"Anh làm việc cả ngày rồi, còn có hơi sức nữa không?"
"Giáo viên Cố... Không bao giờ được coi thường sức mạnh của một người đàn ông..."
Bóng đêm sâu lắng.
Cố Kiến Trung với sức khỏe không liên quan gì đến tuổi tác đang dẫn Vượng Tài đến câu lạc bộ đánh tennis. Ông chủ câu lạc bộ này, cũng là gã Liêu Trạch Nam đang theo đuổi Vivian, đã mời ông đến đây chơi với mục đích bợ đỡ bậc bề trên, nhưng hiển nhiên Vượng Tài mới là kẻ thấy thích thú nhất khi đến nơi này. Vượng Tài đang bị một đám phụ nữ vây quanh, vô số người đẹp khen nó đáng yêu, Vượng Tài đâu còn tâm tư để đánh bóng? Đành phải đánh cặp với một ông già khác, lần đầu tiên trong đời, Cố Kiến Trung cảm thấy ngưỡng mộ và đố kị đối với Vượng Tài.
Công việc bộn bề, Tổng giám đốc Trình đang phải mở một cuộc họp ngoài giờ. Đến giờ giải lao, thư kí mang cà phê vào cho các lãnh đạo công ty, tiếng giày cao gót lộp cộp làm anh ta xuất thần, trong đầu bất giác hiện lên hình ảnh xinh đẹp của một phụ nữ vừa thô bạo vừa lập dị. Nhưng luồng suy nghĩ này nhanh chóng bị chính tay anh ta cắt đứt, anh ta day trán, lệnh cho trợ lí: "Tiếp tục!"
Lê tiểu thư đang cực kì vui vẻ lên mạng tìm thông tin về nhà cho thuê ở Thượng Hải. Được biết người trong lòng rất nhanh sẽ phải rời khỏi nơi quỷ quái này, rời khỏi ả gái già đó, cô ta vui sướng ảo tưởng: Mình đã tra được cả chỗ ở của anh ấy ở Thượng Hải rồi, lần này nhất định phải nhanh chân đến trước để trở thành hàng xóm của anh ấy, góp phần chứng minh cho câu thành ngữ "nhất cự li, nhì cường độ".
Nếm đủ nỗi khổ đau vì thất tình, trợ lí Mạnh đang cố gắng dùng biện pháp nhấn ga tăng tốc để thoát khỏi vô số hình bóng và nụ cười của Celine Từ. Có điều xe chạy càng nhanh, những hình ảnh trong kí ức lại càng rõ ràng. Cậu ta nổi cáu, đột nhiên đánh tay lái, quay đầu xe, chạy thẳng đến khuê phòng của đối phương, ném thẳng công việc ông chủ giao lên tận chín tầng mây.
Đứng ở chỗ khuất, mẹ Lộ Tấn vừa nhìn chiếc du thuyền Victoria đột nhiên tắt đèn vừa lặng lẽ cầu khẩn trong lòng: Con trai, con phải cố gắng lên mới được. Mẹ đang muốn sang năm được bế cháu đây!"
Lúc này, người thoải mái nhất là ai? Trừ Lộ tiên sinh ra thì đâu còn ai khác?
Anh đang tự mình kiểm nghiệm chân lí "Vận động tiêu chuẩn duy nhất để kiểm nghiệm thể lực".
Du thuyền nhẹ nhàng dập dềnh trên mặt biển, hơi nước phun ra từ vòi hoa sen che khuất tầm mắt cả hai người. Lông mi Cố Thắng Nam ướt nhẹp, cô gần như không thể mở mắt ra được, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy người đàn ông trước mặt. Quần áo ướt dính vào người để lộ những đường nét rõ ràng trên thân thể anh, còn anh lúc này đang hết sức chăm chú nhấm nháp
đôi môi cô.
Ngón tay anh vẫn vuốt ve trên người cô, Cố Thắng Nam rốt cục không nhịn được rên rỉ, Lộ Tấn bế cô đặt lên bồn rửa tay.
Bồn rửa tay lạnh như băng làm cô không khỏi rùng mình một cái, nhưng thân thể nóng bỏng của anh đã nhanh chóng đè lên người cô. Bộ ngực mềm mại bị đè dưới bộ ngực săn chắc, cảm giác tê dại lập tức lan tỏa khắp người.
Lộ Tấn mở ngăn tủ bên trên bồn rửa tay, kinh nghiệm trong phòng tắm lần trước đã dạy anh phải để mấy chiếc Durex ở đây để khỏi phải chạy về phòng ngủ vào thời điểm mấu chốt, như vậy thì đúng là quá mất hứng...
Cố Thắng Nam cảm thấy anh đã như đạn đã lên nòng, nhưng ánh mắt nhìn cô lại rất dịu dàng, dường như đang dùng ánh mắt hỏi cô: Được chứ?
Cố Thắng Nam ôm chặt vai anh, gục đầu vào hõm vai anh, khẽ gật đầu. Một giây sau, cô đã nghênh đón thế công vô tình của anh.
(Người dịch lược bớt 600 chữ)
Cố Thắng Nam hoàn toàn không biết mình trở về phòng ngủ như thế nào. Lúc nằm xuống giường, xương cốt cả người cô đều rã rời. Cô thở lay lắt, nhưng tinh thần anh lại cực tốt, ngón tay đùa nghịch quấn tóc cô: "Đã đỡ hơn chưa? Đỡ rồi thì tiếp tục..."
Nghe thấy hai chữ "tiếp tục", Cố Thắng Nam thấy trước mắt tối sầm, cô chỉ muốn ngất xỉu luôn cho xong chuyện.
"Em biết anh khỏe thế nào rồi, không cần phải chứng minh cho em thấy nữa".
Lộ Tấn lại như không nghe thấy, anh buông lọn tóc quấn quanh ngón tay ra, đưa tay xuống vuốt đùi cô. Cố Thắng Nam muốn giữ tay anh lại nhưng đáng tiếc tốc độ của cô không thể nào theo kịp: Anh quả thực chính là một con sói không biết thoả mãn!
Thấy dáng vẻ tủi thân sắp khóc của cô, Lộ Tấn do dự trong chốc lát rồi mới không cam lòng thu tay lại, đưa lên nâng cằm, hôn cô: "Vậy thì ngủ đi..."
Lộ Tấn vừa mới nói xong, Cố Thắng Nam đã lập tức nhắm mắt, dường như chỉ sợ anh bất chợt đổi ý.
Chỉ chớp mắt sau cô đã nằm xoay lưng về phía anh thiếp đi, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Còn chưa yên tĩnh được một lát, Cố Thắng Nam đã cảm thấy một bàn tay quen thuộc đặt lên vai. Cô hừ một tiếng, vai cô đã bị kéo vặn lại, người nào đó bắt đầu hôn cô với tâm tình rất không cam lòng.
Rốt cục Cố Thắng Nam cũng chậm rãi mở mắt sau một nụ hôn dài của anh.
Anh nhẹ nhàng nói với cô: "Chúc ngủ ngon..."
***
Dường như chính vì lời chúc ngủ ngon vô cùng đơn giản lại mang theo vô vàn chiều chuộng của anh, Cố Thắng Nam ngủ một giấc rất sâu, lúc tỉnh dậy thì trời đã sáng rõ. Cô vẫn còn đang ngái ngủ, chợt cảm thấy một ngón tay đang nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô.
Mơ mơ màng màng, cô cho rằng đây là Lộ Tấn đang gọi mình dậy, dù sao mấy ngày nay ở trên Hạ u, Lộ Tấn đều đánh thức cô dịu dàng như vậy.
Cố Thắng Nam cảm thấy chiếc chăn đắp trên người mình bị vén lên một góc, thấy cô còn chưa tỉnh, bàn tay kia lại bắt đầu nghịch tóc cô. Lúc này Cố Thắng Nam vẫn còn muốn ngủ nướng nên không mở mắt ra: "Đừng nghịch nào..."
Linh tính mách bảo bàn tay đó lại sắp vuốt ve gương mặt mình, Cố Thắng Nam vô thức đưa tay lên nắm cổ tay đối phương
Và cô bắt được một bàn tay.
Một giây sau, Cố Thắng Nam giật mình kinh hãi.
Tại sao tay Lộ Tấn lại mọc nhiều lông như vậy???
Câu hỏi đó từ từ hiện lên trong đầu cô, Cố Thắng Nam lập tức bừng tỉnh dậy, mở choàng mắt ra.
Trước mắt cô là một bộ mặt lông xù.
Lông xù???
"Vượng Tài!!" Cố Thắng Nam hoảng sợ ngồi bật dậy.
Vượng Tài vừa khẹc khẹc khẹc trả lời cô, vừa nhảy tới nhảy lui trên giường cô. Cố Thắng Nam nhìn tiểu quái vật lông xù này, nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải.
Mà đúng lúc này, cửa phòng cô bị đẩy ra.
Dáng vẻ nhàn nhã tự đắc của Vivian xuất hiện giữa cửa, trên tay bưng một cốc cà phê. Hắn thanh nhã uống một ngụm rồi mới nói với Cố Thắng Nam với mái tóc rối bù sau giấc ngủ: "Lộ Tấn đã về Thượng Hải một tuần rồi mà bạn còn chưa thoát khỏi giai đoạn chung sống ngắn ngủi đó à?"
Cố Thắng Nam nhếch miệng phủ nhận: "Đâu có?"
Vivian bày ra điệu bộ "Ý nghĩ của bạn làm sao thoát khỏi mắt tôi được", nhưng cũng không vạch trần cô, chỉ vẫy tay ra hiệu cho Vượng Tài sắp nhảy vào tủ quần áo: "Vượng Tài! Đi ăn sáng với tao! Đừng làm phiền chị gái mày thay quần áo đi làm!"
Thoáng chốc Vượng Tài đã bị Vivian mang đi, Cố Thắng Nam nhìn mấy sợi lông Vượng Tài vương trên giường, mới sáng sớm đã muốn ngẩng mặt thở dài...
Cô nhanh chóng rửa mặt, thay quần áo xong. Vừa ra khỏi phòng ngủ đã nhìn thấy bố và Vivian đang ngồi ăn sáng bên bàn ăn. Vượng Tài thì đã ăn xong phần ăn sáng của riêng nó, lúc này đang cố gắng mở tủ lạnh tìm thứ khác để ăn tiếp.
Nghe thấy tiếng cô đi vào phòng ăn, cái đầu bên cạnh tủ lạnh lập tức quay lại cười nhăn nhở chào Cố Thắng Nam.
Vừa nghĩ đến gương mặt đẹp trai trong mơ thoáng cái đã biến thành bộ mặt khỉ xù lông trong hiện thực đó, Cố Thắng Nam lại không nhịn được đưa tay day huyệt thái dương thật mạnh.
Lộ Tấn mới đi được có một tuần mà thôi, tiếp theo còn có một thời gian dài hai người phải xa cách, cô biết làm thế nào để vượt qua những ngày tháng đằng đẵng này?