"Cho dù muốn âu yếm nhau thì cũng nên đợi đến tối đóng cửa phòng lại đã. Đừng làm kẻ FA này phải tủi thân".
Vivian vừa nói xong, Cố Thắng Nam đã lập tức đẩy Lộ Tấn ra, ngồi dậy.
Miếng ăn đã đến mồm mà còn rơi mất, vù, Lộ Tấn liếc lên, trợn mắt nhìn Vivian, cực âm tàn, cực lạnh lẽo, cực sắc bén.
Lần này ngay cả Vivian bất khả chiến bại cũng không nhịn được rụt cổ lại.
Vivian làm động tác xin mời: "Các vị đại nhân cứ tiếp tục, tiểu nhân không quấy rầã hứng của các ngài nữa".
Một giây sau hắn ta đã thức thời quay đầu đi về phòng ngủ, trả lại phòng khách cho hai người bọn họ.
Lúc này Lộ Tấn mới lặng lẽ đưa ánh mắt về, nhìn đôi mắt to vô tội còn đang trợn tròn của Cố Thắng Nam, ngọn lửa trong lòng Lộ Tấn vừa bị Vivian dập tắt lại nhanh chóng bùng cháy.
Nhưng khi anh ta đang định kéo cô lại để tiếp tục hôn thì tiếng chuông điện thoại di động lại vang lên rộn rã.
Liên tục bị làm hỏng việc hai lần, Lộ tiên sinh thật sự nổi giận!
Cố Thắng Nam thấy anh ta cắn răng cực kì tức giận bất bình, đứng thẳng người dậy đi lấy điện thoại di động đặt trên bàn uống nước, hai mắt bốc lửa
. Nhìn tên người gọi đến trên màn hình điện thoại, lửa giận trong mắt Lộ Tấn càng bùng cháy dữ dội: "Mạnh Tân Kiệt!"
Hiển nhiên Mạnh Tân Kiệt ở bên kia điện thoại bị giật mình không nhẹ.
Cố Thắng Nam lại nghe thấy Lộ Tấn nói tiếp với ý cảnh cáo rõ ràng: "Nếu cậu gọi điện thoại cho tôi không phải vì một chuyện khẩn cấp nào đó thì tôi sẽ lập tức đuổi cậu về Thượng Hải".
Cố Thắng Nam hoàn toàn không nghe thấy Mạnh Tân Kiệt nói gì, nhưng cô nhìn thấy toàn bộ quá trình thay đổi sắc mặt của Lộ Tấn, từ giận dữ đến sững sờ, cuối cùng dừng lại ở lạnh lùng.
Cố Thắng Nam đang tò mò, chợt nghe thấy Lộ Tấn buông một câu lạnh lùng: "Ông ta đã có gan mời tôi thì tại sao tôi lại không đến? Đương nhiên phải đến".
Nói xong Lộ Tấn dừng cuộc gọi, đập mạnh điện thoại xuống bàn.
Thấy anh ta hoàn toàn không còn ý loạn tình mê như vừa rồi mà chỉ cau mày, dường như tâm tình đang bị một đám mây đen bao phủ, Cố Thắng Nam không nhịn được hỏi: "Mạnh Tân Kiệt đã nói gì với anh vậy?"
Lộ Tấn nhìn cô, định nói nhưng rồi lại thôi, lông mày hạ thấp xuống, dường như đang suy nghĩ xem nên diễn đạt như thế nào. Cuối cùng anh ta ngước mắt lên nhìn thẳng vào cô nhưng lại chỉ hỏi cô: "Mai ngày kia em có rảnh không? Anh đưa em đi thử lễ phục".
Sao tự nhiên lại nói chuyện này? Cố Thắng Nam hơi lúng túng.
Nhưng sau đó Lộ Tấn lại bổ sung: "Ba ngày sau cùng anh đi dự tiệc tối".
"Tiệc gì cơ?"
"Tiệc chúc mừng tập đoàn Minh Đình thành lập tròn hai mươi năm".
Tập đoàn Minh Đình?
Cố Thắng Nam lại nhìn sắc mặt Lộ Tấn, cuối cùng cô cũng hiểu ra.
Trong đầu Cố Thắng Nam lập tức hiện lên hai hình ảnh, một là bà mẹ của Lộ Tấn cô vừa mới gặp không lâu trước, một nữa là vị phu nhân trước đó đã đuổi Lộ Tấn ra khỏi khách sạn Minh Đình đó.
Khi còn trẻ, hẳn hai người phụ nữ này đều là người đẹp...
Cố Thắng Nam vội kéo luồng suy nghĩ càng chạy càng xa của mình quay lại, bắt đầu suy tính cẩn thận. Từ hôm nay đến ngày kia cô đều phải đi làm, vì vậy Cố Thắng Nam không thể không cảm thấy khó xử: "Em phải đi làm, không có thời gian đi thử lễ phục".
Khóe miệng Lộ Tấn lập tức lộ rõ vẻ không hài lòng.
Cố Thắng Nam suy nghĩ một lát rồi nói thêm: "Bộ lễ phục em mặc dự tiệc nửa năm trước đó ba ngày sau vẫn có thể mặc được".
Lộ Tấn nhanh chóng nhớ ra bộ lễ phục đó và lập tức lắc đầu: "Bộ đó không ổn. Đẹp thì đẹp, nhưng không đủ lộng lẫy, căn bản không đủ để làm cả hội trường chấn động."
Lộng lẫy?
Làm cả hội trường chấn động?
Một giọt mồ hôi lạnh lặng lẽ chảy xuống dọc theo sống lưng Cố Thắng Nam, bắt cô phải làm cả hội trường chấn động, hình như anh ta coi trọng cô quá rồi?
Chợt cảm nhận được áp lực đè xuống như núi, Cố Thắng Nam đưa ra lời đề nghị từ nội tâm: "Hay là anh tìm một ngôi sao điện ảnh nào đó đóng giả làm bạn gái anh? Từ Chiêu Đễ quen rất nhiều người trong giới giải trí, chắc là có thể bắt mối giúp anh được".
Vừa nói xong, cô đã thấy Lộ Tấn lại bắt đầu lặng im suy nghĩ. Cô tưởng anh ta đang suy nghĩ đề nghị này của cô, không ngờ đột nhiên anh ta đứng lên, đi thẳng tới gõ cửa phòng ngủ dành cho khách.
Vivian vừa mở cửa đã nhìn thấy Lộ Tấn với vẻ mặt không hề hòa nhã chút nào, đang kiểm điểm xem mình lại đắc tội gã hung thần mặt đen này khi nào thì nghe thấy Lộ Tấn nói: "Trước nghe Cố Thắng Nam nói cậu là một nhà thiết kế thời trang?"
Nhận ra gã hung thần mặt đen này không phải có ác ý, Vivian lập tức lười nhác khoanh tay dựa người vào cạnh cửa, giọng nói cũng khôi phục vẻ ngạo nghễ quen thuộc: "Không sai, sao?"
"Tôi đồng ý để cho cậu ở nhờ ở đây, ngược lại, cậu phải giúp tôi làm một việc".
Cố Thắng Nam vẫn đang ngồi trong phòng khách, cô thò đầu ra nhìn về phía phòng ngủ, đã thấy Lộ Tấn và Vivian cùng nhau trở lại phòng khách.
Cố Thắng Nam hết sức tò mò: "Vừa rồi hai người nói chuyện gì thế?"
Vừa dứt lời, cô đã bị Vivian lôi dậy khỏi sofa.
Vivian đang định kéo Cố Thắng Nam đi ra cửa, chợt khóe mắt thoáng nhìn thấy gã họ Lộ nào đó đang đứng bên cạnh nhìn bàn tay hắn đang nắm cổ tay Cố Thắng Nam với ánh mắt lạnh bu
Vivian ung dung buông cổ tay Cố Thắng Nam ra rồi đi trước ra cửa.
Lúc này Lộ Tấn mới lộ vẻ hài lòng, bước tới cầm tay Cố Thắng Nam dẫn Cố Thắng Nam đi theo: "Đến văn phòng hắn một lát. Hắn sẽ chịu trách nhiệm may một bộ lễ phục cho em.
***
Dù đã quen biết Vivian rất nhiều năm nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Cố Thắng Nam đi tới văn phòng của hắn ta, cô không khỏi cảm thấy hơi lạ lẫm.
Trời đã tối, tất cả mọi người đều đã nghỉ, nhìn những con ma nơ canh đứng lù lù bên cạnh bàn làm việc khi trời đã nhá nhem quả thực làm người ta sợ hãi. May mà Vivian đã nhanh chóng bật đèn điện, cả văn phòng trở nên sáng như ban ngày. Đồng thời, Vivian cầm lấy chiếc thước dây để trên bàn, nói với Cố Thắng Nam ba chữ: "Cởi quần áo".
Cố Thắng Nam lập tức trợn tròn mắt: "Hả?"
Nghe thấy lời này, Lộ Tấn đang đi vào văn phòng đột nhiên khựng lại.
Vivian liếc mắt nhìn hai người đang kinh ngạc này: "Bạn không cởi quần áo thì làm sao tôi đo ba vòng cho bạn được? Không đo ba vòng được, làm sao tôi tiến hành vẽ mẫu được? Không vẽ mẫu được, làm sao tôi có thể bắt đầu..."
Thấy hai người này vẫn tỏ vẻ không cam tâm tình nguyện, Vivian mới ý thức được mình hoàn toàn không cần phải giải thích cho hai kẻ ngoài nghề này nhiều như vậy, liền đổi giọng nói với Lộ Tấn: "Anh tránh ra một lát, ra ngoài kia chờ chút xíu".
Lộ Tấn không hề nhúc nhích, chỉ nhìn hắn với vẻ nghi ngờ hơn.
Vivian đành phải nhún vai: "Tôi nhìn người mẫu khỏa thân còn nhiều hơn anh nhìn phụ nữ. Anh còn lo tôi sẽ có ý đồ xấu gì với người phụ nữ của anh à?"
Lộ Tấn suy nghĩ một chút rồi đi tới trước mặt Vivian: "Tôi đo cô ấy". Vừa nói vừa xòe tay ra đưa về phía Vivian, ra hiệu cho Vivian đưa chiếc thước dây trong tay cho mình.
Vivian lập tức ngẩng đầu lên, ôm trán, làm động tác bó tay chán nản: "Tôi không thích phụ nữ, anh có thể hoàn toàn yên tâm".
Lộ Tấn vẫn không hề cử động.
Cuối cùng người thoả hiệp chỉ có thể là Vivian.
Hắn vỗ sợi thước dây vào lòng bàn tay Lộ Tấn: "Được rồi, tôi không chạm vào bảo bối của anh là được".
Thoáng cái Vivian đã biến mất ngoài cửa, còn hiểu ý đóng cửa lại giúp bọn họ.
Cố Thắng Nam đứng yên, rất khó xử. Nhìn thấy Lộ Tấn cầm thước dây đi đến chỗ mình như đúng rồi, Cố Thắng Nam cảm thấy hai tai bắt đầu nóng lên.
Trơ mắt nhìn anh ta đi tới trước mặt mình, Cố Thắng Nam không nhịn được nuốt nước bọt.
Lộ Tấn nhìn cô, lại cúi đầu nhìn chiếc thước dây trong tay mình, đột nhiên đưa tay tới nắm cổ tay Cố Thắng Nam.
Cố Thắng Nam lập tức thấy tim mình đập thình thịch: Làm thế nào bây giờ? Anh ấy sắp cởi đồ cho mình rồi...
Anh ấy sắp cởi quần áo mình rồi, làm thế nào, làm thế nào, làm thế nào...
Nhưng lúc này Cố Thắng Nam hoàn toàn không thể ngờ được Lộ Tấn lại đặt chiếc thước dây vào tay cô: "Thôi, em tự đo đi. Anh sợ đến lúc đó anh lại không cầm lòng được mà phạm phải một sai lầm không thể cứu vãn nào đó ngay trong văn phòng của hắn ta, để rồi em lại trách anh cái gì mà không tốt đẹp không hoàn hảo!"
Lộ Tấn nói như súng liên thanh, nói xong bỏ lại cô một mình rồi đi nhanh như trốn chạy.
Khi tiếng đóng, Cố Thắng Nam chớp chớp mắt, lúc này cô vẫn chưa phản ứng kịp: Vừa rồi anh ấy nói cái gì ấy nhỉ?
Ngoài cửa, tay Lộ Tấn vẫn nắm chặt đấm cửa.
Lộ Tấn dựa vào cửa, trong đầu vẫn còn mơ mộng. Đúng lúc này, giọng nói thăm thẳm của Vivian vang lên từ một góc tối không xa...
"Ngàn vạn lần đừng nói với tôi rằng anh xấu hổ đấy..."
Lộ Tấn sửng sốt.
Anh ta lập tức đứng thẳng người lên, buông tay ra khỏi nắm đấm cửa, vẻ mặt lạnh lùng, bước chân ngạo mạn đi sang một góc khác, đâu hề có vẻ gì là xấu hổ?
***
Ba ngày sau.
Hội trường rộng rãi trên tầng cao nhất tòa nhà Minh Đình cực kì náo nhiệt, ánh đèn trang trí hầu như chiếu sáng một nửa bầu trời đêm khiến muôn vì sao trên trời cũng phải trở nên ảm đạm.
Lộ Tấn mặc nguyên bộ âu phục ngồi trên xe, tông màu đen trắng kinh điển, chiếc nơ thắt cẩn thận trên cổ áo, ánh sáng phản xạ từ kim cài áo, cúc tay áo và đôi mắt đen láy khiến khuôn mặt anh ta trở nên cực kì nghiêm túc.
Xe của Lộ Tấn đã dừng nửa tiếng tại khách sạn Tử Kinh, tài xế đã bắt đầu sốt ruột vì phải chờ quá lâu, ngón tay không ngừng gõ lên tay lái.
Lộ Tấn xem đồng hồ, không nhịn được lấy điện thoại trong túi ra bấm số.
Để tránh bị Lê Mạn phá đám, buổi chiều anh ta cố ý sai Mạnh Tân Kiệt đặt một phòng ở Tử Kinh, chuyên gia trang điểm và nhà tạo mẫu tóc cũng đã đến chờ trong phòng từ sớm, Cố Thắng Nam vừa xin nghỉ được là có thể đến thẳng đó trang điểm, thay đồ. Nhưng thời gian trang điểm và thay đồ hình như cũng hơi dài quá thì phải.
Vừa gọi đãghe máy ngay, Lộ Tấn lập tức lên tiếng: "Còn chưa xong à?"
Giọng Cố Thắng Nam ở bên kia điện thoại cũng rất sốt ruột: "Đến rồi đến rồi! Em đã nhìn thấy xe của anh rồi".
Lộ Tấn cất điện thoại, mở cửa xe, xuống xe đón cô.
Nhưng một giây sau anh ta đã sững sờ.
Người phụ nữ mặc váy dạ hội hoa mĩ, cái tóc vấn cao kiêu ngạo đang đi đến chỗ anh ta này...
Lần đầu tiên trong đời Lộ Tấn được biết cái gì gọi là choáng ngợp.
Nếu người phụ nữ này không đi thẳng đến chỗ anh ta, nói với anh ta: "Đứng ngẩn ra làm gì? Đỡ vạt váy giúp em, em mặc cái váy này không lên xe nổi" thì Lộ Tấn cũng không nhận ra mình đã thất thần nhìn cô lâu như vậy.
Lộ Tấn tập trung tinh thần đỡ vạt váy cho người phụ nữ này lên xe.
Lộ Tấn cũng lên xe theo, anh ta vừa đóng cửa xe lại, tài xế đã lập tức đạp ga.