Sổ Tay Tra Thụ Tìm Đường Chết

Chương 42: Chương 42




Đối với chuyện này, Tần Phi cùng Tiếu Cẩn vẫn bất đồng ý kiến.

Tiếu Cẩn mấy lần biểu thị, không hi vọng Tần Phi nhúng tay vào, chính anh có thể giải quyết. Trước đây Tần Phi cảm thấy chuyện này đã qua nhiều năm, Tiếu Cẩn đã sớm từ chức, Thẩm Trung Hoa cầm tới đồ vật uy hiếp bọn họ, đơn giản chính là nhắm vào gia đình Tiếu Cẩn, muốn giữ gìn danh dự cho Tiếu lão gia, muốn mưu lợi từ trên người bọn họ.

Hiện tại không còn giống như trước, dính đến mạng người sẽ phải ra hầu tòa! Nếu như Tiếu Cẩn muốn đi tự thú, cùng Thẩm Trung Hoa cá chết lưới rách, nhưng hiện tại trong tay lại có tư liệu, một khi Tiếu Cẩn nhận hình phạt, tội tuyệt đối sẽ không nhẹ nhàng đâu!

Tần Phi suy nghĩ sâu xa, đem sự tình phát triển suy tính trong đầu một lần.

Tiếu Cẩn nói: “Tiểu Phi, em đừng tham dự chuyện này, Tần lão gia mới vừa qua đời, trong thời gian này Tần gia sẽ có chút loạn, Vương Chí Đạt lần này đã hiện thân, chính là muốn di sản cùng cổ phần, chuyện Tần gia em đã gánh vác quá nhiều rồi, chuyện của anh, em cứ giao cho anh xử lý đi.”

Tần Phi lắc đầu nói: “Chuyện đã đến mức này, em không thể khoanh tay đứng nhìn, lão muốn hướng về phía hai người chúng ta.”

“Xin lỗi, tiểu Phi.”

“Không sợ bị ăn trộm chỉ sợ bị trộm nhớ, Thẩm Trung Hoa đã ghi nhớ, phải giải quyết tên trộm này triệt để.”

Tiếu Cẩn nhíu mày, thở dài nói: “Anh muốn nói…… Anh khiến em thất vọng rồi…… Anh không còn là anh trai lý tưởng trong lòng em.”

Tần Phi ngước mắt nhìn về phía Tiếu Cẩn, trong mắt Tiếu Cẩn ảo não đau thương.

Anh phát hiện, trong khoảng thời gian này trên mặt Tiếu Cẩn hiện rõ mệt mỏi, so với mới vừa về nước có gầy đi một chút.

Đã có lúc, anh rất kiêu ngạo khi có người anh trai như Tiếu Cẩn, khi còn bé, bất luận Tiếu Cẩn làm chuyện gì, anh đều cảm thấy là đúng, bởi vì Tiếu Cẩn là anh trai anh, anh trai duy nhất, chỉ có thế mà thôi.

“Anh,” Ánh mắt Tần Phi kiên định, “Anh mãi mãi là anh trai của em.”

Ông nội qua đời, ông ngoại cũng đi rồi, hiện tại nếu như ngay cả anh trai thân thương cũng tiến vào tù…… Lẽ nào anh phải cô độc sao? Bên người ngay cả một người thân cũng không có?

Từ quán trà đi ra, Tần Phi đi tới công ty một chuyến, để trợ lý Trương đem hợp đồng giữa anh cùng Thẩm Trung Hoa tới đây, anh phải cẩn thận nhìn mấy lần. Thật ra ở trong hợp đồng này anh có để lại vài “Cạm bẫy”, có mấy điều khoản tồn tại lỗ thủng, chỉ cần anh lợi dụng vài giờ này, hoàn toàn có thể khiến mình không tổn thất lợi ích nào, đem Thẩm Trung Hoa hố đến không thở nổi.

Tần Phi thu mua được thân tín bên người Thẩm Trung Hoa mới biết được, kỳ thật Thẩm Trung Hoa là người mù kiến thức pháp luật, sở hữu các điều khoản hợp đồng do chính một nữ luật sư thủ hạ dưới trướng giúp đỡ lão, Thẩm Trung Hoa rất tín nhiệm nữ luật sư này. Tần Phi cố ý kéo dài thật lâu để ký kết hợp đồng, cũng là lưu cho mình khoảng thời gian quyết định nữ luật sư này, thu mua không thành bèn học cách uy hiếp từ Thẩm Trung Hoa, ngược lại nhược điểm của nữ nhân này rất dễ khống chế.

Tóm lại, cho tới tận bây giờ, nhìn từ bề ngoài, Tần Phi bị Thẩm Trung Hoa dắt mũi, nhưng trên thực tế, Tần Phi vẫn là người chiếm ưu thế.

Chiều chạng vạng, Tần Phi gọi điện thoại cho thân tín Thẩm Trung Hoa, dò hỏi lúc trước Thẩm Trung Hoa cùng Tiếu Cẩn có mối quan hệ như thế nào.

Thân tín kia nghĩ một hồi, nói: “Lúc đó ông chủ Thẩm nghe được con gái của lão nói, sau đó mới phái người điều tra, ngài có biết con gái của ông chủ Thẩm không, tên là Thẩm Kiều Kiều, học trường đại học X.”

“Ừ.”

Tần Phi cúp máy, đốt cho mình một điếu thuốc, ngồi trong phòng làm việc, đến tận sắc trời dần tối xuống.

Anh nhớ tới lúc trước Đại Xuân Tử lần đầu tiên nhìn thấy Giang Ninh, từng nói với anh một câu: Anh đừng dưỡng tới dưỡng lui, dưỡng ra một con bạch nhãn lang.

Quả nhiên, anh nuôi ra được một con bạch nhãn lang sao?!

Hơn 8 giờ tối Tần Phi trở lại chung cư, nắm chìa khóa mở cửa, mùi thơm nồng nặc phả lên trên mặt, là hương vị của buổi cơm tối.

“Trở về rồi?” Giang Ninh bên hông buộc tạp dề, trong tay bưng hai dĩa đồ ăn hướng về bàn ăn đặt xuống.

Tần Phi sửng sốt, trong lúc hoảng hốt thật giống như đã trở về đoạn thời gian hai người ở chung, chỉ cần Giang Ninh có thời gian sẽ nấu cơm cho anh, mỗi lần anh về nhà đều có sẵn bữa tối để ăn.

Giang Ninh đem thức ăn đặt lên bàn xong, xoay người nhìn thấy Tần Phi còn đứng ở cửa phòng không nhúc nhích, liền nói: “Đứng thất thần làm gì, mau nhanh đi rửa tay.” Nói xong lại tiến vào phòng bếp.

Tần Phi nhìn chằm chằm bóng lưng Giang Ninh, đổi giày, thay quần áo, rửa tay, sau đó ngồi vào trước bàn ăn.

Món ăn rất phong phú đa dạng, đều là những món Tần Phi thích ăn, có hai món ăn trước đây anh đã từng muốn ăn, nhưng Giang Ninh không cho anh làm, ngày hôm nay đều hiện ra ngay tại bàn.

Giang Ninh đem chai rượu vang đỏ tới rót rượu cho hai người: “Buổi chiều tôi không có việc gì, liền đi mua thức ăn trở về làm cơm.”

Tần Phi nhìn ly cao cổ trước mặt bên trong có chứa chất lỏng màu đỏ sậm, trầm mặc trong chốc lát, bưng ly rượu lên nhìn về phía Giang Ninh, thanh âm trầm tĩnh nói: “Sinh nhật vui vẻ.”

Giang Ninh hơi run rẩy, lập tức bưng ly rượu lên cùng anh chạm ly vào nhau, cười nhạt nói: “Anh còn nhớ rõ sinh nhật tôi.”

“Ừ,” Tần Phi uống xong một ngụm rượu, có chút trào phúng nói, “Hồi đó lúc mới theo đuổi cậu tôi liền nhớ kỹ sinh nhật cậu, nghĩ rằng không biết đến sinh nhật cậu sẽ tặng món quà gì đây.”

Giang Ninh giơ ly rượu trên tay bất chợt dừng lại, đôi mắt ngăm đen sáng ngời nhìn Tần Phi, nhất thời không nói ra lời.

Tần Phi đặt ly rượu xuống, từ trong túi quần lấy ra một hộp tròn nhung màu đỏ để lên bàn, sau đó cầm lấy đôi đũa gắp đĩa rau ăn: “Cái này là làm theo yêu cầu, chờ sinh nhật cậu rồi đưa cho cậu.”

Giang Ninh nhìn chằm chằm chiếc hộp tròn đặt trên bàn, khi mở miệng âm thanh có chút nghẹn ngào: “Trong đây…… Là nhẫn sao?”

“Ừm.” Tần Phi đáp, gắp cà tím trước mặt lên ăn, thuận miệng nói, “Cà tím nướng không tệ nha.”

Giang Ninh cảm thấy rượu vang đỏ vừa nuốt xuống kia thật không thuần khiết, toàn vị cay đắng, nào có mùi vị được ủ từ trong hầm chứa nước Pháp chứ?

Tần Phi không tiếp tục nói nữa, cũng không nhìn Giang Ninh, một đũa lại một đũa dùng bữa, đã mấy ngày trôi qua không được ăn cơm.

Giang Ninh ngơ ngác, xuất thần nhìn Tần Phi, thật lâu sau, thật lâu nữa, cậu vươn tay trái ra, đặt ở trên bàn, để kế bên chiếc hộp tròn màu đỏ chứa nhẫn, nhìn thật kỹ Tần Phi, chậm rãi nói: “Đeo lên cho tôi, được không?”

Tần Phi động tác gắp rau trong nháy mắt ngưng lại, ngước mắt đón lấy ánh mắt Giang Ninh.

Nhận thức Giang Ninh lâu như thế, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy trong đôi mắt Giang Ninh có nhiệt độ.

Tim Tần Phi đột nhiên đập nhanh, nhưng rất nhanh liền buông lỏng, cái cảm giác đã từng hết sức khát vọng khi không thể với tới đồ vật, khát vọng rất lâu, bỗng nhiên có một ngày vật kia đặt ngay trước mắt, đưa tay là có thể chạm tới, mà cái nhiệt tình khát cầu kia lại tìm không thấy.

Khóe môi Tần Phi nhếch lên độ cong, lộ ra nụ cười hờ hững.

Ánh mắt anh rơi vào khớp xương Giang Ninh, trên tay trái thon dài trắng nõn, hừ cười nói: “Cậu nói xem tôi phải đeo lên ngón tay nào của cậu đây?” Anh đưa tay ra, dùng ngón tay nhẹ nhàng sờ lên vị trí ngón áp út tay trái, “Thật đáng tiếc, vị trí này không thuộc về tôi.”

Nói xong, anh đứng dậy, đi thẳng vào thư phòng, đóng cửa, bật laptop chơi.

Giang Ninh vẫn duy trì động tác kia, thật lâu không nhúc nhích, mãi đến tận khi cánh tay của cậu có chút tê rần, lúc này mới thu cánh tay về. Cậu cầm lấy hộp tròn kia, không có ý định mở ra, thu hồi lại chiếc hộp. Sau đó như thường ngày đi rửa chén, thu dọn phòng bếp.

Tần Phi vẫn ngồi ngốc trong thư phòng đến tận 11 giờ khuya mới bước ra ngoài, vừa ra liền tiến vào phòng tắm tắm rửa.

Tắm xong, nhìn thấy Giang Ninh ngồi ở trên giường, trong tay cầm một quyển sách đọc.

Tần Phi lau tóc xong, do dự một chút, vẫn là lên giường, nằm về phía bên kia như anh đã từng nằm, chủ yếu là trong nhà cũng chỉ có một phòng này là phòng ngủ, một cái giường lớn, anh không còn lựa chọn nào khác.

Hai người vẫn trong bầu không khí chiến tranh lạnh, chỉ cần Giang Ninh không nói lời nào, Tần Phi tuyệt đối sẽ không chủ động nói chuyện.

Tần Phi nằm xuống xong liền quay lưng lại với Giang Ninh, không nói một lời.

Đúng là Giang Ninh vẫn còn ý định đọc sách, nhìn rất nghiêm túc, không có dự định đi ngủ, hoặc là nói chuyện với anh.

Tần Phi cảm thấy mệt mỏi, mơ mơ màng màng ngủ, không biết ngủ bao lâu, cảm giác có người đang hôn anh.

Anh giật mình, mở miệng muốn lên tiếng, đầu lưỡi trơn trượt tiến vào, tiếp đó chính là hơi thở Giang Ninh che trời lấp đất đánh úp lại, hôn Tần Phi đến ngay cả hít thở cũng khó khăn.

Tay Giang Ninh ngựa quen đường cũ sờ vào trong quần anh, cầm lấy dương v*t vẫn còn đang say ngủ, không nhẹ không nặng sóc lên xuống.

Tính ra, hơn mười ngày nay Tần Phi chưa làm, không chịu nổi loại khiêu khích này, chỉ tuốt vài cái liền bốc hỏa, thân thể khó nhịn mà hùa theo.

Giang Ninh chống đỡ trán anh, dán lên bờ môi của anh, tiếng thở dốc thô kệch: “CMN anh đừng có làm như tôi đang thiếu nợ anh ấy, ở cùng anh bao nhiêu lâu nay, cái gì làm tôi cũng đều làm rồi, tôi từ thẳng đuột bị anh biến thành cong queo, anh muốn đạp tôi đi, anh nhìn xem tôi dễ dàng bị anh đạp đi sao?!”

Nói xong, cắn lên môi Tần Phi, hung hăng mút vào.

Rốt cuộc Giang Ninh vẫn không nhịn được liền phát tác.

Quần ngủ lỏng lẻo bị kéo xuống, hai chân bị tách ra, trọng lượng thân thể Giang Ninh đè lên trên người anh, tựa như một ngọn núi nhỏ, muốn đẩy cũng không đẩy được.

Giang Ninh khuyếch trương qua loa mấy lần liền không chờ đợi được nữa vọt vào, hai người đau đến nỗi đều hừ nhẹ một tiếng.

Tần Phi cắn răng, nhẫn nhịn cảm giác khó chịu, nở nụ cười trầm thấp.

Giang Ninh sửng sốt, động tác dưới thân cũng ngừng lại, trong bóng đêm, đáy mắt thanh lãnh nhìn chằm chằm Tần Phi.

“Tiểu Ninh, cậu là muốn đánh một pháo rồi chia tay đấy ư?” Tần Phi cười ra tiếng, âm thanh mỹ lệ lại quyến rũ.

“Tôi không có nói muốn cùng anh chia tay!” Giang Ninh trầm giọng nói, “Lúc trước anh đã bỏ ra tâm tư thời gian theo đuổi tôi, hiện tại chỉ nói vài ba câu liền chia tay? Đừng có mơ!” Nói xong, dưới thân bắt đầu từ từ đỉnh lên.

“Ưm.” Tần Phi bị đâm than nhẹ một tiếng, cắn chặt răng, hừ lạnh nói: “Đồ vật nào tôi chơi đủ rồi đều trực tiếp ném xuống đất.”

“Ha ha ha……” Giang Ninh đột nhiên cười lớn.

Đây là lần đầu tiên Tần Phi nghe được Giang Ninh cười ra âm thanh như vậy, có chút trào phúng, có chút lãnh khốc, có chút ngạo nghễ không cách nào hình dung, còn có chút tà mị trong truyền thuyết……

“Thật đáng tiếc,” Giang Ninh cúi xuống cắn môi dưới Tần Phi, một bên cười một bên nói, “Từ trước đến giờ chỉ có tôi chơi anh đi? Tần Phi, anh suy nghĩ cho kỹ vào, thời điểm cùng tôi làm tình, không phải lần nào anh cũng đều bị tôi chịch đến kêu gào bắn ra sao, bị nam nhân chịch liền bắn, anh đúng là bot trời sinh nên nằm ở phía dưới bị người ta chịch cho nát người.”

Thời khắc này, Tần Phi tin tưởng Giang Ninh bị chính mình bẻ cong triệt để rồi, không chỉ có cong, mà còn si ngốc.

Nếu là trước kia, Tần đại thiếu sẽ không cho Giang Ninh chiếm được nhiều tiện nghi như vậy, nhưng hiện tại, anh lười đến nỗi chẳng thèm tranh chấp cùng Giang Ninh, nếu Giang Ninh không có ý tứ chia tay, vậy thì quá tốt rồi! Chẳng qua, lần sau nếu có chia tay phải chính tay lão tử ném cậu đi!

Đơn giản nhắm mắt lại toàn thân đều tập trung, hơn nửa năm kỹ thuật Giang Ninh tiến bộ vượt bậc, nghiệp vụ càng ngày càng thuần thục, mấy lần làm anh rất thoải mái. Không thể không nói, thân thể hai người phù hợp đến thiên y vô phùng.

Có người nói bot chia ra làm hai loại: Hưởng thụ cùng chịu đựng.

Từ khi bị Giang Ninh áp dưới thân bắt thành bot, ngoại trừ ban đầu có chút đau, đa số những lần khác đều rất hưởng thụ.

Tối hôm nay Giang Ninh dị thường hưng phấn, hết gặm rồi lại cắn, chịch Tần Phi nhiều đến nỗi gần sắp ngất đi, cuối cùng thời điểm lên đỉnh, cậu ôm chặt lấy Tần Phi tiến vào trong lòng ngực.

Tần Phi nghe thấy cậu ở bên tai nói: “Là anh trêu chọc tôi trước, tất cả lỗi lầm này là đều do anh!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.