Thân thể Giang Ninh ngẩn ra, đưa tay nắm lấy cằm Tần Phi, nâng mặt Tần Phi lên.
“Anh biết không, dáng vẻ anh khi nói ra những câu này cũng rất mê người.” Rõ ràng là ngôn ngữ ám muội, nhưng khi nói ra khỏi miệng Giang Ninh, trên mặt cậu vẫn là vẻ mặt lạnh lùng hờ hững, chỉ là trong mắt sáng lập lòe càng ngày càng thâm trầm.
Khóe miệng Tần Phi nhẹ nhàng cười: “Vậy cậu có biết không, mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ chán ngắt của cậu, tôi chỉ muốn đem cậu lột sạch sẽ mà làm! Làm cậu khóc lóc cầu xin tôi dừng lại!”
Nói tới đây, tâm tình buồn bực trước đây đột nhiên dâng lên, gạt tay Giang Ninh nắm cằm anh ra, hận nói: “Giang Ninh, CMN cậu lúc nào cũng lúc nóng lúc lạnh trêu đùa lão tử. Nói sinh khí liền sinh khí, nói rời nhà trốn đi liền rời nhà trốn đi, quả thực so với các em gái còn khó chiều chuộng hơn! Vì lý do gì cậu lại trốn trong ký túc xá lại không muốn gặp tôi? Dựa vào cái gì cậu cùng tên ngốc Bạch Soái ăn cơm lại không chịu tới tìm tôi? CMN cậu có biết hay không, những ngày qua không có cậu…… Lão tử, mỗi ngày lão tử đều nhớ cậu!”
Nói tới câu cuối cùng, Tần đại thiếu như có điểm oan ức. Cả một buổi tối anh uống rượu, vốn là muốn mượn rượu giải sầu, ai biết đi cùng Đại Xuân Tử hết buồn đâu không thấy, ngược lại sinh ra tâm tình ước ao ghen tị, hiện tại những cảm xúc này bị điều động lên, ào ào xông lên, Tần Phi lại không cảm thấy oan ức sao! Mình đường đường là Tần đại thiếu ngày thường ai lại không nâng niu, theo đuổi mình, như thế nào khi đứng trước mặt Giang Ninh liền biến thành pháo hôi có cũng được mà không có cũng không sao?
Giang Ninh hơi cúi đầu, không biết vì cái gì, cậu cảm giác người trước mắt này ngày thường vênh váo tự đắc, giờ khắc này lại như cô dâu nhỏ bị lạnh nhạt, ngay cả khi Tần Phi nhìn vào ánh mắt cậu, cậu cũng thấy ở trong đó u oán nồng nặc, hơn nữa “Cô dâu nhỏ” này tay còn không thành thật, ở bên hông chính mình sờ tới sờ lui, lôi kéo khăn tắm, bất cứ lúc nào cũng đều muốn giật khăn tắm ra.
Giang Ninh thật vất vả mới bình tĩnh lại tâm tình bỗng “Đùng” một cái, tim đập nhanh kịch liệt, tay Tần Phi ở bên hông cậu càng ngày càng rõ ràng, vừa nãy bỏ ra rất nhiều sức lực khống chế kích động nguyên thủy lần thứ hai hướng về bụng cậu tuôn trào.
Nhưng mà, ý niệm này vừa hứng khởi vài giây, “Tần cô dâu nhỏ” bỗng nhiên nheo hai mắt lại, trong mắt tinh quang lập lòe, mang theo hận ý khó kiềm nén, anh cắn răng nói: “Lão tử mỗi ngày đều nhớ cậu, mỗi ngày muốn làm cậu! Giang Ninh, không dạy cậu trở nên ngoan ngoãn, tôi ăn không ngon ngủ không yên! Từ xưa đến nay tôi chưa bao giờ để bụng một người như thế, nhưng lòng tốt của tôi đều bị cậu giẫm nát dưới chân, cậu nói cậu không thích ăn đòn, có phải là do không được chịch!”
Quả nhiên, cô dâu nhỏ cái gì chứ tất cả đều là ảo giác!
Khóe miệng Giang Ninh dần hiện ra tia cười nhợt nhạt: “Cuối cùng cũng chịu nói thật? Giấu lâu đến như vậy, đơn giản chỉ là trong lòng anh không cam lòng mà thôi.”
Tần Phi hừ một tiếng, cúi đầu cắn một cái lên bả vai Giang Ninh.
Giang Ninh “Shzzz” một tiếng, nắm chặt hai tay Tần Phi, đem người kéo lại, “Anh là chó hả? Chỉ biết cắn người!”
Giang Ninh hiếm khi dùng vẻ mặt nuông chiều không thể làm gì khác hơn nói chuyện, nhưng Tần Phi lại hoàn toàn không chú ý tới, hiện tại trong đầu anh chỉ nghĩ đến một chuyện: Nhất định ngày hôm nay phải chịch Giang Ninh!
Tần Phi thủ hạ vừa động, roẹt một tiếng, khăn tắm quấn quanh thân Giang Ninh liền bị kéo xuống dưới.
Nhất thời, thân thể không hề che đậy của Giang Ninh triển lãm ngay trước mặt Tần Phi, thon dài, thẳng tắp, cường tráng, mạnh mẽ, có thể nói là thân thể hoàn mỹ.
Con mắt Tần Phi từ từ đi xuống, chỉ liếc mắt nhìn, vốn đầu óc có chút mê say liền chấn động, anh thấp giọng mắng một câu: “Cái món đồ này…… CMN sao lớn đến thế!”
Chẳng trách lần trước cái mông của anh đau mất tận năm, sáu ngày, dương v*t lớn như thế này, người sắt còn không chịu nổi huống hồ là người thật!
Lông mày Giang Ninh nhíu lại, ngọn lửa trong cơ thể càng ngày càng khó kiềm chế, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Giang Ninh.
Tần Phi bỗng nhiên đưa tay, đẩy trước ngực Giang Ninh, muốn đem Giang Ninh đẩy lên phía sau bàn bên cạnh, sau đó chính mình tiến lên một bước, đè lại Giang Ninh mạnh mẽ đem người áp đảo trên bàn, tư thế đứng thẳng gì đó, anh thật sự rất thích.
Nhưng mà, hiện thực cùng lý tưởng chênh lệch vĩnh viễn làm người khác khó có thể dự đoán.
Giang Ninh so với những gì anh tưởng mạnh hơn rất nhiều, chỉ đẩy một cái, lại không nhúc nhích!
Tần Phi sửng sốt, hai tay đặt trước ngực Giang Ninh, dưới bắp tay cường tráng mạnh mẽ, Giang Ninh đứng đó không hề động đậy nhìn anh, ánh mắt cậu trào phúng chợt lóe lên.
Lòng tự ái của Tần đại thiếu bị tổn thương nghiêm trọng!
Tuy rằng tối hôm nay anh xác thực mình uống có hơi nhiều rượu, nhưng là trong ý thức của anh, “Muốn tàn nhẫn làm Giang Ninh một lần” đó là mục tiêu cần phải làm được, hơn nữa nhất định phải làm!
Trên mặt Tần Phi có điểm không nhịn được, liền thẳng thắn đi đến trọng điểm, đưa tay nắm chặt dương v*t.
Sắc mặt Giang Ninh nhất thời thay đổi, Tần Phi có chút đắc ý, đồng dạng đều là đàn ông, anh lại là một người đã từng làm qua vô số nam nhân, tự nhiên rất rõ ràng nắm được vị trí then chốt này, cho dù nam nhân mạnh mẽ đến đâu, cũng không có cách nào giữ được sự tỉnh táo.
Tần Phi dán tới, Giang Ninh chỉ cảm thấy nam nhân dường như có bản năng tiết hạp hồng thủy, toàn bộ mãnh liệt tuôn trào ra.
“Tần Phi, hãy nhớ kỹ, chính anh tự mình đưa tới cửa!”
Lời Giang Ninh trầm thấp còn chưa dứt, đã khom lưng đem nam nhân tự tìm đường chết chặn ngang ôm lên, nhanh chân đi về trước giường, đem người ném lên giường.
Trên giường ký túc xá rất nhỏ hẹp, đầu Tần Phi bị đụng đến đau đớn, trầm thấp mắng một tiếng.
Giang Ninh không để ý tới, xoay người đi tới trước cửa ký túc xá, chốt cửa, sau đó tắt đèn phòng.
Ký túc xá chìm vào trong bóng tối, chỉ có ánh sáng ngoài cửa sổ len lỏi vào đây.
Mặc dù tia sáng ảm đạm, Tần Phi vẫn nhìn thấy biểu hiện Giang Ninh nhào lên người mình, khuôn mặt luôn luôn lạnh lùng giờ khắc này như núi lửa phun trào.
Hai người ôm nhau điên cuồng hôn môi, máu toàn thân Tần Phi như thiêu đốt, đây là lần đầu tiên, anh chân thật cảm giác Giang Ninh ở ngay trong ngực chính mình.
Lúc cả người toàn thân trần trụi, trong đầu Tần Phi cảm thấy như có chỗ nào đó không đúng? Vừa nãy Giang Ninh ôm anh lên trên giường hình như là kiểu ôm công chúa à???
Thế nhưng cả người anh đều bị Giang Ninh nhen lửa, Giang Ninh nhiệt tình như thế là mình đang nằm mộng ư, đầu óc anh như dục hỏa đốt cháy, phía trước Giang Ninh ăn sâu bén rễ không ngừng hôn môi anh, như muốn cắn nát môi anh.
Hoặc là hôm nay uống quá nhiều rượu, hay đây là lần đầu tiên Giang Ninh hừng hực khí thế như thế, kỹ thuật trên tay Giang Ninh rất tệ, không lâu lắm Tần Phi liền phóng thích, trong đầu Tần Phi trống rỗng, cả người như trôi bồng bềnh trên mây, chưa bao giờ thoải mái như vậy.
Chờ Tần Phi từ trên mây dần dần trở về hiện thực, ngón tay Giang Ninh thon dài đã bắt đầu dời đi trận địa.
“Đệt mịa!” Tần Phi giật mình tỉnh táo đi rất nhiều, đưa tay nắm lấy tay Giang Ninh đang làm xằng làm bậy, cắn răng nói: “Cậu, cậu muốn làm gì?”
Giang Ninh cực kỳ bình tĩnh hất tay anh ra: “Làm – Anh.”
“ĐM!” Tần Phi quát, “CMN cậu dám làm tới một lần nữa đi, tôi tuyệt đối không khoan dung cho cậu!”
Nói xong, Tần Phi giãy dụa một hồi, lúc này anh mới phát hiện, đôi chân mình không biết thời điểm nào bị Giang Ninh thao túng làm tư thế xấu hổ khiến người khác không đành lòng nhìn thẳng.
Tần Phi sắp điên rồi, mở miệng muốn chửi ầm lên.
Giang Ninh che miệng Tần Phi lại, đôi mắt uốn cong, tiến đến trước mặt Tần Phi, nhìn chăm chú đôi mắt Tần Phi kiệt ngạo khó thuần.
“Không phải anh nói thích tôi sao, lẽ nào điểm oan ức ấy cũng không chịu được? Nếu anh muốn ở cùng tôi, như vậy tôi chịch anh hay anh chịch tôi có gì khác nhau đâu?”
Khác nhau rất lớn! Một thoải mái một đau đớn, có thể giống nhau sao?
Tần Phi chớp mắt, bị Giang Ninh che miệng một chữ cũng không nói ra được, lòng tràn đầy lửa giận anh chỉ có thông qua ánh mắt biểu đạt chính mình, như từng con dao nhỏ bay về phía Giang Ninh.
Giang Ninh cúi đầu hôn lên trán Tần Phi, híp mắt nói: “Nhìn thấy mặt tôi không? Ngày đó anh đập vỡ kính thủy tinh thì bị thương đấy, giờ lưu lại vết sẹo rồi, Tần Phi, tôi có thể xem như đây là anh để lại dấu ấn lên người tôi, không cách nào xóa đi được. Như vậy tôi cũng muốn ở trên người anh lưu lại dấu ấn thuộc về tôi, lưu ở ngay đây……”
Nói xong, cậu bắt đầu động tác, thân thể Tần Phi bỗng dưng cứng đờ, nhưng lại không thể thốt nên lời, mày gắt gao khóa lại vào nhau.
Giang Ninh theo dõi đôi mắt Tần Phi, thấp giọng nói: “Tôi muốn đi vào trong anh, để anh nhớ kỹ nhiệt độ của tôi, để anh nhớ kỹ cảm giác tôi ở trong thân thể anh, nhớ cả đời!”
Ầm một tiếng, Tần Phi chưa từng nghĩ tới Giang Ninh sẽ nói ra lời bá đạo âu yếm đến như vậy! Một đời? Cả đời ư? Lúc trước thời điểm theo đuổi Giang Ninh, không phải là cả đời hay sao? Còn không phải cả đời này có thể bồi cậu hay sao?
Từ khi biết Giang Ninh tới nay, trong lòng khát vọng đối với Giang Ninh đạt đến cực điểm, đây là lần đầu tiên Tần Phi đối với một người lưu ý đến như vậy, quan tâm đến như thế, cũng là lần đầu tiên anh muốn sống cả đời với một người, mặc kệ người này là nam hay nữ, rời xa những sinh hoạt phồn hoa, giống như mấy ngày trước Giang Ninh ở trong nhà anh vậy.
Tần Phi chợt nhớ tới Đại Xuân Tử đã nói những câu nói kia: Trọng điểm không phải ai chịch ai, mà là làm với ai.
Lúc đó cảm thấy lời này quá ngu ngốc, nhưng hiện tại cân nhắc một hồi, có vẻ như cũng không phải là hoàn toàn không có đạo lý?
Giang Ninh là người mình thích sao? Đáp án khẳng định là có, anh vẫn luôn thích Giang Ninh, từ lần đầu tiên gặp gỡ phát hiện mình đã thích Giang Ninh rồi. Ngay cả khi Giang Ninh làm những chuyện không tốt, vốn dự định sẽ trừng trị tiểu tử này, nhưng Giang Ninh chỉ cần ôn nhu một chút với anh thôi, những ý nghĩ này liền biến mất tăm, không phải bởi vì thích Giang Ninh, còn có lý do nào khác giải thích sao?
Thời điểm Tần Phi ngây người, Giang Ninh không kịp đợi nữa, tiếp tục bắt đầu động tác phía sau.
Tần Phi đau đến nỗi mồ hôi thấm ướt cả trán, anh muốn hét to, nhưng Giang Ninh vẫn bịt chặt miệng anh.
“Chớ có lộn xộn, càng động anh càng đau!” Thanh âm Giang Ninh cảnh cáo vang lên bên tai.
Mịa nó! Tần Phi ở trong lòng mắng to, đem Giang Ninh đời đời kiếp kiếp mắng từ đầu tới đuôi, lại từ đuôi lên đầu ân cần hỏi thăm một lần.
Cùng lúc đó, Giang Ninh cảm thấy dòng máu trong người đều đang sôi trào, loại cảm giác tuyệt vời khó có thể hình dung, từ lần trước ở trong xe, cậu thường xuyên bất chợt sẽ nhớ đến tư vị này, cuối cùng lần thứ hai lại được nếm trải thêm một lần.
Giang Ninh không hiểu chính mình bị làm sao thế này, vì cái gì đối với cảm giác này không những không bài xích, ngược lại sinh ra khát vọng lần thứ hai chạm vào người kia, mê muội khác thường.
Trên giường chật hẹp, tứ chi tiếp xúc, Tần Phi mới hiểu được vì cái gì Giang Ninh muốn che miệng anh, bởi vì thật sự anh muốn hét to lên.
Bên ngoài chính là ký túc xá hành lang, tình cờ còn nghe được tiếng sinh viên đi về nhà muộn, chỉ cách một cánh cửa, lại đang làm chuyện xấu hổ này, khiến cho hai người sản sinh ra khoái cảm yêu đương vụng trộm.
Đau đớn dần dần biến mất, thay vào đó chính là cảm giác vui sướng tràn trề, tràn ngập trong đầu óc, anh đưa tay nắm chặt khung giường, thanh âm rên rỉ đảo quanh trong cổ họng, âm thanh như muốn tuôn trào lại bị mạnh mẽ kiềm nén trở lại, đem anh một lần nữa đẩy lên trên mây.
Trong đầu Tần Phi trống rỗng, anh nghĩ thôi, thế là xong, ván đã đóng thuyền.
Giang Ninh lần thứ hai cảm nhận được vui thích cực hạn, cậu nghĩ, mấy tháng trước Tần Phi đến dưới ký túc xá quấn quýt lấy cậu muốn cùng cậu tiến vào trong phòng mình, khi đó cậu có chết cũng không nghĩ đến sẽ có một ngày chính mình ở trong ký túc xá mạnh mẽ làm Tần Phi.