Edit: tart_trung
Beta: gaubokki
Lúc Lương Ngọc Dung và Ngụy La đi ra ngoài chỉ mang theo hai ma ma lớn tuổi, ma ma cũng là lần đầu vào cung, trong không khí trang nghiêm của chốn cung cấm, trên một con đường ngoằn ngoèo bí hiểm dẫn tới cung, bước được vài bước họ đã thấy đầu óc choáng váng. Rõ ràng Tân Nhạn Lâu ở phía trước, cố tình họ đi thế nào cũng không đến, vòng qua một tản đá, liền trở lại chỗ cũ.
Lúc này các cung nữ và thái giám đều bận việc ở phía trước, không ai tới nơi này, cho dù muốn tìm người để hỏi đường cũng khó. Hai ma ma gấp rúttới mức trán đầy mồ hôi, vừa khéo trước mặt đột nhiên xuất hiện một đám ma ma cung nữ, vây quanh một tiểu cô nương mặc y phục hoa lệ, đi về phía bên này.
Có thể tùy ý đi lại trong cung, thậm chí còn bày ra thế trận lớn như vậy, chỉ sợ lai lịch của tiểu cô nương này không đơn giản. Ma ma âm thầm phỏng đoán thân phận của Triệu Lưu Ly, cúi người lùi sang một bên, chờ đối phương tự giới thiệu. Quả nhiên, trong đó có một người có vẻ có chút thân phận , mặc y phục thêu hoa màu lam khói hướng mấyma ma hỏi: “Các ngươi là ai? Vì sao lại ở đây? Nhìn thấy công chúa sao còn không hành lễ”.
Vị này vậy mà lại là công chúa.
Hai ma ma vội vã khom người hành lễ, hướng hai đứa nhỏ Ngụy La và Lương Ngọc Dung nháy mắt ra hiệu rồi lại nhỏ giọng nhắc nhở: “Tiểu tổ tông, mau cùng nô tỳ cùng nhau hành lễ”.
Một tháng nay Ngụy La đến chỗ Hàn Thị học qua không ít lễ nghi, do đó cũng ứng phó thuận buồm xuôi gió, đoan đoan chính chính hành lễ, sau đó thoải mái đánh giá Triệu Lưu Ly. Sùng Trinh Hoàng Đế có tất cả tám vị công chúa, năm người bên trên đều đã trên mười tuổi, Lục công chúa và Thất công chúa tuổi tác xấp xỉ nhau: một người bảy tuổi, một người sáu tuổi. Lục công chúa là do Trần Hoàng Hậu sinh ra, Thất công chúa là do Ninh Quý Phi sinh. Chỉ là không biết vị trước mặt này là Lục hay là Thất?
Ngụy La đang quan sát Triệu Lưu Ly, nàng ấy cũng tò mònhìn lại các nàng.
Triệu Lưu Ly hàng năm đều ở trong cung, tiếp xúc nhiều nhất là với các ma ma, tuổi tác đều lớn hơn nàng rất nhiều, rất ít khi gặp được tiểu cô nương cùng tuổi. Trần Hoàng Hậu không cho nàng và Thất muội Triệu Lâm Lang tiếp xúc, nàng một mình ở trong cung rất tịch mịch, tuy rằng mẫu thân và ca ca đều yêu thương nàng, nhưng Lưu Ly vẫn muốn có bạn chơi cùng hơn. Triệu Lâm Lang có rất nhiều bạn chơi cùng, mỗi lần nàng đi dạo hậu hoa viên, đều có thể nhìn thấy nàng ấy và mấy tiểu cô nương khác nói chuyện đùa giỡnvô cùng náo nhiệt. Mà nàng chỉ có thể đứng nhìn từ xa, trong lòng lại âm thầm hâm mộ. Thực ra Cao Tình Dương cũng khá tốt, nhưng nàng ấy lại không thường vào cung, ngẫu nhiên đến cũng không nguyện ý cùng nàng chơi đùa. Nếu thân thể của nàng khỏe mạnh thì tốt rồi, Triệu Lưu Ly nghĩ, nếu nàng không nhiều bệnh như vậy, liền có thể cùng mấy cô nương cùng tuổi chơi đùa.
Nhìn đối phương một lát, Ngụy La nhìn thấy đối phương cũng trông ngóng nhìn mình, bộ dáng muốn lại gần lại ngại ngùng, không khỏi cảm thấy buồn cười. Tâm tư nàng khẽ chuyển, con ngươi đảo một vòng, nghiêng người về Tân Nhạn Lâu ở phía sau nói: “Cô biết chỗ đó là chỗ nào không? Chúng tôi muốn đi tới đó”.
Triệu Lưu Ly mím môi, khẽ gật đầu một cái.
Ma ma đứng một bên đã được Trần Hoàng Hậu dặn dò, lúc này thấy Ngụy La bắt chuyện với Thiên Cơ Công Chúa, cũng không ngăn trở, trong bụng lại cảm thấy vui mừng.
Ngụy La một lòng muốn trở về Tân Nhạn Lâu, nàng và Lương Ngọc Dung đi ra ngoài lâu lắm rồi, không ai nói với Tứ bá mẫu một tiếng, lúc này chắc bá mẫu đang lo lắng. Nàng hỏi: “Cô có thể dẫn chúng tôi qua được không?”
Triệu Lưu Ly vui mừng khôn xiết, gương mặt nhỏ nhắn lộ ra tia kinh hỉ, gật gật đầu nhỏ nói được. Nàng rất ít tiếp xúc với người ngoài, người khác lại ngại thân phận của nàng, chưa bao giờ dám chủ động đáp lời nàng, nhìn thấy nàng không phải cung kính thì là xa cách. Nay có người đối với nàng tự nhiên, lại nhờ nàng dẫn đường, nàng tự nhiên cảm thấy cao hứng, đỏ mặt nói: “Ta vừa vặn cũng muốn đi tới đó”.
*** *** ***
Thân thể Thiên Cơ Công Chúa yếu ớt, không phải từ nhỏ đã như vậy, mà là kết quả của tranh đấu chốn hậu cung.
Nàng lúc một tuổi bị người bên cạnh Thục Phi hạ độc, lúc ấy suýt đã không cứu được, mười mấy thái y vây quanh, nghe nói cứu chữa suốt một ngày một đêm. Tuy rằng sau đó Thục Phi bị ban chết, nhưng thân thể của nàng cũng không thể tốt lên được, từ đó ốm yếu nhiều bệnh, mỗi ngày đều phải uống thuốc. Nàng thực rất chán ghét những thứ thuốc đắng kia, uống liên tục hơn sáu năm, nay vừa nghe thấy mùi đó liền muốn phun.
Nhưng mà cũng chính vì mấy loại thuốc đó, mà nàng có thể sống tới bây giờ.
Chưa đi được mấy bước, gương mặt nhỏ nhắn của Triệu Lưu Ly liền tái lại, đỡ lấy cánh tay của Thu ma ma bên cạnh thở dốc: “Ma ma, ta hơi mệt…”
Thần sắc Thu ma ma khẩn trương, cuống quít ôm nàng lên: “Công chúa làm sao vậy? Sao lại không thở được?” Cuối cùng, bà nói hối hận: “Nhất định là vì sáng nay không uống dược, đều là do nô tài, không nên chiều theo ý ngài…”
Lúc này, bà có nói gì Triệu Lưu Ly cũng không nghe vào tai, cả người nàng co quắp, bộ dáng thống khổ.
Cũng may nơi này cách Tân Nhạn Lâu không xa, Thu ma ma vội vàng ôm nàng đi tới hướng lầu các, trên đường đi còn phân phó bọn cung nữ: “Mau, mau bưng dược của Lục công chúa lên”.
Tầng một Tân Nhạn Lâu có vài vị mệnh phụ đang đứng trò chuyện vui vẻ, vừa ngước mắt nhìn, liền thấy một ma ma ôm một tiểu cô nương vội vàng đi tới bên này, trong miệng còn lẩm bẩm: “Công chúa kiên trì chút nữa”. Các nàng cả kinh, vội vàng hành lễ, Thu ma ma cũng bất chấp chào hỏi, đặt Triệu Lưu Ly lên tháp , vuốt nhẹ sau lưng nàng giúp nàng thuận khí: “Công chúa đỡ hơn chút nào chưa? Vẫn còn khó thở sao?”
Một hồi lâu, sắc mặt Triệu Lưu Ly mới chuyển biến tốt, mặc dù gương mặt nhỏ vẫn tái nhợt như cũ, nhưng cũng không dọa người như lúc nãy. Nàng nhẹ nhàng gật đầu, lúc này mới chú ý tới bên cạnh có rất nhiều người vây quanh, mọi người đều cúi đầu nhìn về phía nàng. Ánh mắt họ có tò mò, cũng có thăm dò, càng nhiều hơn chính là đồng tình … Thân mình Triệu Lưu Ly co rụt lại, chui vào trong lòng Thu ma ma.
Thu ma ma không để ý đến tâm tình của nàng, không bao lâu một nha hoàn mặc sắc áo màu thu bưng chén thuốc đi qua: “Ma ma, dược của Lục công chúa đã bưng tới”.
Thu ma ma tiếp nhận chiếc bát đồng tráng men lớn được đặt trong khay, nhẹ nhàng nâng Triệu Lưu Ly dậy, để nàng dựa vào gối lưu ly, múc một thìa dược lên cho nàng uống: “Công chúa, uống xong bát dược này cơ thể liền không khó chịu nữa”.
Dược vừa đắng mùi lại khó chịu, Triệu Lưu Ly uống đã năm sáu năm, tư vị của nó nàng rõ ràng hơn người khác nhiều. Theo bản năng, Triệu Lưu Ly cảm thấy thật buồn nôn, cố chấp lắc đầu: “Ta không uống, uống đắng!”
Nói xong liền ngậm chặt miệng, cho dù Thu ma ma nói gì cũng không chịu mở miệng ra.
Điều này làm Thu ma ma lo lắng, không uống dược sao được? Vừa rồi bệnh tái phát lợi hại như vậy, chính là vì không uống dược, giờ cũng không chịu uống, lỡ lát nữa lại xảy ra chuyện gì, vậy bà biết phải làm sao bây giờ? Nhiều năm như vậy, cũng nhờ những bát dược này Triệu Lưu Ly mới có thể bảo trụ tính mạng của mình, nay nàng không chịu uống thuốc, chính là không nghĩ tới mạng sống của mình nữa sao? Thu ma ma nhớ tới mấy năm nay, Trần Hoàng Hậu hao tổn biết bao tâm sức vì nàng, liền nhịn không được muốn rơi nước mắt.
“Công chúa, van cầu ngài đem dược uống đi… Ngài không uống dược, nương nương lại lo lắng…” Bà tận tình khuyên bảo, hận không thể tự mình thay Triệu Lưu Ly uống bát dược này xuống.
Đáng tiếc, cho dù bà nói thế nào, Triệu Lưu Ly chính là không nghe, lắc đầu nói: “Không uống, không uống…” Thu ma ma liền đem dược đưa tới bên miệng nàng, Triệu Lưu Ly liền vung tay lên đem thìa dược đánh rớt, hốc mắt hồng hồng: “Ta không uống, vì cái gì người khác đều không phải uống, chỉ có ta phải uống? Ma ma, ta cũng muốn giống họ… Cũng muốn chơi thả diều, chơi đá cầu, ta không muốn mỗi ngày đều phải uống dược…. Thật đắng…” Nàng càng nói khóc càng lớn, cuối cùng khóc đến sốc hông, cả người co giật ngã vào trong ngực Thu ma ma.
Thu ma ma nghe mấy lời nàng nói xong, lại càng thêm đau lòng, đem người năm đó xuống tay với nàng ở trong lòng hung hăng mắng: “Công chúa…”
Hai người cảm xúc bi thương, mấy vị mệnh phụ phu nhân cuối cùng cũng biết được, đây chính là Thiên Cơ Công Chúa được Trần Hoàng Hậu sủng ái nhất, mang theo đủ loại tâm tư mà tiến lên khuyên giải, an ủi.
Họ nói dược này uống tốt cho thân thể, lại nói công chúa đừng khóc đứng khóc… nhưng tất cả đều không có tác dụng gì. Triệu Lưu Ly vẫn thương tâm như trước, lời ai nói cũng không nghe.
Đang lúc cả đám người đều bó tay hết cách thì bỗng nghe được thanh âm thanh thúy ở bên ngoài vang lên: “Một cái, hai cái, ba cái…”
Mọi người bị thanh âm này hấp dẫn, nhất tề nhìn ra ngoài lầu các.
Chỉ thấy một cô nương mặc la quần màu khói, đang ở dưới hàng liễu rũ đá cầu, một tiểu cô nương khác lại giúp nàng đếm đếm. Mệnh phụ phu nhân đều nhíu mày, cho rằng hai đứa nhỏ này không hiểu chuyện, không thấy công chúa đang khóc rất thương tâm sao? Các nàng không an ủi thì thôi, ngược lại còn chơi đá cầu, đúng là không biết cấp bậc lễ nghĩa.
Nhưng mà dần dần, mọi người bị tiểu cô nương đang đá cầu thu hút ánh nhìn. Người nàng nhẹ như yến, cách đá đa dạng, nhấc chân nhảy lên, Giày thêu hoamàu đỏvững vàng tiếp được quả cầu đang rơi xuống, lại nhẹ nhàng hất một cái, đem quả cầu lần nữa tung lên không trung, chờ quả cầu đụng tới chân kia của nàng, nàng lại dùng tư thế khác đáp được nó… Đan phi yến, song phi yến, uyên ương quải, song uyên ương quải, mỗi một động tác đều nhẹ nhàng linh hoạt, cảnh đẹp ý vui, khiến người ta muốn vỗ tay khen ngợi. Bất tri bất giác mọi người đều bị nàng thu hút, ngừng việc trong tay mà quan sát nàng, ngay của Thiên Cơ Công Chúa khóc đến mức không thở được, lúc này cũng chăm chú nhìn nàng, vô cùng hâm mộ.
Trên đầu nàng buộc tơ lụa thành nụ hoa, trên đó còn gắn bốn cái chuông nhỏ, mỗi lần nàng nhảy lên, chuông theo đó mà phát ra âm thanh thanh thúy.
Cùng với âm thanh này, Ngụy La hoàn thành một trăm lần đá cầu liền ngừng lại. Hai chân nàng mỏi nhừ không còn cảm giác, đã lâu không đá nhiều như vậy, bỗng nhiên làm liền trăm cái có chút chịu không nổi. Đời trước nàng ở tiểu viện nhà nông, nhàn rỗi không có gì làm liền cùng mấy tiểu cô nương trong xóm đá cầu, so xem ai đá được nhiều hơn, lúc nhiều nhất nàng có thể đá ba trăm cái.
Nàng lúc ấy chắc cũng không nghĩ tới, một ngày kia mình sẽ dùng cái này đến dỗ một tiểu nha đầubảy tuổi.
Nàng nhặt quả cầu lên, đi về hướng lầu các, tới trước giường Bát bảo Lưu Ly, mỉm cười nhìn Triệu Lưu Ly: “Lục công chúa, vừa rồi thần đá tốt không?”
Triệu Lưu Ly nhìn nàng ngây ngốc, rất nhanh hoàn hồn, ánh mắt nhìn nàng mang theo sùng kính, gật đầu như gà mổ thóc: “Tốt!”
Đâu chỉ là tốt, quả thật là quá tốt. Triệu Lưu Ly còn chưa thấy qua ai đá tốt hơn nàng.
Ngụy La mím chặt khóe môi, âm thanh non nớt kéo dài: “Công chúa có muốn học hay không?”
Triệu Lưu Ly gật đầu càng lợi hại, đối với lời nói của nàng lập tức gần gũi hơn không ít: “Muốn!” Nói xong, nàng lại ngừng một lát, không xác định hỏi: “Ngươi sẽ dạy ta sao?”
“Sẽ nha!” Ngụy La tươi cười khả ái, vừa rồi nàng đá cầu nhiều quá, chóp mũi còn vươn mồ hồi, dưới ánh mặt trời long lanh càng khiến gương mặt nhỏ nhắn trở nên lóng lánh trong suốt. Nàng nói xong, thừa dịp Triệu Lưu Ly vui vẻ liền nói tiếp: “Bất quá nếu muốn đá cầu thân thể phải khỏe mạnh, nếu không sẽ dễ gặp chuyện không may. Nếu công chúa muốn học, trước hết phải dưỡng thân thể cho tốt đã, dưỡng tốt rồi về sau thần sẽ dạy người”.
Ngụy La cũng không biết tại sao mình muốn làm vậy, đại khái là thấy nàng ấy khóc đến đáng thương nên có chút đồng tình.
Ánh mắt Triệu Lưu Ly sáng lên, túm lấy tay áo nàng hỏi: “Nếu như ta dưỡng thân thể tốt lên, ngươi có thể đem tất cả mấy loại lúc nãy dạy ta sao?”
Ngụy La nghiêng đầu nhìn nàng, “Đương nhiên có thể”. Nói xong nàng nháy mắt mấy cái, chỉ ngón tay về phía chén dược để trên chiếc bàn gỗ: “Bất quá công chúa phải đem dược uống hết đã”.
Triệu Lưu Ly tâm phục khẩu phục nàng, nói gì nghe nấy, vội vàng: “Ta uống, ta uống, ngươi không cần đổi ý”.
Ngụy La chống má nhìn nàng, nhẹ nhàng cười một tiếng, nhưng không lên tiếng.
Nàng đương nhiên sẽ không đổi ý, bởi vì thân thể của nàng ấy dưỡng không xong rồi. Kiếp trước Thiên Cơ Công Chúa nằm trên giường bệnh triền miên, thân thể suy yếu mười mấy năm, cuối cùng sống không quá mười sáu tuổi. Nàng ấy tám năm nữa sẽ hương tiêu ngọc vẫn, điều này khiến Ngụy La nhớ lại chính mình, các nàng đều đáng thương giống nhau , không thể hoàn chỉnh sống một đời người. Cho nên Ngụy La mới có thể giúp nàng, nếu đời này nàng ấy uống thuốc thật tốt, không biết có thể sống thêm vài năm hay không?
Thu ma ma ở bên khóc vui mừng, cũng nhìn Ngụy La bằng cặp mắt khác, cảm kích không nói được bằng lời: ”Dược nguội rồi, nô tỳ để người đi hâm nóng, công chúa chờ một lát”.
Triệu Lưu Ly nói được, kiên nhẫn chờ cung nữ đem dược nóng lên. Nàng không cần Thu ma ma đút cho, bưng bát ngoan ngoãn ngồi uống từng ngụm từng ngụm.
Tân Nhạn Lâu cuối cùng cũng khôi phục sự yên bình tĩnh, ánh mắt mọi người đều nhìn tiểu cô nương ngồi bên cạnh Triệu Lưu Ly với ánh mắt khác. Ngụy La phảng phất như không thấy, đang chuẩn bị lên lầu tìm Tứ bá mẫu, liền thấy Tần Thị hoang mang rối loạn đi xuống, thần sắc sốt ruột.
Ngụy La gọi bà:”Tứ bá mẫu!”
Tần Thị nghiêng đầu nhìn, thấy là nàng, vội bước lên phía trước ôm lấy nàng, bất chấp hỏi nàng mới vừa đi nơi nào, vội vàng nói :”A La, mau tới. Mới vừa rồi có người nói Thường Hoằng và Thế tử Nhữ Dương Vương phát sinh xung đột, bị Thế tử Nhữ Dương Vương đẩy xuống Thái Dịch Trì…”
Ý cười trên mặt Ngụy La ngưng lại, gương mặt nhỏ nhắn trong chốc lát trở nên không dễ coi.
Tính tình Thường Hoằng như vậy, sao có thể phát sinh xung đột với người khác? Trừ phi người đó cố ý bới lông tìm vết.
Nàng đối với Thế tử Nhữ Dương Vương Lý Tụng có ấn tượng sâu sắc, vì hắn mà kiếp trước Thường Hoằng nghèo túng. Thậm chí có thể nói, là hắn cùng mẹ con Ngụy Tranh liên thủ tạo nên.
Đuôi mắt nàng lạnh lùng, hóa ra Lý Tụng đã xuất hiện từ bây giờ. Bọn họ sao lại có tranh chấp? Hắn vậy mà dám đem Thường Hoằng đẩy xuống nước, nếu Thường Hoằng xảy ra chuyện gì không may, nàng liền giết hắn một trăm lần.
Ngụy La ôm cổ Tần Thị, đôi môi phấn hồng mím thành một đường, biều tình âm lãnh. Nào ngờ nàng vừa ngẩng đầu, vừa vặn liền bắt gặp một đôi mắt đang nhìn nàng.
Ở lầu các đối diện, bên Thái Hồ, Triệu Giới đứng ở chỗ cây liễu vừa rồi nàng đá cầu, bên môi mang theo ý cười, thâm ý nhìn nàng.
Tần Thị ôm nàng bước đi thật nhanh, đem người đứng đó ném đi thật xa. Hắn đứng dưới tán cây một lát, rồi nhàn nhã lững thững đi tới.