“Ngươi nói cái gì?” Tiếng nói thanh lãnh, động tác mặc quần áo ngừng lại, nghiêng người nhíu mày nhìn về phía Quỷ Túc vừa mới tiến vào phòng.
Quỷ Túc thấy được chủ tử nhà mình nhíu mày, khẩn trương cúi đầu lặp lại: “Hàn Lệ đi tìm phụ tử Liễu gia... đoàn người bọn họ đi tới thành tây Lâm Lan thành.”
Thanh Nguyên trầm mặc cài đai lưng, một lúc lâu sau mới nhướng mày mở miệng: “Có biết vì sao Hàn Lệ tìm phụ tử Liễu gia?”
“Không biết...” Trên trán Quỷ Túc dần dần chảy ra mồ hôi lạnh.
Thanh Nguyên lạnh lùng liếc mắt nhìn Quỷ Túc một cái, trong giọng điệu có vẻ lạnh lùng hỏi: “Vậy có biết bọn họ đi chỗ nào ở thành tây không?”
Quỷ Túc cúi người quỳ dưới đất mồ hôi lạnh trên trán rơi xuống, hơi gật gật đầu: “Tô phủ thành tây.”
Bầu không khí trong phòng yên tĩnh, Thanh Nguyên đưa tay sửa sang lại mũ phát quan bằng mặc ngọc trên đầu, hắn nâng tay khẽ nhíu mày, khi tầm mắt đảo qua linh đang trên cổ tay mình, trong mắt nhanh chóng hiện lên vẻ chán ghét...Mắt phượng khép hờ cất giọng lạnh lùng nói:
“Chuẩn bị xe... Đi thành tây!”
*****
Tô Nhược Hàm cầm chén trà thổi một hơi, nhìn đám sương lượn lờ trên miệng chén, nàng có chút buồn bực ngẩng đầu liếc mắt nhìn phía trước một cái, lập tức lại nản lòng bĩu môi, phát hiện Mặc nhi trong lòng kéo kéo ống tay áo của nàng nhỏ giọng kêu: “Mẫu thân...” Đôi mắt to đen nhánh trông mong nhìn nhìn chén trà trong tay nàng, lúc này nàng mới phản ứng kịp, mĩm cười lại nhanh chóng thổi mấy hơi, đợi cho trà không còn nóng mới đưa cho Mặc nhi.
Có lẽ chính nàng cũng không phát hiện, sự tương tác giữa nàng và Mặc nhi không hề ngoài ý muốn mà rơi vào ở trong mắt của mấy người khác đang có mặt ở đó, nhất là sự kinh ngạc trong lòng Mạc Tử Khanh và mấy người phụ tử Liễu gia rõ ràng nhất.
Tuy rằng đã biết được sau khi Mặc nhi mất tích thì vẫn luôn sinh hoạt cùng với nàng, nhưng mà bọn họ vẫn không có quá tin tưởng nàng có thể thuận theo mà thân thiết chiếu cố Mặc nhi như vậy. Hơn nữa hành vi của nàng hoàn toàn là vô cùng tự nhiên, đó không hề là làm bộ, tuyệt đối là hành vi theo bản năng... Trước kia nàng đối với Mặc nhi chính là...
Nhìn Mặc nhi đang cầm chén trà mỉm cười ngọt ngào, trong lòng mấy người đang ngồi đó đều có chút phức tạp.
Mạc Tử Khanh khẽ nhướng đuôi lông mày, Mặc nhi thay đổi rất nhiều... Hình như ở trong trí nhớ của hắn, hắn chưa bao giờ thấy qua khuôn mặt tươi cười của Mặc nhi.
Trước kia Mặc nhi trầm mặc không thích nói chuyện, thay vì nói nói tuổi trẻ mà thành thạo, chẳng bằng nói là có chút... ừ, tử khí? (tử khí: cứng nhắc, không linh hoạt, thiếu sức sống)
Hoặc là nói nữ nhân này thay đổi, trên thân thể của nàng rút đi bài xích và chán ghét trước kia đối với Mặc nhi, trở thành là nàng tự nhiên mà cực kì thật tình yêu thương. Cho nên Mặc nhi trở nên nguyện ý tới gần nàng, thậm chí là cực kì dính nàng, có vẻ như rất sợ tình thương của mẹ có được không dễ này sẽ vỡ tan giống như bọt biển yếu ớt sao?
Có lẽ hiện tại hắn muốn mang bé đi, Mặc nhi cũng sẽ luyến tiếc rời khỏi nữ nhân này đi!
Mỹ đại thúc trung niên ngồi ở trên ghế đối diện với nàng vừa mới bắt đầu thì níu chặt nàng khóc lóc một phen nước mắt nước mũi, lúc này là vẻ mặt lo lắng và phức tạp mở miệng hỏi: “Hương nhi... con, con... Mạc Tử Khanh hắn nói, là thật vậy chăng?”
Nàng trầm mặc gật gật đầu: “Là thật!”
Nhận được câu trả lời, Liễu Thiên Nguyên nóng nảy, hắn kích động đứng lên nói: “Chuyện gì xảy ra? Làm sao con có thể mất đi trí nhớ? Đại phu đâu? Đại phu nói như thế nào?”
Tô Nhược Hàm có chút chột dạ, nàng không có xem qua đại phu có được không? Đi ra ngoài nói cho người ta là nàng thắt cổ sau khi tỉnh lại thì mất trí nhớ, ai sẽ tin hả?
Mặc kệ thế nào, cuối cũng nàng vẫn thuật một lần toàn bộ chuyện đã xảy ra từ sau khi tỉnh lại ở nhà Lý thẩm nhi cho tới một đường đến đây. Nhưng mà chuyện không gian và bản thân nàng không phải là Liễu Hương thật sự thì nàng vẫn chưa đề cập tới. Chỉ nói là sau khi mình tỉnh lại thì cái gì cũng đã không còn nhớ rõ, trên người chỉ có một phong hưu thư Mạc Tử Khanh đưa mà thôi.
Liễu Phong Liệt vẫn trầm mặc để ý thăm dò nhìn nàng một cái sau đó trầm giọng nói: “Trước kia chỉ nghe nói qua người bị thương tổn ở đầu từng có dấu hiệu mất đi trí nhớ, không nghĩ tới tiểu muội thắt cổ cũng có thể mất trí nhớ...”
Tô Nhược Hàm xấu hổ khụ một cái, chột dạ không thôi... đại ca của Liễu Hương này thật sắc bén...
Còn Liễu Phong Viêm ngược lại lúc này có vẻ đăm chiêu mở miệng: “Ta nghĩ... Nhị tỷ là vì họ Mạc làm cho chết tâm, cho nên quên hết đi mọi chuyện trước kia! Nhưng mà... Như vậy không phải tốt lắm sao?” Xác thực... Như bây giờ, cũng không có gì không tốt. Ít nhất ở trong mắt Liễu Phong Viêm, nhị tỷ hiện tại tốt hơn không biết bao nhiêu lần so với nàng của trước kia, ít nhất hắn đã không có cái loại cảm giác không vui này trước kia, hiện tại nàng và Mặc nhi có thế này mới giống như là một đôi mẫu tử chân chính.
Trước kia nhị tỷ yêu nam nhân Mạc Tử Khanh yêu tới quá mức điên cuồng, điên cuồng đến nỗi trong thế giới của nàng chỉ còn lại có nam nhân kia, hết thảy của nàng đều là chuyển động quay chung quanh hắn, mọi thứ còn lại đối với nàng mà nói giống như đều là dư thừa.
“Ô ô... Hương nhi đáng thương của ta... Đều do phụ thân, nếu không phải lúc trước ta cho rằng ép con về Mạc gia thì tốt cho con, thì con cũng sẽ không luẩn quẩn trong lòng, sau đó cũng sẽ không ăn phải nhiều khổ sở như vậy, ô ô... Con còn bị người xấu bắt đến địa phương hỗn loạn này, cũng may con không có xảy ra chuyện gì, bằng không con kêu phụ thân phải làm sao bây giờ hả?” Liễu Thiên Nguyên hốc mắt lại đỏ lên, một bộ dáng đau lòng không thôi xem xét Tô Nhược Hàm. Nhìn đến nỗi trong lòng nàng có chút chột dạ thêm tự trách, mỹ nam đại thúc còn không biết, nữ nhi Liễu Hương chân chính của hắn đã hương tiêu ngọc vẫn (chết) đi? Ai...
Nhưng mà nhắc tới chuyện mình bị bắt, Tô Nhược Hàm lại hỏi một chút tình huống một nhà Lý thẩm nhi, còn có chính là...
Tô Nhược Hàm đột nhiên mở miệng hỏi: “Ta thấy Mạc Tử Khanh giống như thực sự chán ghét ta, vậy vì sao lúc trước hắn lại muốn cưới ta, cuối cùng còn hưu ta?”
Sắc mặt phụ tử Liễu gia chợt biến đổi lớn, toàn bộ trầm mặc.
Thời điểm Tô Nhược Hàm và ba người phụ tử Liễu gia nói xong mọi chuyện rồi từ thiên thính đi ra đại sảnh, thấy hai nam nhân Phượng Vân Cẩm và Mạc Tử Khanh đang ngồi ở đó, chỉ là hai người đều trầm mặc mà thôi.
Nàng cũng không rõ, cho dù nàng chính là Liễu Hương, mà người Liễu gia cũng tìm tới cửa, vậy thì nói như thế nào cũng chỉ xem như là chuyện của nhà Liễu gia đi? Hai người đàn ông này dựa vào cái gì còn có vẻ mặt tự nhiên ngồi ở chỗ này? Nhất là... Một nam nhân lại còn là người hưu bỏ Liễu Hương, mà Phượng Vân Cẩm kia không phải cũng nói là đối thủ một mất một còn trên thương trường của Liễu gia sao?
Nàng cũng không có hứng thú để cho hai nam nhân này xem diễn, cho nên mím miệng không hé răng, ngược lại là nhíu mày nhìn Phượng Vân Cẩm và Mạc Tử Khanh hỏi: “Tại sao các ngươi còn chưa rời khỏi? Hay là nói... Các ngươi cũng cảm thấy hứng thú đối chuyện nhà của người khác?”
Cho dù các ngươi cảm thấy hứng thú, nhưng mà ta cũng không muốn cho các ngươi xem diễn.
Mạc Tử Khanh lạnh lùng liếc nàng liếc mắt một cái: “Ta còn có chuyện thảo luận cùng với bọn họ.”
Ý tứ thực rõ ràng, còn bây giờ hắn sẽ không đi.
Tầm mắt của Tô Nhược Hàm lại nhìn về phía Phượng Vân Cẩm, Phượng Thiên thủ hạ của hắn vừa mới bắt đầu đã bị hắn điều đi rồi, hiện tại có phải hắn cũng nên đi hay không?
Phượng Vân Cẩm nhíu mày, đưa tay vuốt cái mũi của mình cười nói: “Làm sao bây giờ? Ta còn giống như thật sự là có chút hứng thú à! Không phải nói muốn theo đuổi một người, trước tiên phải hiểu biết hết thảy của nàng, không phải sao?”
Lời vừa nói ra, phụ tử ba người Liễu gia cùng nhíu mày, Phượng Vân Cẩm nói lời này là có ý tứ gì?
Vừa rồi nhìn thấy hắn ở trong này, ba người phụ tử Liễu gia cũng đã cực kì kinh ngạc rồi, nhất là khi thấy bộ dáng Tô Nhược Hàm có quen biết hắn, bọn họ mới chưa mở miệng chất vấn, nhưng lời hắn vừa nói, quả thực là làm cho phụ tử ba người nhịn không được rồi ...
“Hương nhi... con và hắn...” Liễu Thiên Nguyên nhíu mày, có chút do dự mở miệng.
Tô Nhược Hàm không trả lời Liễu Thiên Nguyên, ngược lại là đen mặt nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Phượng Vân Cẩm cảnh cáo nói: “Phượng Vân Cẩm... đừng vui đùa quá đáng.”
“Làm sao ngươi có thể khẳng định là ta đang nói giỡn đây? Vì sao ngươi không thấy là ta đang nghiêm túc đây?” Phượng Vân Cẩm thản nhiên cười nhìn về phía nàng.
“Không có khả năng!” Tô Nhược Hàm không chút nghĩ ngợi nhíu mày phủ quyết.
Nàng không phải hoa mắt, sẽ không dại dột nghĩ đến bởi vì mình là nhân sĩ xuyên qua, là nam nhân nhìn thấy nàng thì sẽ thích nàng. Tuy rằng tướng mạo của nàng còn có thể coi như không kém, nhưng mà Phượng Vân Cẩm này có thân phận gì? Cái dạng nữ nhân xinh đẹp nào mà chưa có gặp qua? Làm sao hắn có thể cảm thấy hứng thú đối với mình là một người bị hưu bỏ, lại còn là một người bị chồng ruồng bỏ có một đứa con trai? Về phần tranh chấp vừa mới bắt đầu giữa Phượng Vân Cẩm và Mạc Tử Khanh, nàng hoàn toàn cho rằng là tranh giành khí thế giữa hai nam nhân mà thôi.
Cho nên nàng cũng không cho rằng khi Phượng Vân Cẩm nói những lời này sẽ là thật sự.
Nụ cười nhẹ trên mặt Phượng Vân Cẩm không thay đổi, khi tầm mắt đảo qua Mạc Tử Khanh sắc mặt lạnh lùng ở bên kia, khóe miệng khẽ nhếch nhìn nàng nói: “Làm sao lại không có khả năng? Ta thật là nghiêm túc ... Mặc kệ ngươi là Liễu Hương cũng được, là Tô Nhược Hàm mà ngươi nói thì cũng thế... Đã có những người có mắt không biết nhìn vàng xem ngọc, vì sao ngươi lại không cho ta có con mắt tinh tường biết nhận thức ngọc có một cơ hội đây?”
Mạc Tử Khanh lạnh lùng hơi híp lại hai mắt, cho dù động tác chợt lóe rồi biến mất, nhưng mà vẫn bị Liễu Phong Liệt ngồi ở đối diện với hắn thấy được, hắn (LPL) tỉnh bơ hơi rũ mắt xuống.
Hắn đang phẫn nộ?
Phẫn nộ vì Phượng Vân Cẩm ám phúng, hay là phẫn nộ vì Phượng Vân Cẩm nói hắn muốn theo đuổi tiểu muội? (ám phúng: ngầm chế giễu)
Mặc kệ hiện tại Mạc Tử Khanh có thái độ gì, giống như cũng đã không còn quan trọng rồi, bởi vì phụ thân nhà mình đã nói, mọi thứ đều y theo quyết định của tiểu muội.
Cho dù nàng thật sự muốn ở cùng một chỗ với Phượng Vân Cẩm, chỉ sợ phụ thân nhà mình...
Liễu Phong Viêm bực bội vỗ bàn quát: “Họ Phượng kia, ngươi nói cái gì đấy?” Bởi vì thấy nhị tỷ nhà mình có vẻ giống như quen biết với hắn (PVC), cho nên hắn (LPV) mới nhịn Phượng Vân Cẩm nửa ngày. Lúc này thấy hắn lại có ý tưởng không an phận đối với nhị tỷ nhà mình, nhất thời cũng không quản Phượng Vân Cẩm hắn có thân phận gì, trực tiếp nổi bão.
Phượng Vân Cẩm đối với sự rống giận của Liễu Phong Viêm nhìn như không thấy, chỉ là cười nhìn Tô Nhược Hàm, trong con ngươi đen thâm thúy giống như một con suối sâu thẳm, làm cho Tô Nhược Hàm thấy mà có chút ngây người, làm sao hắn giống như thực sự còn rất nghiêm túc? Chỉ là... Làm sao có thể đây?
Không đợi Tô Nhược Hàm nghĩ lại, Phượng Vân Cẩm đã đứng dậy đi tới đối diện với nàng, từ trong lòng lấy ra một miếng ngọc bội làm bằng Bạch Ngọc điêu khắc hình Phượng nhét vào trong tay nàng nói: “Vậy thì ta tặng tín vật đính ước là được!”
Tại thời điểm ngọc bội được lấy ra, sắc mặt mấy nam nhân ở đây nháy mắt biến đổi lớn.
Tay Mạc Tử Khanh đang nắm chén trà đột nhiên siết chặt, một gương mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng che kín hàn ý, có thể nói là lạnh tới cực điểm.
Mà đồng tử Liễu Phong Liệt co rút lại vài cái, có chút ngoài ý muốn nhìn về phía Phượng Vân Cẩm. Về phần Liễu Phong Viêm vốn đang phẫn nộ thì thần sắc cũng cứng đờ, kinh ngạc nhìn ngọc bội làm bằng Bạch Ngọc điêu khắc hình Phượng kia, trong lúc nhất thời cũng ngẩn người ở đó.
Khoa trương nhất là Liễu Thiên Nguyên, hắn là một bộ dáng như gặp quỷ chỉ vào cái ngọc bội kia nói không ra lời, đây, đây... Phượng Vân Cẩm là có ý tứ gì?? Hắn lại có thể lấy ra ngọc bội này cho Hương nhi nhà mình, hắn...
Nhiệt độ ấm áp trên ngọc bội làm cho Tô Nhược Hàm đột nhiên hoàn hồn, nhìn Phượng Bội Bạch Ngọc mang theo ấm áp trong lòng bàn tay, nàng cau mày...
Nàng thấy thần sắc khác nhau của mọi người, nghi hoặc liếc mắt nhìn cái ngọc bội hình phượng một cái, giống như trừ bỏ chạm trổ y như thật, còn có chính là một cực phẩm Bạch Ngọc được điêu khắc ra, giống như không có chỗ độc đáo nào đi?
Nó thực đáng giá?
“Hương nhi... ngọc bội này...” Liễu Thiên Nguyên sốt ruột mở miệng.
Nói còn chưa xong, đột nhiên một tiếng cười réo rắt truyền đến: “Nơi này thật đúng là náo nhiệt ha!”