Đợi cho đến khi Tô Nhược Hàm tiễn bước chủ tớ Phượng Vân Cẩm đi, đã là nửa canh giờ sau.
Trong nửa canh giờ này, Tô Nhược Hàm mới biết được, nói chuyện cùng với nam nhân khôn khéo như Phượng Vân Cẩm là mệt mỏi cỡ nào. Chỉ vì thời khắc nào cũng phải cảnh giác cạm bẫy trong lời nói của đối phương, còn có cái tên kia trong lơ đãng lại lộ ra sự tính kế, làm cho nàng cũng không thể không phòng bị.
Cuối cùng nàng đáp ứng dùng phương pháp nấu canh cá cộng thêm mầm móng gia vị trong tay để đổi lấy Phượng Vân Cẩm ra tay giúp đỡ. Nhưng mà bởi vì tính tình Phượng Vân Cẩm khôn khéo, Tô Nhược Hàm vẫn không có quá hoàn toàn tín nhiệm hắn, chỉ nói là hiện tại cũng chưa đến thời kỳ gieo trồng gia vị này, nàng sử dụng cũng chỉ là đồ tích trữ thu hoạch trước kia.
Nàng dám nói như vậy, thực rõ ràng nàng có chú ý tới, chủ tớ hai người Phượng Vân Cẩm đều không hề động đũa ăn qua bàn ớt xanh xào thịt gà, hơn nữa ớt xanh kia bị nàng xào có chút cháy khét, muốn phân biệt rõ ràng quả thực không dễ dàng, huống chi là chủ tớ hai người Phượng Vân Cẩm chưa từng có gặp qua thực vật này.
Mà cuối cùng nàng có thể đáp ứng giao ra mầm móng còn có một nguyên nhân chính yếu đó là, nàng ở đây thân phận cũng chỉ là một quả phụ, mà nếu Phượng Vân Cẩm có ý định muốn cướp lấy mầm móng, tuy rằng nàng có không gian, nhưng mà Mặc thì làm sao bây giờ? Nói chung nàng vẫn không thể mang theo Mặc nhi trốn mãi trong không gian được?
Cái đó đi ngược lại với cuộc sống mà nàng muốn.
Về phần những người tìm mình, mặc kệ hiện tại mục đích bọn họ là gì, chẳng sợ đối phương có là người thân của khối thân thể này, nàng cũng không tính đi đối mặt. Dù sao linh hồn của thân thể này đã thay đổi, hiện tại nàng chính là Tô Nhược Hàm... Một linh hồn đến từ thời không khác mà thôi. Người và chuyện trước kia, cũng không có quan hệ nào với nàng cả.
Nhất là phát sinh chuyện một lần kia cái tên kêu Ám Tinh lừa nàng đến Lâm Lan thành này, nàng có mâu thuẫn sâu đậm đối với người lần này mang theo hình vẽ tìm kiếm nàng và Mặc nhi.
Tuy rằng đáy lòng ẩn ẩn có chút đoán đối phương có thể là người nhà Mặc nhi hay không, nhưng mà... sau một đoạn thời gian sinh hoạt cùng Mặc nhi…
Chẳng sợ sẽ bị nói là ích kỷ, nàng cũng luyến tiếc Mặc nhi rời khỏi mình, huống chi chính Mặc nhi cũng không muốn rời đi.
Cho nên những người tìm nàng, không thấy là tốt nhất.
Cho dù Phượng Vân Cẩm biết nguyên nhân Tô Nhược Hàm nói như vậy là không thể tín nhiệm hắn, nhưng hắn vẫn không có mở miệng phản bác. Tiếp theo đó hắn lại nói ra một điều kiện, mầm móng có thể đợi cho đến mùa gieo trồng thì đến lấy, nhưng mà nàng nhất định phải nói cho hắn phương pháp gieo trồng gia vị này.
Vốn Tô Nhược Hàm không muốn đáp ứng, nhưng khi nhìn thấy Phượng Vân Cẩm lấy ra mặt nạ da người mỏng như cánh ve, thì vội vàng đáp ứng, đây chính là thứ tốt... Dù sao mầm móng cũng đã đáp ứng cho hắn, nói cho hắn phương pháp gieo trồng lại có cái gì mà không được? Dù sao cũng còn có mấy tháng, nàng hoàn toàn có thể dựa vào gia vị này kiếm được một khoản.
Trước khi đi Phượng Vân Cẩm lấy ra ngân phiếu một ngàn lượng đưa cho Tô Nhược Hàm, sau đó mang theo phương pháp nấu canh cá nàng viết rồi đi, nói là coi như mua của nàng, mà mỗi một phần canh cá được bán ở trong Hương Phiêu Trai, sẽ chia một phần mười lợi nhuận cho nàng.
Tuy rằng so với phần lớn Phượng Vân Cẩm kiếm được, một phần mười này của nàng cũng không tính là nhiều, nhưng mà nàng cũng chỉ ra một cái phối phương mà thôi. Hương Phiêu Trai trải rộng Phượng Lan quốc, bây giờ còn đang có ý đồ phát triển tới Thương Lan quốc, được chia xuống từ mỗi một khách điếm, tích tiểu thành đại cũng vẫn có thể xem là một con số không nhỏ.
Lúc này tâm tình của Tô Nhược Hàm vì bị người nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của mới hơi dễ chịu một chút, có bạc lấy cũng là không sai, không lấy cũng uổng.
Hơn nữa sờ một ngàn lượng bạc ở trong lòng... đúng là một khoản tiền thật lớn... Căn nhà mới mua này cũng là một ngàn bốn trăm lượng bạc.
Tiễn bước Phượng Vân Cẩm, Tô Nhược Hàm đóng cửa trở lại thu dọn sạch sẽ nhà ăn xong, thừa dịp Mặc nhi còn đang trong giờ ngủ trưa, nàng lắc mình tiến vào trong không gian, thu hoạch toàn bộ gia vị đã thành thục lại một lần nữa, sau đó lại trồng xuống cái mới.
Nhìn những bao tải tràn đầy trong trúc phòng, khóe miệng nàng gợi lên nụ cười lạnh.
Phượng Vân Cẩm muốn gia vị mầm móng thì thế nào?
Cho nhiều hay cho ít là do nàng quyết định, hơn nữa...
Tên kia có những thứ này sau đó còn không biết ăn như thế nào, lại không biết cách phối hợp giữa những gia vị này.
Đến lúc đó hắn còn có một đống lớn vấn đề cầu nàng, ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây. Hôm nay hắn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của nàng, chẳng lẽ đến lúc đó nàng sẽ không thể lên giá sao?
Nàng là người cái gì cũng ăn, chính là không ăn mệt!
Hôm nay Phượng Vân Cẩm hắn dám nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của với nàng, thì cũng đừng oán trách nàng ngày sau tàn nhẫn bắt bí một khoản.
Phượng Vân Cẩm đã mang theo Phượng Thiên rời khỏi Tô phủ, lúc này không hiểu sao cả người rùng mình một cái, Phượng Thiên ở một bên khó hiểu mở miệng: “Thiếu gia... Người làm sao vậy?”
“Khụ... Không có gì.” Phượng Vân Cẩm lắc đầu, trong lòng âm thầm oán thầm, vì sao vừa rồi trong lòng có loại cảm giác giống như bị người tính kế vậy?
Thấy Phượng Vân Cẩm nói chính mình không có việc gì, Phượng Thiên ngược lại buồn bực thêm nghi hoặc liếc hắn vài lần, cuối cùng nhịn không được hỏi Phượng Vân Cẩm đang ở phía trước: “Thiếu gia... hôm nay người thực không thích hợp!”
“Hả?” Bước chân Phượng Vân Cẩm hơi ngừng, nghiêng người nghi hoặc nhíu mày nhìn về phía Phượng Thiên.
Phượng Thiên cong khóe miệng, giống như là đang rang đậu bùm bùm lốp bốp mở miệng nói: “Đúng là thực không thích hợp! Ngày thường trong việc buôn bán người có thể áp đối phương một phần là áp một phần. Nhưng mà hôm nay lúc giao dịch với nữ nhân kia, tuy rằng rõ ràng thoạt nhìn giống như là người nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, nhưng mặt nạ da người mỏng như cánh ve kia lại là tác phẩm của đại sư bậc nhất của Phượng Lan quốc làm ra, chỉ riêng nó cũng đã là giá trị xa xỉ, người lại... lại còn trả thêm bạc cho nàng, ưu đãi đối nàng như vậy... Mặc kệ thấy thế nào, đây, đây cũng thực không phù hợp với tính tình trong ngày thường của thiếu gia.” Thiếu gia ngày xưa, chỉ sợ không áp chế đối phương tới cực điểm là sẽ không nhả ra.
Hơn nữa để cho Phượng Thiên khó hiểu là, nữ nhân kia cũng chưa nói muốn lấy bạc phương pháp nấu canh cá kia, ngược lại thiếu gia nhà mình là chủ động tặng một ngàn lượng bạc đi ra ngoài, còn muốn chia lời cho nàng... Đây là cái gì với cái gì hả? Ngày thường thiếu gia khôn khéo đến hận không thể cướp hết bạc trong túi của đối phương, hôm nay là bị Tà Thần bám vào người hay sao?
Nghe xong Phượng Thiên oán giận, Phượng Vân Cẩm chỉ cười nhẹ không nói gì nhìn hắn một cái rồi xoay người bước đi, chuẩn bị bắt tay vào xử lý việc thương nghị với nữ nhân kia.
Về phần chuyện khó hiểu trong lòng Phượng Thiên... Ha ha, coi như hôm nay tâm tình hắn tốt mà gây nên đi!
Trong thương hội Liễu gia Lâm Lan thành.
Liễu Thiên Nguyên nhíu chặt mày trầm mặc ngồi ở chủ vị trong phòng hội nghị, hai người Liễu Phong Viêm cùng Liễu Phong Liệt ngồi ở hai bên trái phải của hắn. Lúc này bọn họ đều cau chặt mày, sắc mặt mang theo lãnh liệt nhìn bảy tám quản sự phía dưới trong thương hội Liễu gia ở Lâm Lan thành.
Nhìn mấy người đứng đối diện ở phía dưới, tầm mắt Liễu Thiên Nguyên lạnh như băng đảo qua trên người mấy người này, tay phải mạnh mẽ đập lên bàn trà bên cạnh một cái, chén trà bằng Bạch ngọc hảo hạng mang theo nước trà nóng bỏng bên trong bị đập vỡ bay qua bảy tám người phía dưới.
Khi bạch ngọc vỡ vụn mang theo nước trà nóng bỏng văng tung toé đến trên người mấy người, tất cả đều run rẩy, lại cứ thế mà đứng ở nơi đó không dám tránh đi, chỉ cúi đầu thân mình run run không thôi.
Trên người Liễu Thiên Nguyên mang theo hơi thở cuồng nộ nhìn mấy người đó, giọng điệu tức giận đến cực điểm lạnh giọng nói: “Được... Tốt lắm... Ta chưa bao giờ biết, Liễu gia chúng ta toàn nuôi dưỡng một đám phế vật.” Lúc đang nói đến hai chữ phế vật, giọng điệu của hắn có thể nói là gằng giọng đến cực điểm, làm cho đám người phía dưới vốn đang kinh hoàng, lúc này lại vạn phần hoảng sợ, trong đó có một người mập mạp đứng ở cuối cùng sợ tới mức ngã quỳ gối xuống đất.
“Lão, lão gia... Ngài, ngài bớt giận, thuộc hạ đã phái người đưa bức họa của nhị tiểu thư và tiểu chủ tử đi từng cửa hàng ở Lâm Lan thành hỏi thăm, tin tưởng rất nhanh sẽ có tin tức.” Có một nam tử cao gầy thấy tên mập phía sau sợ tới mức ngã ngồi ở đó liền dẫn đầu nói ra, lúc này đang xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán khẩn trương mở miệng.
“Rất nhanh, rất nhanh? Rất nhanh là bao lâu? Nói như vậy ta đã nghe xong vô số lần, hiện tại ngay cả gật đầu một cái cũng không có, ta nuôi nhóm các ngươi dùng để làm gì?” Liễu Thiên Nguyên tức giận đến sắc mặt đỏ lên trừng mắt mấy tên thuộc hạ phía dưới.
Thời gian từ khi Mặc nhi mất tích đến bây giờ cũng đã bảy tám ngày, mình và Phong Liệt từ Phượng Dương thành chạy tới cũng đã năm ngày, nhưng mà một chút tin tức cũng không có, điều này làm cho hắn làm sao không nóng vội, không lo lắng?
Lúc này Hương nhi còn chưa tìm được, mà Mặc nhi là hài tử duy nhất của Hương nhi hiện tại cũng mất tích, Liễu Thiên Nguyên tức giận đến thổi râu trừng mắt nhưng mà lại không có cách nào.
Phân hội Liễu gia trải rộng cao thấp khắp Thương Lan quốc, trong Lâm Lan thành cũng có thương hội của bọn họ. Theo lý thuyết muốn tìm hai người ở trong Lâm Lan thành này, đối với bọn họ mà nói cũng không phải rất khó khăn mới đúng. Nhưng mà không biết là nguyên nhân gì, mà một chút tin tức cũng điều tra không được, cứ giống như là đá chìm đáy biển.
Liễu Thiên Nguyên hô hấp dồn dập sau đó ngồi xuống, nhìn hai đứa con trai bên cạnh, khó nén vẻ tiều tụy mỏi mệt mở miệng nói: “Phong Liệt, Phong Viêm... các con nói Mạc Tử Khanh bên kia có tin tức không?”
Lúc phụ tử hai người Liễu Thiên Nguyên và Liễu Phong Liệt tiến đến Lâm Lan thành, thì biết được Mạc Tử Khanh đã mang theo thủ hạ ảnh vệ của hắn cũng chạy tới Lâm Lan thành. Mặc dù bọn họ không báo cho Mạc Tử Khanh biết, nhưng mà Mạc Tử Khanh cũng biết được Mặc nhi mất tích ...
Tuy rằng bởi vì nguyên nhân kia, Liễu gia và Mạc Tử Khanh đã hoàn toàn quyết liệt, nhưng mà hiện tại gặp phải tình huống Mặc nhi mất tích, Liễu Thiên Nguyên vẫn nhịn không được mà chờ đợi, Mạc Tử Khanh hắn ở bên kia có thể có được một ít tin tức tìm được Mặc nhi cũng tốt.
Trong con ngươi của Liễu Phong Liệt đã che kín tơ máu, sau khi từ Phượng Dương thành chạy tới Lâm Lan thành hắn cũng chưa từng nghỉ ngơi qua. Lúc này mặc dù thần sắc của hắn lộ vẻ mỏi mệt, nhưng mà sắc mặt lại lạnh lùng mở miệng: “Hắn bên kia có thể có tin tức thì rất tốt, nhưng chúng ta không thỏa mãn ký thác hy vọng ở trên người người khác, để cho người phát bố cáo treo giải thưởng tìm người đi!” Số tiền lớn cám dỗ xuống, nếu có người gặp qua Mặc nhi và nhị muội, nên sẽ xuất hiện mới phải.
Hơn nữa để cho mấy người phụ tử Liễu gia lo lắng là, hôm nay đã là đêm ba mươi, cách ngày Mặc nhi mất tích đã bảy tám ngày, vào thời gian mùa đông khắc nghiệt này, Mặc nhi nó chịu được đói rét sao? Lại hoặc là nói, Lâm Lan thành này là vùng biên cảnh, bé có bị bọn buôn người bắt cóc hay không??
Nghĩ đến bóng dáng nhỏ gầy của Mặc nhi, cùng với khuôn mặt nhỏ nhắn giống như Hương nhi, lúc này còn không biết ở cái góc nào đó chịu đói chịu khổ, trên gương mặt già nua đã có nếp nhăn của Liễu Thiên Nguyên liền tràn đầy ưu thương, cả người thoạt nhìn già nua không ít.
Nữ nhi đáng thương của hắn, còn có đứa cháu ngoại nhỏ đáng thương, ai...
Đều phải trách hắn, nếu ngày đó hắn không nói ra như vậy với Hương nhi, mọi chuyện sẽ không đi tới cục diện hôm nay có phải hay không?
Nghĩ đến đây, trên mặt Liễu Thiên Nguyên giăng đầy vẻ tự trách, nhìn mấy quản sự phía dưới còn đang run rẩy đứng ở nơi đó, hắn suy sụp phất phất tay, thần sắc mỏi mệt mở miệng: “Cứ chiếu theo đại thiếu gia nói mà đi làm đi, chỉ cần có người đưa ra manh mối của Hương nhi và Mặc nhi, đều dùng số tiền lớn tạ ơn.” Chỉ cần có thể tìm được mẫu tử bọn họ, bao nhiêu tiền cũng không sợ.