“Hoàng quý phi, tam hoàng tử đã ngủ. Trước khi ngủ trước hắn còn mở mắt to
nhìn chung quanh tìm ngài.” Đông Sanh cười mỉm đi tới.
Viên Diệu Diệu nằm ở trên ghế quý phi, đầu đầy châu ngọc, khuôn mặt
xinh đẹp, dáng người lung linh như ẩn như hiện, bất cứ ai nhìn vào đều
không ra nàng đang còn trong tháng.
Nghe được lời nói Đông Sanh, nàng mím môi cười. Tiểu cung nữ quỳ bên
cạnh quỳ, hai tay nâng trái vải vừa lột vỏ đưa lên. Chỉ thấy môi đỏ mọng của nàng, đút trái vải trắng như tuyết kia vào trong miệng.
Thẳng đến phun ra hột vải, nàng mới dài thở phào nhẹ nhõm, thản nhiên tự đắc nằm trên ghế tựa, nhắm mắt dưỡng thần.
Nàng Viên Diệu Diệu, mười lăm tuổi tiến cung, trí tuệ lanh lợi, bắt
lấy thánh tâm, vinh sủng không suy. Người khác đều cho rằng hoàng thượng yêu thích nhan sắc của nàng, nhất thời cảm thấy mới mẻ, lại không biết
hoàng thượng thích nàng vì nàng thấy rõ thánh tâm, hiểu rõ thánh ý.
Bây giờ nàng hai mươi tuổi hoa, bộ dáng xinh đẹp như tạc, thịnh sủng
còn nhiều hơn lúc trước. Dùng một chút tài lẻ để đi đến vị trí hoàng quý phi, trung cung vô chủ, nên trên thực tế là nàng khống chế toàn bộ hậu
cung. Hơn một tháng trước sinh ra tam hoàng tử, cũng là hoàng tử duy
nhất còn sống, vị trí hoàng hậu của nàng, vị trí Thái tử của tam hoàng
tử, đều sắp đến.
”Ngươi nhìn Tây Dung nhiều chút, đừng để cho bên kia phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn.” Viên Diệu Diệu nhẹ giọng dặn dò hai câu.
Đông Sanh cười khẽ: “Đó là tự nhiên”
Nàng vung tay cho các tiểu cung nữ lui ra, lặng lẽ đến gần bên người
Viên Diệu Diệu, thấp giọng nói: “Nương nương, nô tì mới vừa nghe Khang
công công bên Long Càn cung nói, hoàng thượng có ý phong ngài làm hoàng
hậu, đã chọn lựa phong hào . Mấy ngày nữa sẽ viết ra thánh chỉ, chuẩn bị đến lúc đó cho ngài một kinh hỉ!”
Viên Diệu Diệu thanh thúy cười ra tiếng đến: “ Tiểu Khang Tử cùng
ngươi giao hảo tốt, suốt ngày đem mấy tin tức này nói cho ngươi. Ngươi
nhìn một cái, đến lúc đó bổn cung không có kinh hỉ, hoàng thượng chắc
chắc trách phạt của các ngươi.”
Đợi Đông Sanh lui ra, Viên Diệu Diệu xoa xoa hai gò má mình, tiểu
cung nữ đè thấp thanh âm kêu một tiếng “Hoàng hậu nương nương” . Lập tức thay đổi sắc mặt, bày ra một bộ ung dung đẹp đẽ quý giá bộ dáng lên
tiếng trả lời: “Bình thân.”
Nàng vừa nói xong hai tay liền che mặt nở nụ cười, tiến cung năm năm, nàng cuối cùng có thể đi lên cái kia vị trí .
Tuy rằng người ngoài nhì thấy hậu cung ba ngàn giai lệ, hoàng thượng
chỉ sủng một mình nàng. Trên thực tế, Viên Diệu Diệu thấy rõ ràng một
người nam nhân ngồi trên ngôi cửu ngũ lãnh tình thế nào, bọn họ trừ bỏ
quan hệ trên giường, thì chính là quan hệ hỗ trợ cùng có lợi.
Hoàng thượng vui mừng vì nàng thông minh xinh đẹp, có thể khắp nơi
chế trụ thế lực hậu cung, thấy ở nàng công lao vất vả, mà nàng còn sinh
hài tử, nên cho vị trí hoàng hậu. Nàng vui mừng, ngôi cửu ngũ càng thêm
vững chắc, quan trọng nhất đương nhiên là quyền lực lớn, bảo đảm cho
nàng một đời vinh hoa phú quý, đưa nàng đến nhân sinh cao nhất.
Đương nhiên trong cung có nhiều nữ nhân thông minh xinh đẹp, Viên
Diệu Diệu sở dĩ có thể nhanh chóng thịng sủng, hơn nữa liên tục là đứng
đầu hậu cung, chủ yếu ở chỗ nàng da mặt dày.
Ở dưới giường, hoàng thượng nói cái gì thì là cái đó; ngược lại lúc trên giường, nàng nói cái gì liền là cái đó!
Trước mặt thánh thượng nhu thuận nghe lời, ngoan ngoãn khiêm nhu, để
cho ngôi cửu ngũ nghĩ nàng là người nhu thuận, thể hiện bộ dáng khiến
cho hoàng thượng hài lòng! Rời khỏi thánh thượng, nàng liền lập tức hóa
thân thành nữ ma đầu, đến một cái giết một cái, đến hai cái phế một đôi.
Ai kêu Viên Diệu Diệu nàng là quý không thể nói!
”Chờ về sau khi thành hoàng hậu, khi không còn hoàng thượng, dựa vào
nhi tử trở thành thái hậu. Viên Diệu Diệu ta sinh ra chính là mệnh phú
quý a.”
Nàng không để ý hình tượng lắc chân, thần sắc đắc ý rõ ràng.
”Nương nương, hôm nay An quý nhân vừa thụ phong cầu kiến.” Đông Sanh ở ngoài điện thông truyền một tiếng.
Viên Diệu Diệu lập tức nhẹ ho một tiếng, nhanh chóng sửa sang lại dung nhan, ngồi lại nghiêm chỉnh: “Cho nàng đi vào.”
Quy củ trong hậu cung, buổi tối đầu tiên hoàng thượng sủng hạnh nữ
tử, nếu là cảm thấy tốt, sẽ thăng vị, tỏ vẻ nàng này hắn hưởng thụ.
Đương nhiên ngày thứ hai sau khi thụ phong nữ tử này phải đến trước mặt
Viên Diệu Diệu bái lễ, hơn nữa nghe dạy bảo một phen, muốn gắng sức thay hoàng gia khai chi tán diệp.
Chuyện này Viên Diệu Diệu cũng biết ít nhiều, lúc này cũng đã hạ bút
thành văn. Tân phong An quý nhân diện mạo thanh tú, lộ ra phong vận bích ngọc, hơn nữa cực biết quy củ.
Sau khi nàng răn dạy liền chuẩn bị cho An quý nhân lui ra, nào biết
lúc này tiểu nha đầu do dự một lát, cuối cùng vẫn là cho người ta đưa
lên một mâm điểm tâm.
”Tì thiếp biết nương nương đến từ Lư Lăng, Lư Lăng có nhiều Toan Tảo
cao. Ma ma của tì thiếp am hiểu cái này, nàng làm Toan Tảo cao chua ngọt ngon miệng, ăn qua một hồi, cả người khó quên. Tì thiếp vừa đúng học
được tay nghề này, làm một ít mời Hoàng quý phi nương nương nếm thử, vạn mong nương nương chớ ghét bỏ.”
Viên Diệu Diệu hơi hơi sửng sốt, ngược lại khóe miệng nhẹ nhàng giơ
lên. An quý nhân cũng thật có nhãn lực, hoàng thượng đối với người hầu
hạ luôn luôn soi mói, An quý nhân có thể có phong vị này coi như là
không tệ, cộng thêm nàng hiểu biết nhìn đến tâm tư người khác, bị nàng
nói như vậy, Viên Diệu Diệu thật là có chút thèm .
Nàng vung tay lên, Đông Sanh lập tức tìm ngân châm kiểm tra, lại chọn một khối cho tiểu cung nữ ăn. Sau một lúc lâu bình yên vô sự, Viên Diệu Diệu cũng thuận tay dùng khăn gấm bao một khối, tinh tế nhấm nuốt từng
miếng.
”Ngươi có tâm, mùi vị cũng tốt. Ngày sau nếu có thời gian, cứ đến
trong điện bổn cung ngồi một chút.” Nàng nhẹ nhàng gật đầu, Lan Hoa Chỉ
hơi hơi nhếch lên, được sủng ái của Hoàng quý phi phái đoàn bày được
mười phần mười.
”Đa tạ nương nương, ngài vui mừng là phúc phận của tì thiếp.” An quý
nhân lập tức đứng dậy hành đại lễ, trên mặt lộ ra bộ dáng vui sướng,
giống như khi nàng được hoàng thượng tấn phong.
Viên Diệu Diệu không khỏi than thở trong lòng: Cô gái nhỏ này thật
không sai, nếu là tâm tính tốt, không ngại đi mượn sức người trong nhà.
Đang nghĩ tới, bỗng nhiên trong bụng nàng quặn đau, trước mắt cứ như
trời đất bị xoay chuyển, Toan Tảo cao trong tay trực tiếp rơi trên mặt
đất, khí lực cả người giống như bị rút đi.
”Nương nương, nương nương, ngài như thế nào?” Đông Sanh nhận thấy được dị trạng của nàng, lập tức vội chạy tới.
Viên Diệu Diệu đau đến gần như co rút, nàng cảm giác dưới thân một
trận ẩm nóng, bụng rơi xuống, giống như là có cái gì đó chảy ra.
”Máu, a —— thật nhiều máu ——” An quý nhân thét chói tai, thanh âm kia cơ hồ chấn động làm cho màng tai người ta đều vỡ.
Nàng sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, trực tiếp xụi lơ trên mặt đất.
Hoàng quý phi nương nương là ăn Toan Tảo cao nàng làm mới biến thành như vậy , nàng không chừng không còn mệnh sống.
”Mau mời thái y.”
”Đi bẩm báo hoàng thượng.”
Trong điện nhất thời rối loạn, cả người Viên Diệu Diệu còn bị vây
trong trạng thái sương mù, trong miệng còn lại mùi vị chua ngọt, nhưng
nàng lại cảm giác như là uống phải hạc đỉnh hồng. Nhiệt lượng ở trong
thân thể nhanh chóng xói mòn, nàng cố hết sức cúi đầu nhìn dưới chân
mình mình, một mảnh hỗn độn.
Máu đỏ tươi lan tràn phủ kín kim phấn trên nền gạch, mặt trên đồ án
mẫu đơn nhuộm thành đỏ như máu, giống như nghênh đón cái chết.
Thật sự thật nhiều máu, thời điểm sinh hài tử cũng không có nhiều máu như vậy. Nhắm mắt lại một khắc cuối cùng, nàng còn tự giễu trong lòng,
hậu sản rong huyết này tới có phải hay không có chút muộn?
Đáng tiếc nàng thay hoàng thượng sinh ra tiểu tử béo trắng, không có
nương, hoàng tử ở trong hậu cung chính là không thể sống nổi .