Sổ Tay Thượng Vị Hậu Cung

Chương 62: Chương 62: Ôm nàng kiều hạ




Editor: Chôm chôm

Có sẵn đệm thịt, Viên Diệu Diệu lập tức ngủ mất.

Nằm trong lồng ngực ấp ám cực nóng, long tiễn lại đi chậm, trên người được bọc áo choàng, một đường gió nhẹ thổi qua, làm cảm giác mơ màng lại lần nữa đánh úp nàng.

Vệ Cảnh nhìn chằm chằm nàng, đương nhiên vẻ mặt nàng thoải mái nhắm mắt, sắp tiến vào mộng đẹp, hắn liền nhăn mày.

đã nói là cùng xem tấu chương, sao nàng lại muốn ngủ rồi.

Huống hồ, Vệ Cảnh muốn nhân lúc ngồi kiệu có thể tỉnh táo một chút,không nghĩ tới, hiện giờ nhìn Viên Diệu Diệu ngủ ngọt ngào đến vậy, làm hắn cũng có cảm giác mệt mỏi rã rời.

“Khụ khụ.” hắn ho nhẹ hai tiếng, bỗng nhiên run rẩy hạ hai bả vai.

Người vốn đang mơ mơ màng màng muốn đi vào giấc mộng là Viên Diệu Diệu lại bị tỉnh giấc.

trên mặt nàng đều là thần sắc không thoải mái, cho dù là ai, lúc sắp ngủ lại bị đánh thức, đều không vui nổi. Hơn nữa nàng còn đi vào giấc mơ rồi còn bị đánh thức.

Viên Diệu Diệu vỗ bờ vai hắn, ý muốn hắn không lộn xộn, rồi tiếp tục cọ đầu qua, như muốn ngủ tiếp.

Nhưng lúc nàng lại sắp ngủ, lại tiếp tục bị người đánh thức. Viên Diệu Diệu đột nhiên ngẩng đầu, dùng đôi mắt hung ác trừng hắn.

Vệ Cảnh lại làm bộ dạng vô tội, trên mặt như viết: “Chuyện của ngươikhông liên quan đến ta”, thật làm cho Viên Diệu Diệu muốn bùng cháy.

Lúc này nàng học khôn, trực tiếp úp mặt vào lòng Vệ Cảnh, để hắnkhông biết rằng nàng đã ngủ hay chưa.

Vệ Cảnh hừ một tiếng, không đợi nàng ngủ, liền động đậy cả hai thân thể.

“không được ngủ. Tới Long Càn cung lại nói, bằng không ta cho ngươi xuống dưới kiệu dãi nắng dầm mưa.”

hắn thấp giọng cảnh cáo, Viên Diệu Diệu rầm rì vài tiếng, rõ ràng mười phần không muốn, nhưng vẫn phải ngẩng đầu, nỗ lực chống mí mắt,không cho mình ngủ.

Lý Đức đi đằng trước, đối với chuyện trên kiệu không rõ, chỉ mơ hồ cảm thấy hiện giờ Hoàng thượng ngồi không quá thoải mái, lát nữa sẽtìm hiểu nguyên nhân.

Tiểu Khang Tử lại luôn đi đằng sau, hành động của Hoàng thượng và Miêu tần nương nương, hắn nhìn rõ ràng.

Lúc đầu hắn không hiểu rõ, nghĩ rằng trên người Hoàng thượng có con rận, đang ngồi yên lại động hai cái, có thể là tiểu súc sinh cắn Hoàng thượng. Trong lòng suy nghĩ vậy, mặt liền trắng đi hai phần, nghĩ có nên chạy nhanh đi báo cho sư phụ hay không, dù sao chuyện này cũngkhông nhỏ.

Kết quả liền nhìn thấy Miêu tần nương nương ngẩng đầu trừng Hoàng thượng, tâm tình sốt ruột của Tiểu Khang Tử lập tức bị dập tắt.

Khẳng định là hoàng đế ôm người đẹp trong ngực, thân thể ngo ngoe rục rịch, sau đó địa phương nào đó chọc đến Miêu tần nương nương, cảm giác kia chắc chắn sẽ không thoải mái.

Đáng tiếc, Tiểu Khang Tử hắn từ nhỏ tiến cung, chưa từng cảm thụ qua, đồ vật kia sớm đã không còn, aizzz.

Sau khi đoán như vậy, hắn liền rời tầm mắt đi, tránh quấy rầy hứng thú của Hoàng thượng.

Chỉ là đây là kiệu rồng, hi vọng hai vị chủ tử đừng quá cao hứng, sau đó làm ra hành động chữ X vậy rất buồn cười.

Đương nhiên chuyện này không đến phiên hắn quản, cho nên hắnkhông nói một lời.

Chỉ sau khi nghe được Hoàng thượng nói câu kia, Tiểu Khang Tử mới hiểu được hai suy nghĩ kia của hắn đều không đúng.

Hoàng thượng vừa không bị rận cắn, cũng không phải thân thể hưng phấn, mà đơn thuần là không muốn cho Miêu tần nương nương ngủ.

Tiểu Khang Tử không khỏi bĩu môi, xem tên cẩu tử phá hoại này, thậtnghĩ mình là Liễu Hạ Huệ, người đẹp trong lòng mà không loạn, phi (phỉ nhổ).

hắn quay ra chỗ không người rồi trợn trắng mắt, tất nhiên rất nhanh lại khôi phục bình thường, sợ bị Hoàng thượng hay Miêu tần nương nương phát hiện, thần sắc trên mặt lại cung kính có thừa.

Bất đắc dĩ, loại chuyện buồn ngủ lại là điều con người không khống chế được, sâu ngủ trước sau không muốn rời nàng, cứ như hình với bóng dây dưa.

Cảm giác ấm áp khi được người khác ôm, cho dù thân thể Hoàng thượng có chút cứng, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến cảm giác buồn ngủ của nàng.

Vẫn là gió hiu hiu, kiệu chậm rãi, quang cảnh xung quanh giống như muốn dỗ nàng ngủ.

Viên Diệu Diệu cố chống mí mắt, mỗi khi sắp nhắm mắt, nàng sẽ đột ngột mở mắt ra, cố để không ngủ mất, nhìn thấy bộ dạng đó làm người khác thấy thật đau lòng.

“Để t tới giúp nàng.” Vệ Cảnh nghiêng người nói.

Viên Diệu Diệu còn chưa hiểu lời hắn nói có ý gì, bỗng nhiên thấy trêneo tê rần, thiếu chút nữa hô lên.

thì ra Vệ Cảnh chọn chỗ eo nàng nhéo một cái, làm nàng không kịp trở tay.

Nàng lập tức ngồi thẳng eo, cơn buồn ngủ cũng tiêu tán, chỉ ngẩng đầu, hung tợn nhìn hắn.

“thật đau đó.” Nàng thấp giọng oán hận.

“không đau sao ngươi có thể tỉnh, phải tàn nhẫn với bản thân một chút. Chuyện đã nói xong không thể nuốt lời, hơn nữa là do ngươi tự đồng ý với trẫm, nuốt lời với trẫm, hẳn là ngươi biết hậu quả.”

Vệ Cảnh nói như điều hiển nhiên, đúng vậy, không đau sao có thể tỉnh được.

Đêm nay xem như Viên Diệu Diệu hoàn toàn hiểu rõ, Ngôi cửu ngũkhông hề biết thương hoa tiếc ngọc. Bệnh cũ của Vệ Cẩu Tử lại tái phát, thật ước đem nàng đùa đến chết.

Nàng hiện giờ không dám dùng lời oán giận, gì mà không thể nuốt lời, nếu không phải hắn bắt nàng túm lại đây, nàng hiện đang ở trêngiường của mình ngủ ngon lành rồi, nói không chừng còn có thể gặp hai mĩ nam trong mộng, đâu phải ngồi đây nghe hắn bịa chuyện.

Nàng trắng mắt liếc Hoàng thượng, chung quy vẫn không dám nói tiếng nào, quay đầu đi không thèm phản ứng hắn.

Kiệu đi một lát, cơn buồn ngủ của Viên Diệu Diệu lại tới nữa, nàng cắn chặt khớp hàm, trộm duỗi tay đánh về phía giữa hai chân nam nhân.

“Tê…..” một tiếng hút khí mãnh liệt truyền tới, thân thể Hoàng thượng đột nhiên cong lên, trên mặt là thần sắc đau khổ.

“Hoàng thượng?” Lý Đức đi ở đằng trước nghe được tiếng, lập tức dừng bước chân, dò hỏi.

Mấy khênh kiệu cũng nhạy bén, lập tức dừng kiệu rồng.

“không có chuyện gì, đi tiếp, nhanh chút.”

Vệ Cảnh nghiến răng nghiến lợi nói ra.

Tiểu Khang Tử đi sau kiệu rồng, nhưng trời đêm không thấy rõ, nênhắn cũng không biết Miêu tần nương nương làm gì.

Nhưng lúc này, Hoàng thượng ngồi trên kiệu rồng, tay che lại hạ bộ,hắn có thể nhìn thấy rõ ràng.

Cộng thêm vẻ mặt thống khổ, đủ để hiểu Ngôi cửu ngũ hiện giờ có bao nhiêu khó chịu.

Tiểu Khang Tử không khỏi tấm tắc trong lòng, Miêu tần nương nương chính là lợi hại như thế, có thể làm Hoàng thượng muốn ngừng màkhông được.

trên thực tế, chỗ Viên Diệu Diệu xuống tay là đùi trong của Vệ Cảnh, cho nên làm hắn đau đến nhe răng trợn mắt, giống như bảo bối củahắn bị trong thương.

“Ngươi dám véo trẫm? Ngươi có biết vừa véo vào chỗ nào? Nếu tiến lênmột chút, sau này ngươi sẽ phải làm quả phụ.”

Vệ Cảnh giơ tay, kéo vạt áo sau của Viên Diệu Diệu xuống. Quần áo bị kéo làm nàng phải ngửa ra sau, dán sát đến người hắn. hắn liền cúi ngừoi xuống, bên tai nàng thì thầm mấy lời này.

“Trước kia Hoàng thượng đã dạy thần thiếp, phải tàn nhẫn với bản thân, đối với người khác phải càng tàn nhẫn. Tần thiếp vừa rồi quá mệt nhọc, nhưng da thịt tần thiếp non mịn, rất sợ véo hỏng bản thân, cho nên chỉ có thể véo Hoàng thượng nhắc nhở chính mình.”

Lời Viên Diệu Diệu nói ra giống như cực kì buồn tủi, trên mặt cũng là bộ dạng chịu thiệt, giống như việc nàng cố gắng để không ngủ mà làm ra chuyện cống hiến cực lớn.

Vệ Cảnh bị nàng làm cho tức giận đến không nói nên lời, muốn phát giận mà nói gì đó, nhưng lại cảm thấy nói gì cũng là dư thừa.

Cuối cùng tức giận nhét Viên Diệu Diệu vào một bên, kiên quyết khôngôm nàng.

Viên Diệu Diệu thấy hắn đen mặt, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, khôngnói một lời.

Hai ngừoi cứ im lặng như vậy được đưa tới cửa Long Càn cung, khôngthể không nói, lần này là lần Vệ Cảnh ngồi kiệu rồng lâu nhất, hắn còn nghĩ rằng đã phải qua nửa canh giờ (~1h).

Kiệu đặt xuống đất, Vệ Cảnh bước nhanh xuống, trên mặt không biểu cảm.

hắn đi một mạch như muốn đi thẳng tới cửa cung, lại bị Viên Diệu Diệu gọi lai.

“Hoàng thượng, không phải ngài nói, chỉ cần tần thiếp không ngủ, ngàisẽ ôm tần thiếp xuống kiệu sao? Làm người không thể nuốt lời đâu.”

Giọng nói Viên Diệu Diệu cực mềm nhẹ, nghe trong tai mấy ngườikhông hiểu rõ mọi chuyện, thì là Miêu tần nương nương đang làm nũng với Ngôi cửu ngũ. trên thực tế, Vệ Cảnh đang tức đến muốn bốc khói, bởi vì hắn biết Viên Diệu Diệu đang dùng mấy lời hắn nói lúc trước trả lại hắn.

Loại cảm giác không thể phản bác này thật không tốt, cố tình hắn lạikhông thể phát tác.

“Hoàng thượng?” Viên Diệu Diệu nghiêng đầu nhìn hắn, thần sắc vô tội.

đã vào hẳn đêm, thời tiết bên ngoài tương đối lạnh, giờ phút này nàng mặc áo choàng, cả người chìm bên trong, không biết có phải do bị lạnh hay không.

Áo choàng được may một vòng lông thỏ trắng, ở trước mặt làm nàng càng thêm trắng nõn như sứ, vẻ mặt càng thêm mềm mại.

Giờ phút này, nàng ngồi ở đó, bộ dạng chờ hắn ôm xuống kiệu lộ ra vài phần đáng thương.

Vệ Cảnh khẽ thở dài một hơi, cuối cùng vẫn vươn tay về phía nàng, Viên Diệu Diệu nhìn đôi tay trước mặt, ý cười càng đậm.

Nàng đứng lên, thân người cúi xuống, lập tức hướng về phía hắn.

Sau lưng và vòng eo bị hắn ôm vào ngực, hắn ôm nàng xuống kiệu.

Viên Diệu Diệu rõ ràng thở nhẹ nhõm một hơi. Nàng thật sự sợ Vệ Cẩu Tử phát hoả, đến lúc đó đối với sự làm nũng của nàng không quan tâm, hoặc là trực tiếp để nàng trên kiệu rồi xoay người rời đi, vậy mặt mũi nàng sẽ mất hết.

Cũng may, Vệ Cảnh không thật sự tức giận, cũng không khó chịu với nàng, cho nên nàng có thể như ước nguyện mà nằm trong ngực hắn.

Sau khi Vệ Cảnh ôm nàng xuống kiệu, cũng không lập tức buông xuống, ngược lại còn ôm thẳng vào nội điện mới thả xuống.

“Ngươi tìm chỗ ngồi đi, chờ lát nữa nếu muốn ngủ, trẫm cho bọn họ hầu hạ ngươi.”

Vệ Cảnh vẫy tay, cho nàng tự do hành động, hắn phân phó Lý Đức bắt đầu làm việc.

Viên Diệu Diệu cũng không đi xa, chọn chỗ cách hắn rất gần ngồi xuống, tay chống cằm, cực kì nghiêm túc nhìn hắn làm việc.

Theo lời Lý Đức phân phó, cung nhân bên ngoài mang vào một chậu nước lạnh, hầu hạ Vệ Cảnh rửa mặt.

Lúc chiếc khăn tẩm nước lạnh kia đặt đến mặt Vệ Cảnh, Viên Diệu Diệu thấy rõ hắn run rẩy cả người.

Phản ứng đó là không thể khống chế được. hiện giờ thời tiết không quá nóng, một khối khăn lạnh chạm vào, sẽ không quá thoải mái.

Ngôi cửu ngũ cũng đang cần chính là chỗ không thoải mái này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.