trương hỏi ra miệng: “Ta có thể cho rằng là... là ngươi đến cảnh cáo ta không?”
Mạc Tử Khanh đã đi đến cổng lương đình đưa lưng về phía Thanh Nguyên không có quay đầu lại, chỉ là cước bộ dưới chân hơi tạm dừng một chút sau đó đạm mạc mở miệng: “Tùy ngươi nghĩ như thế nào.” Sau khi nói xong hắn nhanh chân rời đi, chỉ để lại Thanh Nguyên sắc mặt âm trầm ở lại trong lương đình.
Đã nói đến nước này, hy vọng Thanh Nguyên ngươi sẽ không làm cho giữa ta và ngươi trở mặt, mười mấy năm hữu nghị hóa thành một làn mây khói là được.
*****
Sau khi Tô Nhược Hàm đã biết được buổi tối Liễu lão cha và Liễu tiểu đệ muốn đến đây, nghĩ tới buổi trưa bộ dạng đang thèm ăn của hai tên cật hóa Mặc nhi và Tiểu Bạch ở trong nhà. Nàng buồn cười lại chạy tới trong không gian hái được một ít rau dưa mùa này, chẳng qua rau dưa này là sản phẩm của không gian, hương vị khẳng định khác nhau rất lớn mà thôi! Nhất là biết rõ gia hỏa Liễu Phong Viêm cũng là điển hình của một tên cật hóa, đã nhiều ngày sang đây cũng giành ăn không ít với Mặc nhi và Tiểu Bạch, lúc Tô Nhược Hàm nấu cơm thì lại tăng số lượng nhiều thêm một ít.
Tự mình động thủ cơm no áo ấm, từ sau khi mua xong tòa nhà này, Tô Nhược Hàm nghiễm nhiên sắp xếp bên trong tòa nhà trong tay có đều có trật tự. Hiện tại không riêng gì hậu viện được trồng một phần rau cải nàng dời ra từ trong không gian, sau đó nàng lại nuôi nấng thêm một ít vịt và ngỗng. Mà trong hồ sen khi vào mùa đông thì lá sen đã sớm khô đi, nhưng sau khi nàng nhìn thấy cá con bên trong đều rất nhỏ bé, liền mua một ít cá con mới nuôi dưỡng ở trong không gian, đợi cho thời gian khác biệt và nước suối bên trong bổ dưỡng xong. Sau khi cá bột nhanh chóng lớn lên lại bị nàng bắt ra quăng đến bên trong hồ sen trong nhà, hiện tại trong hồ sen trong suốt có thể thấy đáy bầy cá đang kết đội bơi qua bơi lại nơi nơi.
Cơm chiều chính là nàng hạ quyết tâm chuẩn bị, vừa giết gà làm thịt ngỗng, lại là bắt cá nấu thịt, bởi vì buổi tối có thêm hai người ăn cơm. Một bữa cơm này nàng nấu còn muốn phong phú hơn so với ăn bữa cơm đoàn viên thời điểm qua năm mới cùng với Mặc nhi nữa!
Cho nên đợi đến khi Liễu lão cha và Liễu tiểu đệ đến, phụ tử hai người sau khi nhìn thấy nàng chuẩn bị một bàn đồ ăn vô cùng phong phú, cũng vô cùng ăn ý nuốt nuốt nước miếng. Nhất là mấy ngày gần đây đây cũng là lần đầu tiên Liễu lão cha được thưởng thức đồ ăn Tô Nhược Hàm làm, khi hắn gắp đồ ăn đưa đến miệng khi cảm nhận được mỹ vị vô cùng tuyệt diệu, hạnh phúc híp cả mắt, giống như một lão hồ li được ăn no nê... Hương nhi nhà mình làm đồ ăn thật đúng là mỹ vị.
Nhưng ý nghĩ như vậy cũng chỉ duy trì một lát, đợi cho đến khi hắn nghĩ đến trước kia Hương nhi nhà mình lại là mười ngón không dính nước dương xuân. Đừng nói là nấu cơm, là một nha đầu cho dù là ngay cả ngũ cốc cũng không phân biệt được, hiện tại lại có thể làm ra một bàn đồ ăn như vậy, phải nói nàng trở nên giỏi giang, hay là nói nàng ăn không ít khổ đây? Bảo bối mình nâng ở trong lòng bàn tay còn sợ ngã, ngậm ở trong miệng lại sợ tan. Sau năm năm gả cho Mạc Tử Khanh, cho tới bây giờ lại đến nông nổi có thể tự lập. Nghe hỗn tiểu tử Phong Viêm nói, thời điểm nhiều ngày tới đây, hắn còn nhìn thấy Hương nhi cho gà cho vịt ăn, thậm chí còn quét tước chuồng gà, nơi đó thật là bẩn a... Ô ô ô, Hương nhi đáng thương, rốt cuộc con ăn bao nhiêu khổ rồi hả? Năm năm, số lần nàng về nhà mẹ đẻ ít đến đáng thương, thời điểm mỗi lần mình mang theo hai tên hỗn tiểu tử trong nhà đi thăm nàng, nàng lại không có đề cập tới việc này, không nghĩ tới cuộc sống của nàng lại trôi qua gian khổ như vậy.
Nếu lúc này Tô Nhược Hàm biết được suy nghĩ trong lòng Liễu lão cha là cái gì, nhất định nàng sẽ nhảy ra lớn tiếng phản bác nói, đại thúc ngài nghĩ quá nhiều...
Liễu lão cha nháy mắt hốc mắt hơi hồng lên, trong mắt mang theo hơi nước nhìn Tô Nhược Hàm ở bên kia đang ôm Mặc nhi gắp thức ăn cho nó, hơi nghẹn ngào nhỏ giọng nói: “Ô... Hương nhi con...” Con chịu khổ rồi... Ô ô ô.
Tô Nhược Hàm ngẩng đầu thần sắc mờ mịt nhìn Liễu lão cha đột nhiên đỏ hốc mắt, đang yên lành ăn cơm sao mỹ đại thúc thế nào lại là nước mắt nước mũi nữa đây? Chẳng lẽ là mình làm đồ ăn không hợp khẩu vị? Nhưng mà sẽ không đâu nha, tên Phượng Vân Cẩm được chiều chuộng thành cái đức hạnh kia, không phải cũng thích ăn đồ ăn do mình làm? Chẳng lẽ đây là nguyên nhân khẩu vị mọi người không đồng nhất?
Sau khi trong lòng có suy đoán, Tô Nhược Hàm xấu hổ cười cười nói: “Ách... Trù nghệ của ta không được tốt, nếu đồ ăn không hợp khẩu vị của ngươi mà nói thì thông cảm nhiều cho. Phải biết rằng thời điểm ta vừa tới nơi này, lúc ấy nấu cơm không cháy khét thì cũng sống, hiện tại đã tốt hơn rất nhiều.”
“Ô ô ô... Hương nhi à, con chịu khổ ...” Tô Nhược Hàm nói chưa dứt lời, vừa nói ra thì hốc mắt Liễu lão cha lại triệt để đỏ lên.
Liễu Phong Viêm ở bên cạnh đang dùng sức nuốt xuống thịt xào khô Tô Nhược Hàm làm, sờ sờ khóe miệng dính mỡ cười nói: “Nhị tỷ suy nghĩ nhiều, phụ thân mới không phải nói trù nghệ của tỷ không tốt đâu, chính là thật quá tốt, lão nhân gia hắn mới đau lòng tỷ đó ... Lại nói, tỷ nói trù nghệ của tỷ không tốt, vậy không phải thật đả kích người sao? Đệ lại nghe được cái tên Phượng Vân Cẩm kia ở trước mặt đệ khoe khoang, có vẻ như tỷ còn viết một ít thực đơn mọi người cũng chưa thấy qua bán cho hắn đấy. Nhưng mà... Nhị tỷ à, không phải cái gì tỷ cũng không nhớ rõ sao, tại sao còn nhớ rõ cái gì mà thực đơn tổ truyền? Hơn nữa... Nhà chúng ta làm gì có sách dạy nấu ăn tổ truyền chứ?” Hơn nữa hắn thật sự rất ngạc nhiên, 'sách dạy nấu ăn tổ truyền' lúc trước nhị tỷ nói cho Phượng Vân Cẩm, khụ... Rốt cuộc là làm sao mà có? Trời mới biết, tổ tiên năm đời trước của Liễu gia, giống như vốn cũng không có một người nào có trù nghệ tốt, mặc kệ nam nhân hay là nữ nhân, trù nghệ đều là không thể nào gặp người khác, làm sao có thể nghĩ được cái sách dạy nấu ăn gì chứ hả?
Mà ngày ấy thời điểm tên Phượng Vân Cẩm kia đụng phải mình, hắn lại nói lúc ấy nhị tỷ nói là... sách dạy nấu ăn tổ truyền ...
Sau khi Liễu Phong Viêm nói xong, lập tức sắc mặt Tô Nhược Hàm cứng đờ, có chút xấu hổ ngồi ở đó, trong lúc nhất thời không biết phải giải thích như thế nào.
Mà lúc này Liễu lão cha là trực tiếp nổi giận đùng đùng ở dưới bàn hung hăng đạp một cước tới Liễu Phong Viêm đang ngồi ăn bên cạnh mình, tên hỗn đản này... Đừng tưởng rằng mình không biết nó đang suy nghĩ cái gì, y theo tính tình vơ vét của cải của Phong Viêm này, nhất định đang bày mưu hại người. Nếu Liễu gia thực sự có cái gì mà sách dạy nấu ăn tổ truyền, còn cần phải vội vàng chạy tới chạy lui, nghĩ biện pháp cho tửu lâu nhà mình đi bán, nhìn xem có thể kiếm thêm một ít ngân lượng cũng tốt.
Ài, hai con trai của mình cái gì cũng tốt, chính là cái tính tình vơ vét của cải kia... Thật sự là làm cho Liễu lão cha hắn có chút theo không kịp.