Các quan đều đã rời đi, hoàng hậu nương nương ngốc rồi.
Hoàng đế bệ hạ mới nhậm chức nhàn nhã đi lên phía trước, nhưng lại vừa đi vừa cười, thỉnh thoảng liếc nhìn vẻ mặt ủ rũ của Mục Song Hàm một cái, quay đầu lại một tay nắm quyền đặt bên môi – – nín cười.
Mục Song Hàm tiến lên lôi kéo ống tay áo hắn, quệt miệng, Lạc Chiêu Dực hiếm khi thấy bộ dáng nàng ủy khuất như vậy, tâm cũng mềm nhũn một mảnh, xoay người ôm lấy nàng, khẽ cười một tiếng, “Ngốc à, nàng đương nhiên là ở cùng ta !”
“Vừa mới đăng cơ, sao lại không để ý lễ nghi ?” Mục Song Hàm nhìn cung nhân phía sau đi theo cách đó không xa, “Chàng vì thiếp, bị người ta nghe được lại nói lời không hay!”
Lạc Chiêu Dực xoa nắn bên má nàng, “Không có việc gì, ở trước mặt nàng, không cần thiết chú ý quá nhiều.”
Tẩm cung của Văn Đế cách Phượng Nghi Cung rất gần, sau khi Lạc Chiêu Dực đăng cơ cũng không vào ở, mà trực tiếp tiến vào Chiêu Minh Điện, Chiêu Minh Điện lại phân chia trong ngoài, phía trước là đại điện triều đình, đằng sau nội điện là tẩm cung, cùng với Ngự thư phòng, xử lý chính sự triều đình cũng thuận tiện, bởi vì nơi này khá lớn, nội điện và ngoại điện cách khá xa, nhìn lại cũng không mất thanh tĩnh.
Mục Song Hàm được Lạc Chiêu Dực dắt vào nội điện, mới phát hiện hắn sớm đã an bài thỏa đáng, có không ít đồ vật nàng yêu thích giống như lúc còn ở Đông cung, không khỏi mím môi cười, “Sao lại không nói sớm một chút với thiếp?”
“Vậy nàng thích không?”
Mục Song Hàm gật gật đầu, thấy trên án đặt một chậu hoa mai, màu sắc tươi sáng, nhịn không được để sát vào ngửi, đưa tay chạm một cái, “Mùa đông năm đó, cha mẹ rất thích mang thiếp và đệ đệ ra ngoài trời tuyết ngắm hoa mai, cha nói hoa mai chỉ nhìn một cách đơn thuần rất tầm thường, nở thành rừng mai mới đáng xem, rừng mai trên nền tuyết càng là cảnh đẹp nhất…”
Nàng nói, nhìn ra phía ngoài, “Trận tuyết đầu tiên của năm nay khó tránh tới muộn hơn chút.”
Lạc Chiêu Dực nghe vậy, ngồi xuống đối diện với nàng, rót hai chén trà nóng, một chén đưa tới trước mặt nàng, một chén cầm trong tay, cười cười nói: “Văn nhân phong nhã là chuyện thường, ta cứ tưởng chỉ có tứ ca có tình thú này, xem ra đến Mục Thiếu Khanh cũng không ngoại lệ.”
Mục Song Hàm nghe xong cũng cười, “Đoan vương thư họa song tuyệt, thật sự phong nhã, cha thiếp à … Ông luôn bề bộn công vụ dừng lại không được, nào có loại nhàn tình nhã trí này, kỳ thật chỉ là cảm thấy thẹn với mẹ thiếp, muốn bà vui vẻ, mỗi lần đều là thiếp mang A Nhung đi chơi nháo loạn, hai người bọn họ chỉ ngồi nói chuyện…”
Nói đến chuyện trong nhà, Mục Song Hàm tỏ ra rất vui vẻ.
Lạc Chiêu Dực nhìn, liền nói: “Trong cung ngây ngốc đã lâu cũng khó chịu, chờ xong việc, ta dẫn nàng xuất cung đi chơi một chút nhé?”
“Được!” Trên mặt Mục Song Hàm chứa ý cười, sau đó thở dài nói: “Bệ hạ, kỳ thật thiếp biết rõ chàng bận rộn, chàng không cần vì thiếp mà cố tình dành ra thời gian, thân thể quan trọng hơn mà, chúng ta tương lai còn dài, ngắm hoa chơi trò chơi nhất thời cũng không vội… Ngược lại là Tây Di lúc này, không biết lại nháo ra chuyện gì nữa.”
Nói xong, nàng lại nghĩ tới cái gì đó, hoài nghi hỏi: “Lần trước chàng nói với thiếp khách nhân chính là chỉ sứ thần Tây Di sao? Chàng đã sớm biết bọn họ sẽ đến?”
Lạc Chiêu Dực nhấp một ngụm trà, lại để xuống, thản nhiên nói: “Chỉ là suy đoán mà thôi. Ngày đó phụ hoàng mẫu hậu qua đời cùng lúc, ta bỏ quên Phùng Như, đợi đến lúc phái người đuổi theo tra, đã không thấy nàng ta. Mẫu hậu điên điên khùng khùng nhiều năm như vậy, nàng ta luôn tận trung chăm sóc, nếu không phải cuối cùng nàng ta phóng một mồi lửa, ai có thể hoài nghi đến nàng ta? Nàng ta lấy máu của ta đi, nàng nói xem, máu của ta có gì đặc biệt?”
Nhắc tới việc này, Mục Song Hàm đi ngủ thực bất an, nhíu chặt lông mày nói: “Lúc trước cũng không nên trích máu của chàng! Thiếp nghĩ đến việc này liền cảm thấy khó chịu… Thế gian này rộng lớn, không thiếu vu thuật cổ độc! Lỡ như nàng ta…”
Lạc Chiêu Dực lắc lắc đầu, “Ta hoài nghi nàng ta là người Tây Di.”
Âm thanh Mục Song Hàm chợt im bặt, “Cái gì? Mẫu hậu khi còn sống cực kỳ tín nhiệm nàng ta, vậy nàng ta là người còn sống sót lại của bộ tộc Mạc thị hay là tai mắt của tộc Liêu thị đến ẩn núp?”
“Những thứ này, tạm thời còn chưa rõ ràng lắm, nhưng nàng ta bại lộ, ngược lại khiến ta nhớ tới rất nhiều chuyện trước kia…”
Ánh mắt Lạc Chiêu Dực tối tăm, chợt hỏi: “Nàng cảm thấy tính tình mẫu hậu thế nào?”
Mục Song Hàm không biết vì sao hắn hỏi cái này, nàng đối với hoàng hậu quá cố cũng không hiểu rõ sâu, nhất thời không có cách nào trả lời.
Lạc Chiêu Dực cũng không nghĩ nàng có thể trả lời, tự nhiên trầm tư nói: “Chuyện diệt trừ bộ tộc Mạc thị, phụ hoàng che giấu bà vô cùng tốt, chỉ dựa vào phản bội và tráo con… Nhất thời điên một lúc còn nói được, nhưng có thể làm bà ấy điên hai mươi năm sao ? Nhìn cách bà nói chuyện hành sự… Sẽ là người mềm yếu như thế sao?”
“Có thể là bởi vì, đối với bà mà nói, trượng phu và hài tử lúc ấy là tất cả của bà …” Mục Song Hàm cũng nghĩ không thông, chần chừ hỏi: “Chàng cảm thấy… Mẫu hậu điên là bị người làm hại, mà người kia chính là Phùng Như?”
“Không phải không có khả năng.”
Mục Song Hàm nghe vậy trầm mặc, nếu là như vậy… Nàng ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên thấy trong mắt Lạc Chiêu Dực không che dấu được ngoan ý cùng sát ý.
“Vẫn phải mau chóng bắt được Phùng Như mới được, nếu không không thể an tâm.” Mục Song Hàm nhíu nhíu mày, ” Liêu Nhã Lam kia… Có phải là điểm đột phá mấu chốt không?”
Lạc Chiêu Dực vừa nghe liền nở nụ cười, kéo tay nàng hỏi: “Cho dù nàng ta là điểm đột phá, nàng nguyện ý để cho ta cùng nàng ta gặp dịp thì chơi?”
Mục Song Hàm rút tay về, nghiêng thân thể đi không nhìn hắn, hồi lâu mới rầu rĩ nói: “Không muốn!”
“Vậy còn được, mục đích Tây Di phái nàng ta đến… Hừ, mỹ nhân kế dùng tốt như vậy sao?” Lạc Chiêu Dực cầm nắp trà nhẹ nhàng gõ cái tách, rũ mi mắt xuống, khóe miệng gợi lên nụ cười như có như không, lại làm cho người ta thấy lạnh đến trong lòng.
“Nàng ta không đẹp sao?” Mục Song Hàm nghiêng nghiêng đầu.
“Đẹp hơn nàng ta, ta cũng đã gặp rồi.”
Mục Song Hàm chớp hai mắt, “Ai chứ?”
Lạc Chiêu Dực nghiêm túc nâng cằm, “Nàng đi soi gương chẳng phải sẽ biết.”
Mục Song Hàm nghe xong dở khóc dở cười, bất đắc dĩ nói: “Đang nói nghiêm chỉnh với chàng, đừng dẻo miệng… Chàng nói Tây Di muốn dùng mỹ nhân kế, bọn họ có lòng tạo phản? Hoặc là… Thật sự chỉ đưa mỹ nhân đến lấy lòng chàng?”
“Có dã tâm cũng rất bình thường, nhưng đối với tộc Liêu thị mà nói, trước mắt quan trọng nhất là… Muốn xâm chiếm bên ngoài phải an ổn bên trong trước.”
Mục Song Hàm ngẩn ra, giống như có một sợi dây đem tất cả mọi thứ nối lại với nhau, xâm chiếm bên ngoài nhất định phải ổn định bên trong trước, nhưng ở Tây Di, dẹp yên bên trong cần… Thánh nữ huyết mạch thuần khiết!
Nàng thẳng tắp nhìn chằm chằm đôi mắt xanh u của Lạc Chiêu Dực, vỗ bàn một cái, bật thốt ra: “Liêu Nhã Lam là tới…”
Lạc Chiêu Dực đưa tay “Xuỵt” một cái, ôm nàng lại, vuốt tóc nàng, khẽ gật đầu.
Mục Song Hàm vừa tức vừa không còn gì để nói, chỉ cảm thấy vô cùng hoang đường, cả giận nói: “Chàng cách xa nàng ta một chút!”
“Yên tâm đi, cô gái gầy như xương khô đó, bên trong lớp da kia không biết có bao nhiêu không chịu nổi, ngu xuẩn mới có thể cắn câu!” Lạc Chiêu Dực cũng không đem Liêu Nhã Lam để trong lòng, hai mắt híp lại, như có điều suy nghĩ nói: “So với nàng ta, Liêu Đằng lại đáng chú ý hơn.”
“Thế nào?”
Lạc Chiêu Dực ý vị thâm trường nói: “Người này không đơn giản!”
Màn đêm buông xuống, mây đen che khuất ánh trăng.
Một đạo bóng dáng nhanh chóng nhảy ra, băng qua trên nóc nhà, cơ hồ chạy biến cả hoàng cung, lại không có một người phát giác ra, đợi đến lúc trời tờ mờ sáng, lại không thấy bóng dáng.
Sáng sớm, Mục Song Hàm chợt nghe một trận tiếng vang, mơ màng mở mắt ra, trong mông lung thấy Lạc Chiêu Dực đứng cạnh cửa sổ, “Bệ hạ?”
“Không có việc gì, nàng ngủ tiếp đi.” Lạc Chiêu Dực đi qua khẽ vuốt ve lưng của nàng, Mục Song Hàm được ôm trong tay, lại ngủ thiếp đi.
Lạc Chiêu Dực ngẩng đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, ánh mắt sâu thẳm, mang theo mấy phần trào phúng.
Đợi đến trời sáng, Lạc Chiêu Dực đi vào triều xử lý chính sự, sau khi Mục Song Hàm thức dậy đặc biệt suy nghĩ một chút, phát hiện không phải là nằm mơ, sau đó nhìn đến trên bàn thiếu một cái tách: “…” Thích tùy tiện ném đồ thật sự là quá không nên!
Dùng xong đồ ăn sáng, Xuân Miên tiến đến bẩm báo nói: “Hoàng hậu nương nương, phu nhân Từ Hàn lâm cầu kiến.”Vị ngoại tổ mẫu kế nhiệm của nàng?
Mục Song Hàm hỏi: “Một mình bà ấy đến ?”
“Còn dẫn theo Từ gia nhị tiểu thư.”
Mục Song Hàm hơi châm chọc cười cười, hôm qua Lạc Chiêu Dực mới dùng Hiếu Định Hầu thế tử làm việc, hôm nay Từ lão phu nhân liền mang theo Từ Uyển Thấm đến cầu kiến, không cần nghĩ cũng biết là vì cái gì.
Nàng khoát tay, Xuân Miên hiểu ý mời người tiến vào.
“Thần phụ thỉnh an hoàng hậu nương nương.”
“Miễn lễ .” Mục Song Hàm cười nhìn về phía Từ Uyển Thấm, “Biểu tỷ, đã lâu không gặp, gần đây khỏe không?”
Từ Uyển Thấm hiển nhiên là bị cứng rắn kéo đến, tính tình nàng vừa thẳng vừa nóng nảy, sắc mặt làm sao cũng không tốt, đối với Mục Song Hàm cũng có chút lúng túng, hơn nữa là bất đắc dĩ, “Hoàng hậu nương nương, thần nữ không dám nhận… Được nương nương chiếu cố, hết thảy bình yên.”
Mục Song Hàm ra hiệu bọn họ ngồi xuống, “Nào có gì mà dám hay không dám… Hôn kỳ của tỷ và Hiếu Định Hầu thế tử định chưa?”
Đề cập đến hôn sự, Từ Uyển Thấm liền đỏ mặt, cũng sảng khoái nói, “Định ra rồi, chờ qua mùa đông, vào tháng tư thời tiết hoa đào nở.”
Tính đi tính lại cũng chỉ còn có hai ba tháng.
Sau khi Từ Uyển Thấm cùng Triệu Phàm định thân đã có duyên gặp mặt mấy lần, hai người chưa nói tới nhất kiến chung tình, nhưng trong đó cũng có mười phần hảo cảm, phần còn lại, sau khi thành thân lại tiếp xúc thêm.
Kỳ thật Từ Uyển Thấm đối với Mục Song Hàm tình cảm hết sức phức tạp, ban đầu tiểu biểu muội đột nhiên biến thành Đông cung thái tử phi, rồi đến bây giờ đứng đầu hậu cung, trước kia căn bản ngay cả nghĩ nàng cũng không dám nghĩ, lúc này nghĩ lại, còn có chút sợ hãi, lại thêm cảm kích và hổ thẹn… Tân đế đăng cơ còn nhớ rõ Triệu Phàm, nếu nói trong đó không có vì Mục Song Hàm nàng cũng không tin, nhưng từ trước giờ nàng cũng không làm nhiều việc vì Mục Song Hàm, thậm chí lúc đầu còn có mâu thuẫn…
Mục Song Hàm đối với chuyện này thật ra không có cảm giác gì quá lớn, mặc dù quan hệ của Từ Uyển Thấm và nàng không tệ, nhưng nàng cảm thấy, nếu Triệu Phàm không có bản lãnh gì, Lạc Chiêu Dực cũng sẽ không trọng dụng … Loại chuyện phong hỏa hí chư hầu* này thật sự không phải là phong cách của Lạc Chiêu Dực.
(*Phong hỏa hí chư hầu: Điển tích về nàng Bao Tự. Chu vương mê say nàng nhưng chưa bao giờ thấy nàng cười nên ra lệnh ai làm cho nàng cười sẽ thưởng nghìn lạng vàng. Để làm nàng cười, Chu U vương nghe theo một nịnh thần, đã đốt lửa trên cột lửa hiệu triệu chư hầu, đùa giỡn với chư hầu rồi gây họa làm mất Cảo Kinh. Việc nhà Chu suy yếu bắt đầu từ đây. Điển tích nổi tiếng này được gọi là Phóng hỏa hí chư hầu. Theo Wikipedia.)
Người Từ gia… Dù sao cũng là thân thích của nàng, Từ Uyển Thấm Từ Chính Hoằng kỳ thật cũng không tệ, cho dù một Trang Nhược Hân làm cả Từ gia đều hổ thẹn chịu tội. Kỳ thật nghĩ lại thì, Trang Nhược Hân cũng chưa hẳn là người Từ gia, mấu chốt còn ngay trên người Từ lão phu nhân trước mặt này.
“Hoàng hậu nương nương, ” thấy Mục Song Hàm chỉ lo nói chuyện với Từ Uyển Thấm, Từ lão phu nhân cuối cùng nhịn không được, một lần nữa quỳ xuống nói: “Thần phụ lần này đến… Là có chuyện muốn nhờ!”
Mục Song Hàm gật gật đầu, “Vô sự không lên điện tam bảo, bản cung cũng hiểu, ngươi nói đi.”
“Ngoại tôn nữ Trang Nhược Hân của thần phụ, tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện…”
“Nếu như ngươi đến cầu tình cho Trang gia, vậy thì không cần!”
Mục Song Hàm thần sắc không thay đổi, bình tĩnh nói: “Cấu kết Lạc Thương, mưu hại bản cung, công khai bỏ thuốc ở Từ gia… Những thứ này còn muốn đem tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện làm lý do, bản cung sẽ hoài nghi ngươi cùng nàng ta sớm có cấu kết !”
Trang Nhược Hân còn bị nhốt trong thiên lao, Trang gia cũng sắp bị xử trí, tránh không được bị lưu vong chịu tội.
“Nương nương minh xét, nàng chỉ là bị người lừa gạt, cũng chưa tạo thành tổn thương gì… Coi như là có tội, tội cũng không đáng chết, cũng không nên liên luỵ cả nhà con bé, cầu xin người hãy xem mọi người đều là thân thích, mà mở một mặt lưới…” Từ lão phu nhân nói, vội vàng nháy mắt về phía Từ Uyển Thấm.
Từ Uyển Thấm âm thầm tức giận, trong lòng tự nhủ vì Trang gia liền không màng đến Từ gia sao? Vì một ngoại tôn nữ lại không để ý đến tôn tử tôn nữ sao?
Kỳ thật Từ lão phu nhân sở dĩ muốn che chở Trang gia, không chỉ vì nữ nhi và ngoại tôn nữ, mà Trang gia vốn cũng là nhà mẹ của bà, chỉ là bà sinh nữ nhi ra lại gả cho con cháu nhà mẹ đẻ, có thể nói là thân càng thêm thân.
Lần này tiến cung, bà cũng rất bất đắc dĩ, vội vàng kéo Từ Uyển Thấm đến cầu tình, còn phải gạt Từ Hàn lâm, tuy sau này tất nhiên tránh không được bị Từ Hàn lâm trách cứ, nhưng những thứ kia cũng có thể từ từ bù đắp, mà Trang gia lại không đợi được !