Sổ Tay Sinh Tồn Khi Bị Chồng Ruồng Bỏ

Chương 80: Chương 80: Tự nguyện sủng nàng.




Đột nhiên cảm thấy, thời gian chúng ta thành thân còn có thật lâu...

Bởi vì những lời này của Phượng Vân Cẩm, Tô Nhược Hàm đang hé mở môi đỏ mọng bình phục hô hấp gấp gáp lại mờ mịt ngẩng đầu: “Hả?” Đang yên đang lành vì sao đột nhiên nói đến thời gian thành thân rồi?

Lại chưa từng nghĩ tới, trong nháy mắt khi Tô Nhược Hàm ngẩng đầu, môi đỏ mọng mềm mại nhẹ nhàng như lông chim quét qua cái cằm hoàn mỹ của Phượng Vân Cẩm. Lập tức gương mặt của nàng lại đỏ ửng hơn. Nhưng mà cái hôn chợt lóe kia của nàng, giống như là lửa mạnh đốt lên củi khô, trực tiếp làm cho Phượng Vân Cẩm nhịn không được lại cúi đầu hung hăng hôn lên môi của nàng, lực đạo không đều, khi thì vô hạn thương tiếc cẩn thận khẽ hôn, khi thì lại gần như chà đạp mà đoạt lấy môi đỏ mọng của nàng.

Mãi cho đến thật lâu sau đó, hắn mới rời khỏi môi của nàng, mà cặp mắt tối đen cực nóng như là muốn hòa tan nàng khóa chặt ở trên người nàng, trong lòng âm thầm thở dài một tiếng. Thì ra từ trước tới nay cũng không phải mình không có hứng thú đối với nam nữ hoan ái, mà là chưa có gặp được nữ nhân mình thích mà thôi. Nhìn nữ nhân mình thích trong lòng này, nhìn môi đỏ mọng của nàng vì bị mình hôn có chút sưng đỏ kiều diễm, hắn có chút tự giễu cười rộ lên. Thì ra mình cũng là một nam nhân bình thường, giáp mặt nữ nhân với mình thích, vẫn không nhịn được dục niệm muốn có nàng.

Tuy rằng rất muốn muốn nàng, vô cùng vô cùng muốn, nhất là lần đầu tiên hắn sinh ra cực độ điên cuồng ** đối với một nữ nhân như vậy, mà nàng còn là nữ nhân mình thích. Nhưng nguyên nhân cũng vì như thế, bởi vì hắn đặt nàng ở trong lòng, thật tình thích nàng để ý nàng, cho nên hắn không thể vào lúc này mà muốn nàng. Chỉ vì như vậy là không tôn trọng nàng, nàng đáng giá nhận được đối đãi tốt nhất của mình.

Hắn nhắm lại đôi mắt thâm thúy đen như mực, gian nan dời tầm mắt khỏi gương mặt nàng, âm thầm véo véo đùi mình, làm cho mình tỉnh táo lại.

Tô Nhược Hàm không biết, lúc này nàng hé mở môi đỏ mọng, trong đôi mắt hạnh như sóng nước xao động, hành vi ngửa đầu nhìn nam nhân trước mắt là nguy hiểm cỡ nào. Chỉ vì một màn này quá mức mê người, nhất là một nam nhân đói khát vốn đang cực lực khắc chế chính mình muốn hung hăng ăn nàng vào trong bụng.

Thấy Phượng Vân Cẩm đột nhiên nghiêng đầu qua một bên không nhìn mình, lại không hé răng, nàng liếm liếm môi, giọng nói thoáng mang theo vẻ gợi cảm khàn khàn mở miệng hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”

Tiếng nói của nàng giống như một sợi lông chim mềm mại khẽ vuốt qua trái tim hắn, lý trí vừa tìm về vì véo đùi mình liền sụp đổ.  Phượng Vân Cẩm không có trả lời, ngược lại là cánh tay ôm nàng càng thêm khép chặt, hắn cúi đầu chôn ở bên gáy của nàng ảo não buồn phiền nói: “Nữ nhân ngốc!” Sau khi nói xong, hắn hung hăng hít hai hơi hương thơm truyền đến từ trên người nàng, hương khí thơm như u lan mê người lại làm cho hắn miệng khô lưỡi khô, hô hấp càng thêm nặng nề cực nóng.

Hơi thở nóng hầm hập của hắn, gần trong gang tấc cứ như vậy mà thổi phất qua cái gáy trắng noãn của nàng, nơi đi qua có chút ngứa, Tô Nhược Hàm không ngừng được mà giật mình co rúm thân mình lại, muốn tránh đi hô hấp của hắn. Kết quả lại bởi vì nàng vừa động, cũng nghe được tiếng kêu rên đè nén của nam nhân phía trước, chỉ nghe tiếng hắn khàn khàn mà trầm thấp cắn răng nói: “Đừng nhúc nhích!” Nữ nhân ngốc này, chẳng lẽ nàng không biết mình đang nhẫn nại có bao nhiêu vất vả sao? Vừa rồi nàng chỉ vừa động nhẹ nhàng, cũng vừa vặn cọ qua nơi nào đó của thân thể hắn, cảm giác thình lình xảy ra, làm cho hắn thiếu chút nữa phát điên.

Tô Nhược Hàm vốn đang muốn tránh khỏi hô hấp của hắn, đột nhiên nhận thấy được chỗ bụng của mình khác thường, còn có hai tay nam nhân nào đó dùng sức đến nỗi như hận không thể khảm nàng nhập vào trong cơ thể hắn. Cho dù nàng có ngu ngốc thế nào đi nữa thì coi như cũng phản ứng kịp, trước mắt là cái tình huống gì.

“Phượng, Phượng Vân Cẩm...” Nàng nhỏ giọng kêu lên, thân mình cương cứng vẫn không nhúc nhích, gương mặt thẹn thùng như muốn nhỏ máu, trong lòng âm thầm tức giận mắng mình, thật đúng là ngu ngốc. Vừa rồi nàng nghĩ đi đâu vậy, nói như thế nào nàng cũng đã sinh hoạt tại thời đại cởi mở kia, cho dù chưa ăn qua thịt heo, nàng cũng gặp qua heo chạy đi? Nghĩ đến vật nóng bỏng nào đó ở chỗ bụng mình, nàng lại càng xấu hổ muốn đào cái động chui vào luôn. Nếu vừa rồi Phượng Vân Cẩm nhịn không được bổ nhào lên mình, vậy có tính là tự nàng khiến cho lau súng cướp cò hay không?

Lau súng cướp cò?

Này bốn chữ vừa hiện lên trong đầu, nàng xấu hổ đến sắc mặt ửng hồng, nhất là lúc này Phượng Vân Cẩm ôm nàng quá chặt chẽ, hơi thở nóng rực làm cho tim nàng đập nhanh hơn. Mà cái hung khí nào đó ở trên bụng của nàng đang dùng độ ấm nóng làm cho người ta sợ hãi dán lên, làm cho nàng có thể biết được rõ ràng, lúc này nam nhân đang ôm mình kích động cỡ nào.

Phượng Vân Cẩm làm như nhận thấy được thân mình cứng ngắc của nữ nhân trong lòng, há miệng nhẹ nhàng cắn vành tai trắng noãn khéo léo của nàng một cái, ở trong tiếng kinh hô của nàng mới buông ra, nét mặt tuấn mỹ lộ ra tươi cười thản nhiên nhìn nàng. Có lẽ là nghĩ đến vừa rồi thân thể của nàng thình lình xảy ra cứng ngắc là do bị mình làm cho kinh sợ, hắn bất đắc dĩ thở dài một tiếng, thanh âm ám ách nói: “Đừng sợ... Mặc dù ta nghĩ rất muốn rất muốn nàng, nhưng hiện tại cũng sẽ không muốn nàng ngay.”

Ngược lại Tô Nhược Hàm có chút ngoài ý muốn, chỉ ngây ngốc xuất ra một câu: “Vì sao?”

Một câu nói xong, nàng hận không thể quất mình mấy tát tai, xong rồi xong rồi, mất mặt, xấu hổ chết được... Ở trong lòng vô cùng oán niệm ngửa mặt lên trời thét dài, nàng đang hỏi cái gì hả?

Hắn nói hiện tại sẽ không muốn mình, nàng lại còn chạy tới hỏi vì sao, vậy cảm giác giống như là, giống như nàng thực thất vọng, trời ơi ... nàng không muốn sống.

Bị nàng hỏi một câu vì sao mà giật mình, lại nhìn đến bộ dáng nàng ảo não xấu hổ quẫn bách, hắn thản nhiên nở nụ cười, nhẹ nhàng đưa tay sờ sờ đầu của nàng, thay nàng vuốt vuốt mái tóc khô được một nửa ra sau mới sủng nịch nhẹ giọng nói: “Đứa ngốc... Bởi vì như vậy đối với nàng là một loại không tôn trọng, ta không thể ích kỷ để cho người ta xem nhẹ nàng. Chỉ vì nàng là tốt đẹp, cũng là trân quý nhất, nàng càng đáng giá để ta cho nàng điều tốt nhất.”

Ngoài phòng không biết khi nào thì mưa đã càng nặng hạt, bầu trời vốn sáng ngời đã tối sầm, mưa rơi xuống rầm rầm rào rào, lại có tia chớp xuất hiện, buông xuống trận mưa giông đầu mùa xuân.  Cùng với một tiếng sấm vang lên, một câu cuối cùng 'Nàng càng đáng giá để ta cho nàng điều tốt nhất...' cứ như vậy vang lên ở bên tai nàng.

Phượng Vân Cẩm nghe được tiếng sấm vang lên ở bên ngoài, lại nghe được tiếng mưa to tầm tã rơi xuống, thì nhíu nhíu chân mày.

Rồi lại thấy chân ngọc trắng noãn của Tô Nhược Hàm đang đứng trên đất lạnh lẽo, một đầu tóc đen còn đang ẩm ướt rối tung ở sau người, trong lòng vì ôm quần áo ướt đẫm, bộ váy mới trên người mới đổi đã bị y phục ẩm ướt dính sang mà còn không tự biết.

Trước đó Tô Nhược Hàm đi đến trong cơn mưa vốn đã bị phong hàn, mà lúc này rõ ràng nàng ngẩn người tâm hồn đang đi tới phương xa nào đó... Phượng Vân Cẩm có chút bất đắc dĩ lấy y phục ẩm ướt trong lòng nàng quăng lên trên bàn ở bên cạnh, rồi xoay người lại ôm lấy nàng.

Tô Nhược Hàm cả kinh phục hồi tinh thần lại, xuất thần nhìn Phượng Vân Cẩm ôm mình đi tới trong phòng ngủ bên trong.

Lời hắn nói mới vừa rồi, làm cho nàng qua thật lâu mới phản ứng kịp, chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần khẽ run lên, đáy lòng có chút phức tạp thở dài một tiếng.

Phượng Vân Cẩm, ngươi mới là tên đại ngốc...

Nam nhân như hắn, rõ ràng có khi khôn khéo giảo hoạt làm cho lòng người ta sợ hãi, mà có đôi khi trêu đùa đến nàng cũng làm cho nàng tích tụ không thôi. Nhưng những lời vừa rồi của hắn, lại làm cho lòng nàng chỉ còn lại tràn đầy ngọt ngào và cảm động.

Ở tại cái thời đại lạc hậu này, một người nam nhân có thể coi thường ánh mắt thế tục, lại đi che chở và thương tiếc một nữ nhân đã từng gả cho người, từng sinh đứa nhỏ còn bị người hưu bỏ, còn xem như trân bảo, làm sao để cho nàng không bị động tâm đây?  Mà hắn lại nói ra nàng là tốt đẹp và trân quý nhất, hắn không muốn cứ qua loa muốn nàng như vậy, chỉ vì như vậy là không tôn trọng nàng, càng xem nhẹ nàng.

Phượng Thiên nói qua, thiếu gia nhà hắn có nói, so với Dạ Minh châu vô cùng trân quý kia, ở trong lòng hắn, nàng mới là một viên Minh Châu chân chính. Chỉ vì ở trong lòng hắn nàng là tốt đẹp, cũng là trân quý nhất, cho nên hắn cam tâm tình nguyện cho nàng thứ tốt nhất.

Tô Nhược Hàm bị Phượng Vân Cẩm ôm đến phòng ngủ, lập tức đi đến trước giường phủ chăn bằng gấm màu lam, nhẹ nhàng đặt nàng ở trên giường, sau đó mang tới khăn vải sạch sẽ muốn lau tóc cho nàng, nàng mở miệng nói: “À, vẫn là để ta tự mình làm đi.” Nói rồi liền muốn nhận lấy khăn vải từ trong tay, hắn lẳng lặng nhìn nàng một cái, khi nhìn thấy chân trần của nàng còn để ở bên giường, hắn đưa khăn cho nàng.

Tô Nhược Hàm âm thầm nhẹ nhàng thở ra, cầm khăn vải ngồi ở trên giường bắt đầu lau tóc. Nàng cảm thấy để cho hắn lau tóc thay cho mình, hình như là có chút ngượng ngùng, nhất là ở cổ đại có một phần lớn nam tử lấy hành động vẽ mày vén tóc cho nương tử là bày tỏ ân ái sủng thê.

Vốn thở dài nhẹ nhõm một hơi, Tô Nhược Hàm đang lau tóc, lại đột nhiên nhìn thấy Phượng Vân Cẩm lấy qua một bộ y bào màu tím ngồi xuống ở bên cạnh nàng.

Nàng khó hiểu dừng động tác lau tóc trong tay: “Làm sao vậy?”

Phượng Vân Cẩm trầm mặc không có trả lời, ngược lại là đưa tay nâng một bàn chân nhỏ trắng noãn của nàng lên, lấy y bào màu tím trong tay lau lên.

Hành vi của hắn làm cho Tô Nhược Hàm chấn động ở đó, nàng kinh hoảng muốn rút chân mình về, lại phát hiện đối phương nắm gắt gao, không mảy may cho nàng đào thoát.

Nàng có chút gấp gáp rối loạn nói: “Phượng Vân Cẩm...”

Hai tay thon dài như ngọc nắm bàn chân muốn chạy trốn của nàng, khi ngón tay va chạm vào sự lạnh lẽo trên chân nhỏ, nhíu mày mở miệng: “Đừng nhúc nhích...” Lau khô sạch sẽ tro bụi trên chân nàng rồi, hai bàn tay giống như tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ, ấm áp bao vây chân nhỏ của nàng nhẹ nhàng vân vê xua đi cảm giác lạnh lẽo cương cứng thay nàng.

Tô Nhược Hàm ngơ ngác ngồi ở chỗ kia, mãi cho đến khi đối phương buông chân của nàng ra, xốc chăn lên ôm nàng đến giữa giường, đắp chăn cho nàng, nàng mới phục hồi tinh thần lại từ trong khiếp sợ. Ngẩng đầu nhìn nam nhân tuấn mỹ phi phàm trước mắt ngây ngốc hỏi: “Ngươi, ngươi có biết ngươi đang làm cái gì hay không? Làm sao ngươi có thể...”  Hành vi lau chân cho nữ nhân như vậy, đừng nói là cổ đại lạc hậu này, cho dù cuộc sống là ở thời đại trước kia của nàng, cũng là sẽ bị đàn ông khác bên ngoài khinh thường, cảm thấy mất đi khí khái nam nhi, lại càng bị hiềm nghi là thương vợ quá mức, huống chi hắn vốn là một thiên chi kiêu tử, làm sao hắn có thể...

Chống lại bộ dáng ngây ngốc của nàng, Phượng Vân Cẩm nhẹ cười, đưa tay nhéo nhéo gương mặt của nàng, còn nghiêm túc nói: “Vì sao ta không thể sủng nàng như vậy? Cái này đã dọa đến nàng, vậy về sau nàng cần phải chuẩn bị tâm lý thật tốt. Nàng là Vương phi của ta là thê tử của ta, sủng nàng là việc ta muốn làm nhất, ai dám có dị nghị? Hơn nữa nữ nhân của ta, phải cả đời hưởng thụ ngàn vạn sủng ái của ta, ta không ngại để cho tất cả mọi người trong thiên hạ biết, ta muốn sủng nàng vô pháp vô thiên, bởi vì nàng đáng giá.”

Từ lúc hắn bá đạo tuyên cáo phải nàng sủng vô pháp vô thiên thì Tô Nhược Hàm đã sững sờ ở đó, nàng cảm thấy hốc mắt có chút lên men cái mũi cũng ê ẩm, chẳng lẽ là vừa rồi đã khóc một trận, nước mắt liền bắt đầu tràn ra nữa sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.