Một trăm ngày... yêu nhau?
Cố Thắng Nam đột nhiên vỗ trán: "A! Em quên mất..."
Cô không nói như vậy còn đỡ, vừa nói như vậy đã phát hiện gương mặt người đàn ông trước mình lập tức tối sầm. Để bù đắp lại, Cố Thắng Nam vội cười thật tươi: "Không ngờ anh lại quay về vì em... Em... em... em xúc động quá nói năng lộn xộn hết cả".
Xem ra vẻ xun xoe bợ đỡ này của cô cũng rất có tác dụng, ngọn lửa giận trong mắt anh đã yếu bớt. Anh cầm tay cô đặt lên khuỷu tay mình, dẫn cô đi tới bên bàn ăn. Thậm chí anh còn thân mật kéo ghế ra cho cô, sau đó mới đi vòng sang bên kia bàn ngồi xuống.
Nhất cử nhất động của người đàn ông này đều lộ rõ sự lịch thiệp của mọt quý ông, Cố Thắng Nam suy nghĩ hai giây rồi cau mày hỏi: "Anh đúng là Lộ Tấn chứ?"
Loa Phóng Thanh đi tới bên cạnh Cố Thắng Nam chuẩn bị rót rượu cho cô, Cố Thắng Nam trợn mắt nhìn cậu ta, ý tứ rất rõ ràng: Cậu dám hàu theo người ngoài lừa dối cấp trên? Ngày mai cậu sẽ biết tay tôi!
Loa Phóng Thanh có tật giật mình lập tức rụt cổ chuồn sang bên kia rót rượu cho Lộ Tấn. Lộ Tấn ngồi đối diện với cô, không nhanh không chậm nhấp một ngụm rượu, gật đầu ra hiệu cho Loa Phóng Thanh tiếp tục rót rượu, sau đó mới quay lại nhìn thẳng vào Cố Thắng Nam: "Sao em lại hỏi như vậy?"
"Em tưởng việc đầu tiên anh làm sau khi nhìn thấy em sẽ là đẩy thẳng em vào bếp, sau đó nói anh sắp chết đói rồi, em mau nấu cơm cho anh sao?" Nói xong Cố Thắng Nam không quên gật đầu một cái để tỏ ý khẳng định.
Lộ Tấn nhướng mày: "Trong mắt em, anh là một người đàn ông không biết cách chăm sóc phụ nữ như vậy à?"
Đáp án rất rõ ràng: "Vâng".
Lộ tiên sinh tự nhận là mình rất dịu dàng, rất biết cách chăm sóc bạn gái, một người bạn trai yêu hết mình, cháy hết mình, vì vậy phải mở miệng cãi lại cô: "Rõ ràng anh..."
Một giây sau, đột nhiên Lộ Tấn nghĩ đến một việc, kết quả là vội vàng ngậm miệng, sau đó cúi đầu nhìn điện thoại di động.
Mạnh Tân Kiệt đã biên soạn cho anh một bản "Kim chỉ nam để trở thành một người bạn trai hoàn mĩ", nội dung dà đến mấy vạn chữ đã được lưu trong điện thoại của anh. Mà vừa rồi anh chợt nhớ đến một câu: "Vĩnh viễn không được tranh cãi với phụ nữ, kể cả khi cô ấy nói sai. Nếu không sẽ chỉ làm cho phụ nữ cảm thấy bạn là người nóng nảy, lòng dạ hẹp hòi".
Lộ Tấn xem lại câu này một lần, sau đó mới lặng lẽ cất điện thoại, ngẩng đầu mỉm cười với Cố Thắng Nam: "Hôm nay em là khách, em cứ việc hưởng thụ sự phục vụ của anh là được rồi".
Vừa nói anh vừa ngước mắt nhìn về phía sau lưng cô, Cố Thắng Nam cũng quay lại nhìn theo, thì ra là nhân viên phục vụ đã mang đồ ăn lên cho họ.
Được các đồng nghiệp phục vụ, Cố Thắng Nam cảm thấy tương đối ngượng ngùng, nhưng nụ cười của người đàn ông đối diện quả thật là đẹp đến không đỡ được. Cố Thắng Nam chỉ thoáng nhìn nụ cười đó đã thấy trong lòng lâng lâng, cũng không có tâm tư để ý đến những thứ khác, chỉ im lặng ngồi nghe Lộ Tấn nói: "Lần này anh có thể ở lại đây ba ngày. Trong ba ngày này, em ở đây với anh nhé!"
Ở đây với anh?
Không biết tại sao trong đầu Cố Thắng Nam đột nhiên hiện lên hình ảnh mấy hôm trước: Một mớ đồ lót bay phấp phới như cánh hoa đào...
Lập tức mặt cô nóng bừng, lúc này cô tình cờ ngước lên, nhìn thấy Loa Phóng Thanh vẫn đang đứng trước mặt cười tít mắt nhìn cô và Lộ Tấn.
Vẻ mặt Loa Phóng Thanh vui mừng như một ông bố nhìn thấy cô con gái ế nhà mình cuối cùng cũng gả được cho người ta, Cố Thắng Nam càng đỏ mặt hơn, cuối cùng không nhịn được phải gọi Loa Phóng Thanh tới: "Ở đây không có việc gì cần cậu nữa, cậu cứ về nhà trước đi!"
Loa Phóng Thanh vốn còn muốn xem chuyện vui một hồi nữa để sáng mai còn có chuyện để kể với các đồng nghiệp, đáng tiếc là giáo viên Cố đã lên tiếng, cậu ta đành phải ra về theo ý kiến chỉ đạo của Cố Thắng Nam.
Không còn Loa Phóng Thanh đứng nhìn, Cố Thắng Nam có thể tạm thời buông lỏng, nhưng...
Dô rất muốn nhận lời anh, tuy nhiên lại phát hiện có một vấn đề rất nghiêm trọng cản trở bọn họ.
"Thế... ba ngày em không về nhà, phải giải thích với bố em thế nào?"
Cố Thắng Nam hỏi.
Vẻ mặt Lộ Tấn trở nên căng thẳng, Cố lão tiên sinh đúng là làm người ta đau đầu...
Suy nghĩ rất lâu, lâu đến mức đĩa tôm hùm Boston của Lộ Tấn đã nguội ngắt, Lộ Tấn mới rụt rè đề nghị: "Hay là tiền trảm hậu tấu?"
Cố Thắng Nam suy nghĩ một chút, hình như cũng không có biện pháp nào tốt hơn, vậy thì...
Tiền trảm hậu tấu thôi...
Kết quả là nửa đêm hôm đó, khi đang làm chuyện đó, điện thoại của Cố Thắng Nam đột nhiên rung vù vù.
Lúc này mắt Cố Thắng Nam đang ướt át, trên người mồ hôi cũng chảy ròng ròng, đầu gối quỳ lâu đã hơi tê tê, đầu óc cũng đã đờ đẫn, nhưng nghe tiếng điện thoại rung liên hồi, cuối cùng cô vẫn không thể không tỉnh lại.
Hai tay cô vốn đang nắm chặt đầu giường để chống đỡ từng đợt tấn công bên dưới, bây giờ chỉ có thể gắng gượng đưa một tay tới tủ đầu giường để cầm điện thoại lên.
Tay cô vừa chạm vào tủ đầu giường đã bị kéo lại, Cố Thắng Nam mất thăng bằng, may mà cánh tay anh đã ôm chầm lấy cô giữ lại nên cô mới không bị ngã. Cố Thắng Nam vừa định thở phào, lại phát hiện dù cô không bị ngã nhưng vô hình trung mông cô đã bị nâng lên.
Dường như là cố gắng đón đỡ, trong nháy mắt cô đã cảm thấy anh vào sâu hơn...
Cố Thắng Nam không nhịn được rên rỉ một tiếng, cả người lập tức chìm trong bủn rủn và run rẩy.
Thần trí tập trung được một lát lại bị đánh tan, nhưng tiếng rung vẫn không dừng lại, quyết tâm kéo thần trí cô ra khỏi cảm giác sung sướng đang tràn ngập toàn thân.
"Anh... anh dừng lại một lát..."
Cố Thắng Nam quay lại nhìn anh, tiếng nói ngắt quãng.
Cô cắn răng chịu đựng, cố gắng không rên rỉ, ánh mắt nhìn anh lại long lanh như nước, dường như có một dòng nước ấm chảy qua linh hồn sớm đã mất khống chế của anh...
Trong tình huống này, làm sao anh có thể dừng lại được?
Lộ Tấn cúi người hôn cô, tay luồn xuống dưới nách cô, vuốt ve cô, đỡ người cô, đi vào sâu hơn. Cố Thắng Nam chỉ cảm thấy đầu lưỡi mình đã sắp bị anh nuốt mất, thân thể sớm đã không còn thuộc về mình, cả người rung động theo động tác của anh...
Ga trải giường ướt đẫm, cô thật sự sắp tan ra thành một vũng nước. Đầu anh gục vào bên cổ cô, bên tai là tiếng rên rỉ của cô, dưới môi là làn da nóng bỏng của cô, tất cả những thứ này đều là tài sản riêng của anh, đã ghi rõ tên của người sở hữu: Lộ Tấn.
Suy nghĩ của Cố Thắng Nam dần trở nên lẫn lộn, cô đã quên hết tiếng điện thoại rung, đến tận lúc anh ghé sát vào bên tai, vừa thở hổn hển vừa nói: "Điện thoại từ nhà em!"
Cố Thắng Nam mới phát hiện anh đã đưa điện thoại sát vào bên tai cô.
Điện thoại đã kết nối.
Vì đã quá lâu không thấy có người trả lời, người ở đầu bên kia điện thoại sốt ruột: "A lô, a lô! Có nghe được không? Sao không nói gì thế?"
Giọng của Vivian.
Còn may là không phải điện thoại bố cô gọi tới. Thần kinh của Cố Thắng Nam vừa buông lỏng ra, một giây sau đã lại căng cứng
Người đằng sau đột nhiên lẳng lặng đâm sâu, điểm mẫn cảm của Cố Thắng Nam bị chạm vào, cô cảm thấy như vừa mất nửa cái mạng.
May mà cô đã kịp thời che miệng không kêu thành tiếng. Cô thở một lát rồi mới nói với Vivian: "Tớ đang nghe đây". Nói xong cô không quên quay lại nhìn người nào đó với ánh mắt cầu xin.
Cơ bắp trên người anh càng trở nên mê người sau một hồi vận động kịch liệt, có lễ đã chấp nhận lời thỉnh cầu bằng ánh mắt của cô, anh thật sự không động nữa mà chỉ lặng lẽ chờ đợi sau lưng cô.
Cố Thắng Nam vội chớp cơ hội thoát khỏi sự khống chế của anh, gạt bàn tay anh đang giữ lưng cô ra, nằm xuống bên mép giường, xoay lưng về phía Lộ Tấn, tiếp tục nghe điện thoại.
"Nếu bạn còn không nghe máy thì tôi thật sự sợ là bạn đã bị giết người cướp của, sau đó bị vất xác nơi hoang dã đấy".
Cố Thắng Nam lau mồ hôi: "Ơ... Tớ vẫn đang ở Tử Kinh, tình hình... A!"
Cô ấp úng nói được một nửa, đột nhiên kêu lên một tiếng, Vivian sửng sốt: "Bạn a cái gì thế?"
"Không, không có gì!"
Cố Thắng Nam nói, không nhịn được quay lại ai oán nhìn hung thủ vừa dán người vào lưng cô.
Lộ Tấn không nói một tiếng nào, cũng nằm nghiêng cùng tư thế với cô, bộ ngực rắn chắc úp thìa sát vào lưng cô.
Vivian: "Vượng Tài bị đau bụng, bố bạn mang nó đến bệnh viện, bây giờ còn chưa về. Bạn cũng không về nhà, hai bố con đúng là biết cách phối hợp đấy.
Cố Thắng Nam ngoài miệng nói: "Đau bụng? Không nghiêm trọng chứ?"
Cố Thắng Nam trong lòng mLộ Tấn, anh là đồ khốn!
Nhân lúc cô bận nói chuyện điện thoại, tên khốn đó lại luồn tay vào giữa chân cô, vân vê khiến đầu ngón chân cô cũng phải co quắp.
Vivian: "Chắc là không nghiêm trọng, bao giờ bạn về?"
Cố Thắng Nam đâu còn tâm trí trả lời? Sau khi tách chân cô ra, tên khốn đó lại lách vào làm tất cả mọi giác quan của cô đều tập trung đến vị trí bị gã tấn công, không thể nào ứng phó được việc gì khác...
Động tác của anh rất thong thả, nhưng đều đi đến tận cùng, mỗi lần đều khiến cô rung động. Cô đang nằm nghiêng, hai chân lập tức khép lại. Anh lại ghé sát tai cô, nhỏ giọng oán trách: "Thả lỏng ra, để anh vào".
Dường như để khiến cô thả lỏng, bàn tay anh chậm rãi lần xuống, xoa nhẹ lên một điểm mẫn cảm nào đó.
Dường như có một tia sáng xẹt qua trong đầu Cố Thắng Nam, cô run rẩy kêu lên.
"A..."
Cố Thắng Nam định che miệng lại nhưng đã không kịp, rõ ràng Vivian đã đoán ra tình hình bên này nên cũng không nói gì. Cố Thắng Nam khóc không ra nước mắt, cơn sóng này còn chưa đi qua, cô đã nghiến răng nghiến lợi quay đầu lại, hung tợn trợn mắt nhìn Lộ Tấn.
Nhưng bây giờ ngay cả ánh mắt cô cũng trở nên yếu ớt vô lực, Lộ Tấn không hề cảm thấy cô đang trợn mắt đe dọa mình mà lại cho rằng cô đang mời gọi, vì vậy anh lại đẩy nhanh tốc độ.
Sự dịu dàng đã biến thành cuồng nhiệt, Cố Thắng Nam luống cuống tóm chặt gối, điện thoại rơi xuống bên cạnh gối, rung bần bật theo nhịp rung của giường.
Vivian bên kia điện thoại yên lặng một hồi rồi hỏi rất ý nhị: "Lộ Tấn về rồi à?"
Đáng tiếc là lúc này Cố Thắng Nam đang vất vả che miệng, cảm nhận cơn sóng đang đẩy cô lên đỉ đương nhiên không có ai rảnh rỗi để trả lời câu hỏi này của Vivian.