Sổ Tay Tẩy Trắng Tra Nam

Chương 17: Chương 17: Người cha vô trách nhiệm (17)




Editor: AnGing

Bài hát: Quá thẳng thắn - Lý Vinh Hạo

Kiều Phán Phán còn không biết tài xế đã nói chuyện này cho Vệ Minh Ngôn, cô lạnh mặt, cùng Lục Lâm cũng đang khó chịu bước vào phòng ngủ.

“Nha! Đây không phải Kiều mỹ nữ của chúng ta sao?” Chu Vân đang trải giường chiếu, nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu, sau khi thấy rõ là ai, lập tức lộ ra nụ cười trào phúng.

“Làm sao? Thành tình nhân của ông chủ Nam Nhã rồi, còn tới phòng ngủ tồi tàn của chúng tôi làm gì? Không sợ bẩn chân cô à.”

“Cô!” Lục Lâm vô cùng tức giận, đang định phản bác lại, lại bị Kiều Phán Phán kéo tay lại.

“Phán Phán!” Cô còn tưởng rằng Kiều Phán Phán lại giống ngày xưa nhịn xuống, không đồng ý mà nhìn cô.

Chu Vân đắc ý nhếch môi, cười nhạo một tiếng, trào phúng nói, “Thôi đi Lục Lâm, cô muốn ra mặt thay người ta, cũng phải xem người ta có cảm kích không đã.”

“Xem ra cô cũng tự biết thân biết phận, biết làm tình nhân cho người ta không còn mặt mũi, không dám đối nghịch với tôi nữa, không biết lúc cô nằm dưới thân người đủ tuổi làm cha cô...”

—— “Bốp!”

Giọng nói mỉa mai đột nhiên im bặt.

Kiều Phán Phán vẫn còn duy trì tư thế tát người, thấy Chu Vân ngạc nhiên nhìn cô, trên gương mặt được bảo dưỡng tỉ mỉ kia hằn lên vết đỏ.

Cô ta đỏ mắt, run giọng nói, “Cô dám đánh tôi!”

“Con khốn này, mày...”

—— “Bốp!”

Cú tát này quá dùng sức, tay Kiều Phán Phán tê dại đi, cô buông tay xuống, nhìn về phía người bạn cùng phòng đang ôm mặt căm hận nhìn cô, “Những tấm hình đó là do cô dán.”

“Chu Vân, cô không thấy bản thân cô giống như một con rệp sao? Ngoại tình, làm tình nhân, lại đổ hết lên đầu tôi, tôi không nợ cô, cũng không sợ cô, cô mắng tôi, tôi sẽ đánh cô, hiểu chưa?”

“Con ranh này! Mày nói bậy gì đó! Tao không có!”

“Trường học có camera theo dõi, cho dù là kì nghỉ cũng vẫn hoạt động, chuyện đó chắc chắn cô có biết, vậy cô có biết hai con phố ngoài trường học đều có camera theo dõi không? Cho dù cô cẩn thận né tránh khi vào trường, bên ngoài trường thì sao?”

“Chỉ cần tôi báo cảnh sát, chỉ cần tra camera, cô nói xem, có thể tra ra hay không?”

“Muốn làm mọi người bôi nhọ tôi, tôi đảm bảo, cô sẽ bước chân vào tù, không cần tôi nói gì, những chuyện dơ bẩn ghê tởm cô đã từng làm sẽ truyền khắp trường học, cho dù ra tù rồi, những chuyện đó sẽ theo cô cả đời.”

“Cho nên, đừng đụng đến tôi một lần nữa, hiểu chưa?”

Chu Vân đứng đối diện cô cả người run rẩy, nhìn Kiều Phán Phán, lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng dâng lên sợ hãi.

Cô không hiểu vì sao bạn cùng phòng luôn bị cô ta bắt nạt giờ đây lại trở nên cường ngạnh như thế, rõ ràng cô ta sợ nhất là có chuyện không phải sao...

Hai bên mặt Chu Vân sưng vù, trong mắt ngập nước mắt, vẫn còn có tỏ ra mạnh mẽ, chưa từ bỏ ý định uy hiếp, “Cô dám, anh trai tao là giang hồ, mày dám báo cảnh sát, anh ấy nhất định sẽ dạy dỗ mày!”

“Mày đừng cho rằng Vệ Minh Ngôn sẽ chống lưng cho cô, trong mắt loại người này, mày chả là cái thá gì cả!”

Không ngờ đến giờ vẫn còn cãi bướng được, Kiều Phán Phán khinh thường nhìn cô, tức giản đến bật cười, “Cô cứ thử xem.”

“Trong vòng một tiếng, nếu để tôi tìm thấy một tấm ảnh trong trường nữa thôi, tôi đảm bảo hôm nay cô sẽ phải sống trong tù.”

“Nếu không tin, cô cứ thử mà xem.”

Chu Vẫn phẫn hận trợn trừng mắt, cuối cùng cắn răng chạy ra khỏi phòng ngủ.

Theo tiếng đóng cửa mạnh bạo, Kiều Phán Phán thở ra một hơi, trái tim đạp kịch liệt, Lục Lâm sùng bái nhìn cô, “Phán Phán! Cậu ngầu quá đi!”

“Mình đã nói với cậu từ lâu là cậu quá hiền với Chu Vân rồi, bằng không cô ta sẽ không được đằng chân lên đằng đầu, giờ thì tốt rồi, xem cô ta còn dám giở trò nữa không!”

Nghe giọng nói ríu rít của bạn thân, Kiều Phán Phán che lại trái tim đang đập mãnh liệt, khóe miệng nở một nụ cười nhạt, “Trước kia là mình không có tự tin, bây giờ mình sẽ không nhịn nhục nữa.”

Không phải cô hèn nhát, đó chỉ là một phương thức sinh tồn mà thôi.

Nếu hôm nay không có cha ở đây, cho dù cô có báo cảnh sát, có lẽ chỉ cần Chu Vân mời một vị luật sư thì sẽ bình an vô sự, cho dù cô ta có thật phải vào tù, Kiều Phán Phán không nơi nương tựa cũng sẽ bị trả thì.

Mà giờ đây, cô có một người cha yêu thương, cho dù Kiều Phán Phán không giải quyết chuyện này, Vệ Minh Ngôn cũng nhất định sẽ ra tay.

Nếu như vậy, tội gì cô phải lãng phí thời gian của ông cơ chứ.

Cô gái xinh đẹp đi đến bên cửa sổ, ghé mắt nhìn xuống, thấy bóng dáng Chu Vân đi tới bảng thông báo, đang vội vàng xé rách ảnh, lộ ra một nụ cười.

“Nhưng mà những lời đồn đó thì tính sao đây? Không thì để mình viết một bài, đăng lên diễn đàn trường bác bỏ tin đồn nhé!”

“Không cần, sắp tới sinh nhật mình rồi, cha nói sẽ tổ chức sinh nhật cho mình, lúc đó mình sẽ mời bạn bè đến tham dự, lời đồn sẽ tự sụp đổ.”

Hai người đang nói, di động của Kiều Phán Phán vang lên, cô nhìn mặt trên ghi chữ【cha 】, ánh mắt lộ ra hân hoan, tiếp điện thoại.

“Phán Phán, cha đang ở cổng trường các con đây.”

Cổng trường

Tài xế nhìn người đàn ông trả lời vài tiếng, sắc mặt bình tĩnh cúp điện thoại, vội vàng hỏi, “Vệ tổng? Sao rồi?”

“Phán Phán nói con bé đã giải quyết rồi.” Vệ Minh Ngôn buông di động, trong đôi mắt vẫn tràn ngập khói mù.

Trong mắt ông, con gái vẫn chỉ là một cô bé, gặp phải chuyện này nhất định rất mong sẽ được người nhà ủng hộ, nhưng con bé lại im lặng tự mình giải quyết, không hề nói cho ông một tiếng.

Càng như vậy, trong lòng ông càng áy náy.

Ông đã xa con gái quá lâu, con bé đã quen việc tự mình giải quyết mọi chuyện, mà không phải nhờ người cha như ông giúp đỡ.

Nhưng càng như thế ông lại càng muốn chiều chuộng, yêu thương con bé hơn.

Chuyện này, tuyệt đối không thể bỏ qua dễ dàng như thế.

***

Chuyện người giàu nhất thành phố, ông chủ Nam Nhã, Vệ Minh Ngôn muốn tới trường học làm diễn giả rất nhanh truyền đi khắp vườn trường.

Đối với ông chủ Nam Nhã tuổi trẻ tài cao, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, lại còn đẹp trai, bọn học sinh trẻ tuổi vừa tò mò vừa sùng bái, ngày diễn thuyết chỗ ngồi chật kín.

Kiều Phán Phán cũng bị Lục Lâm kéo tới, cô tự hào nhìn cha mình đĩnh đạc đứng trên đài diễn thuyết, trong đôi mắt tràn đầy hạnh phúc.

Đây là cha của cô.

Ông ấy yêu thương cô, chiều chuộng cô.

Nói đến đoạn cao trào, khóe môi Vệ Minh Ngôn nở một nụ cười, trên gương mặt anh tuấn tràn đầy vẻ nho nhã.

“Tiếp theo, là thời gian giải đáp thắc mắc, có bạn nào muốn hỏi gì thì có thể giơ tay.”

Ông vừa nói xong, đôi mắt ôn hòa của ông ấy khi chuyển đến một nữ sinh đang giơ tay bỗng trở nên lạnh băng xuống.

Nụ cười của ông vẫn không thay đổi, người đàn ông hơi nhướng mày, cười khẽ, giơ tay chọn nữ sinh kia, “Bạn này, bạn muốn hỏi gì?”

Chu Vân không ngờ rằng mình lại may mắn như vậy, gương mặt cô ta vì kích động mà đỏ bừng, giọng nói sắc nhọn cất cao, cố ý khiến cho toàn trường đều nghe thấy giọng mình.

“Vệ tiên sinh, xin hỏi ngài và Kiều Phán Phán, học sinh của trường, là quan hệ tình nhân phải không?”

*Mình tính dịch là “Ngài Vệ” hoặc là “Ông Vệ” cho nó nghe thuần Việt, nhưng mà thôi để nguyên “Vệ tiên sinh” chắc quen thuộc với các bạn hơn nhỉ?

Mọi người trong phòng học tức khắc ồ lên, có người biết Kiều Phán Phán lập tức liếc mắt về phía cô, xì xào bàn tán.

Vệ Minh Ngôn tắt nụ cười, giọng nói bình tĩnh, “Không phải.”

Chu Vân hưng phấn hẳn, cô ta ác ý dò hỏi, “Bức ảnh mấy ngày hôm trước, Kiều Phán Phán lên xe của ngài, xin hỏi ngài có lời giải thích gì không?”

Cô ta tin chắc cô ta sẽ nghe được đáp án mà mình muốn, những ông chủ có địa vị như Vệ Minh Ngôn đều rất xem trọng thanh danh, làm so có thể thừa nhận mình bao nuôi nhân tình được.

Đặc biệt là giờ đây còn đang diễn thuyết, nếu như ông ta thừa nhận, tất cả mọi người ở đây sẽ truyền chuyện đó ra ngoài, Vệ Minh Ngôn tuyệt đối sẽ không thừa nhận. như thế, người cuối cùng phải hứng chịu trách nhiệm, chỉ có thể là Kiều Phán Phán.

Chu Vân trong lòng tràn đầy phấn khởi, cô ta đang vô cùng mong chờ được nhìn thấy cảnh tượng Kiều Phán Phán bị mọi người phỉ nhổ.

“Phán Phán...” Lục Lâm ngồi bên cạnh bạn thân, lo lắng cầm lấy tay cô.

Nét mặt Kiều Phán Phán lại vô cùng bình tĩnh, thậm chí cô còn nở một ụ cười, an ủi vỗ nhẹ bàn tay Lục Lâm, nhỏ giọng nói, “Không sao đâu.”

Cô tin tưởng, cha sẽ xử lý tốt.

Toàn trường bắt đầu trở nên im ắng, chờ đến khi tất cả mọi người đều an tĩnh lại, Vệ Minh Ngôn bắt đầu mở miệng.

“Kiều Phán Phán đúng thật là có quan hệ với tôi.”

“Cô ấy ở nhà tôi, đi xe của tôi, ngày nào cũng ăn chung uống chung với tôi.”

—— oanh!

Trong hội trường lớn, mọi người oanh động..

Vệ Minh Ngôn tiếp tục nói, “Hơn nữa, không chỉ có như vậy.”

“Nhà cửa, xe cộ trên danh nghĩa của tôi, bao gồm cả cổ phần công ty, tất cả đất đai, sản nghiệp của tôi, đều sẽ để lại cho cô ấy.”

Tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc.

Tình yêu đích thực cũng không đến mức như thế chứ!

Chu Vân không thể tin nổi trợn trừng mắt lên, sau đó, chuyện càng khiến cô ta kinh ngạc hơn còn ở phía sau.

Người đàn ông gõ gõ bàn, nói, “Bởi vì con bé là con gái tôi.”

“Tất nhiên cũng là người thừa kế tương lai của tập đoàn Nam Nhã.”

“Toàn bộ chuyên viên pháp lý của tập đoàn Nam Nhã, đều vì con bé mà phục vụ, về lời đồn ác ý rải rác trong trường học nhằm vào con gái của tôi đều do bạn Chu Vân, nhân viên pháp lý đã khởi tố cô vì tội phỉ báng.”

Nói rồi, ông dùng ánh mắt lạnh băng quét qua gương mặt Chu Vân, lộ ra nụ cười nhạt giống hệt Kiều Phán Phán.

Rõ ràng là một nụ cười ôn hòa, Chu Vân lại như nhìn thấy ma quỷ, chân cô ta trở nên mềm nhũn.

Cha con, sao lại là cha con được...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.