Sổ Tay Tra Thụ Tìm Đường Chết

Chương 69: Chương 69: Có muốn bộc lộ hay không?




Tần phi không thể không thừa nhận, trải qua mấy ngày ở Maldives thật sự rất sảng khoái!

Ban ngày ở trên bờ cát tắm nắng, buổi tối trở về khách sạn xem TV, xem phim, tán gẫu, sau đó ôm hôn cùng nhau làm chuyện yêu đương không biết mệt.

Mấy ngày nay, bọn họ hàn huyên rất nhiều, giữa hai người không có điều gì kiêng kỵ không thể đàm luận đề tài, ngược lại mở lòng nói ra tất cả, cả hai tán gẫu hết sức cảm thông cho nhau.

Giang Ninh nói cho Tần Phi biết khi cậu ở trong bệnh viện, cậu nói cho Tần Phi, khiến anh như tận mắt chứng kiến một bệnh nhân tự tử thành công, thật sự rất sợ hãi, không phải sợ chết, mà là sợ mình tới chết cũng không đem câu xin lỗi nói cho Tần Phi biết.

Tần Phi cũng nói cho Giang Ninh biết cuộc sống của mình khi ở Hồng Kông, bất kể là ngày hay đêm đều đâm đầu vào công tác, kéo hạng mục đầu tư chung quanh nói chuyện làm ăn, nhiều lần uống rượu đến đau xót dạ dày.,

Hai người chợt phát hiện, khi đem hết tất cả lời nói ra này lại khiến cõi lòng nhẹ nhõm biết là bao nhiêu, cũng chỉ có nói ra, mới có thể giải tỏa khúc mắc ở trong lòng.

Ở Maldives chơi đến năm ngày, trợ lý Trương gọi điện đến Tần Phi, báo cáo đã thu mua công ty Tần thị, hiện nay Vương Chí Đạt rơi vào khủng hoảng kinh tế rất lớn, đang có nhu cầu góp vốn, nhưng mà Tần Phi lại “Nỗ lực” triệt hạ, không có một ngân hàng nào đồng ý cho Tần thị vay mượn.

Tần Phi cúp máy, khóe miệng nhếch lên, “Đã đến lúc.”

Giang Ninh đứng ở một bên nấu cà phê quay đầu nhìn anh, “Ngày mai trở về Bắc Kinh sao?”

“Đúng.”

Giang Ninh đặt đồ vật trong tay xuống, đi tới trước mặt Tần Phi, do dự mở miệng nói: “Về chuyện Vương Chí Đạt uy hiếp khiến anh phải rời đi Tần thị một phần nguyên nhân rất lớn là bởi vì em không cẩn thận khiến những bức hình đó công khai ra ngoài, Tần Phi, nếu như em có khả năng, em thật sự rất muốn tự tay đem Tần thị đoạt lại đưa cho anh.”

Tần Phi lắc lắc đầu, “Đừng ngốc như thế, Tiểu Ninh, chúng ta đã nói xong chuyện này và anh cũng không truy cứu nữa. Vương Chí Đạt dám đụng đến anh thì ông ta sắp sửa chết đến nơi rồi.”

Giang Ninh cúi đầu, thấp giọng lầm bầm nói: “Em làm còn chưa đủ.”

“Không, Tiểu Ninh, hơn một năm nay em đả kích Vương Chí Đạt nhiều lắm rồi, nếu như không có em đứng ở sau giúp đỡ, anh sẽ không có khả năng đem Vương Chí Đạt đẩy xuống tình trạng này.”

Giang Ninh mắt sáng lên: “Anh đều biết?”

“Ừ,” Tần Phi gật gật đầu, “Anh đều biết.”

Kỳ thực, Tần Phi đều biết, hơn một năm nay sở dĩ Vương Chí Đạt làm ăn không thuận lợi, là có người cố ý quấy rối lão. Vương Chí Đạt có vài đơn hàng đàm luận với khách không đạt được thành công, các khách hàng đều thay đổi, bởi vì cái người này luôn gây khó dễ người khác.

Tần Phi vẫn luôn điều tra người này, hơn nửa năm không tra ra được, trở lại Bắc Kinh không lâu, trong một lần ngẫu nhiên uống rượu cùng nhau, đã từng cùng một ông chủ có lai vãng làm ăn với Vương Chí Đạt, người kia uống quá say, trong lúc lơ đãng nói ra cái tên Giang Ninh, lúc này Tần Phi mới chợt hiểu, hóa ra người ở sau lưng đổ thêm dầu vào lửa chính là Giang Ninh.

Bây giờ nghĩ lại, kỳ thực Giang Ninh đã làm rất nhiều chuyện trong thầm lặng, chỉ là anh không biết mà thôi.

“Tiểu Ninh, chuyện tình về sau anh muốn tự mình xử lý, Vương Chí Đạt người này, anh sẽ khiến cho lão sống không có kết quả tốt đâu, nhất định anh phải làm cho lão cùng đường mạt lộ, đây là lão nợ anh, nợ mẹ anh, cũng như là nợ Tần thị.” Ánh mắt Tần Phi kiên định nói.

Giang Ninh nắm chặt tay Tần Phi, “Được.”

Tuy rằng chỉ đơn giản một chữ “Được”, thế nhưng Tần Phi biết rõ, cái chữ “Được” này biểu thị Giang Ninh sẽ đứng phía sau anh, làm trụ cột mạnh mẽ cho anh, mặc kệ phát sinh chuyện gì, Giang Ninh sẽ chống đỡ anh.

Từ đây anh không còn một mình chiến đấu trên sa trường nữa.

Ngày hôm sau hai người từ Maldives trở về Bắc Kinh, tiếp đó cả hai đều vướng vào công việc khác nhau.

Vết thương trên mặt Giang Ninh dần dần hồi phục, sau một trận Hạ Tranh liên tục mắng xối xả yêu cầu cậu trở về đài truyền hình thu tiết mục ngay lập tức. Mà Tần Phi ở bên kia đang tiến vào kỳ căng thẳng thu mua quy trình, dựa theo kế hoạch của anh, chỉ cần một bước này là anh sẽ thu mua được Tần thị. Anh muốn, không chỉ có một trăm phần trăm cổ quyền Tần thị, còn phải đem Vương Chí Đạt đuổi tận giết tuyệt.

Cũng may chuyện tiến hành vẫn tính là thuận lợi, cứ theo đà này không đến một tháng, Tần Phi có thể mặt mày rạng rỡ trở về Tần thị.

Ngày hôm nay, Tần Phi còn chưa tan sở liền nhận được cuộc gọi từ Đại Xuân Tử, mới tiếp cuộc gọi, Đại Xuân Tử hùng hùng hổ hổ kêu to nói: “Tôi nói họ Tần này, anh cũng quá không chân chính đi, anh cùng Giang Ninh hòa hợp lại đó là chuyện lớn, chúng ta là anh em sao anh không nói cho tôi biết.”

Tần Phi bất đắc dĩ giải thích: “Còn không phải sợ quấy rối cậu hưởng tuần trăng mật à!”

“ĐM ai thèm cái tuần trăng mật đó, lão tử sắp sửa ly hôn rồi.”

“Ly hôn? Cậu nói bậy cái gì đó? Chuyện như vậy không đùa giỡn được đâu.”

“Đệt, khỏi nói, hiện tại cuộc sống của lão tử từng ngày từng phút trôi qua, có lẽ anh không biết, con mụ đàn bà xấu xí cái gì cũng muốn quản, khiến tôi phiền muốn chết. Hiện tại mỗi lần tôi về nhà đều đau cả đầu, cả ngày còn bị cô ta mắng nhiếc lải nhải bên tai đây!”

Tần Phi không nói gì.

Đại Xuân Tử lại nói nhao nhao: “Được rồi được rồi! Đừng nói nhảm nữa, buổi tối dẫn hai người đi đến quán bar, hẹn gặp ở Tam Lí Truân không gặp không về.” Nói xong cũng không chờ Tần Phi trả lời liền cúp máy.

Tần Phi cười khổ, không còn biện pháp nào đối với tên tiểu tử này, không thể làm gì khác hơn là gọi cho Giang Ninh, mới gọi một tiếng, ngữ điệu Tần Phi bất tri bất giác ôn hòa lên: “Buổi tối Đại Xuân Tử mời chúng ta uống rượu.”

“Được, ở nơi nào?” Giọng Giang Ninh cũng cực kỳ ôn nhu.

“Nhìn nó có dáng vẻ dân chơi biết nhiều chỗ đâu, chỉ có thể là Tam Lí Truân thôi.”

“Vậy khi em tan ca sẽ đi đón anh.”

“Ừ, cứ như thế đi.”

Giang Ninh công tác tương đối dễ chịu, mà Tần Phi lại là ông chủ của mình, thời gian làm việc có thể tự mình tính toán, cho nên khi hai người nói giờ “Tan tầm” đều là sau mười giờ.

Đại Xuân Tử nhàm chán đến cực điểm, không tới tám giờ liền bắt đầu gọi điện thúc giục, thúc Tần Phi đến nỗi chỉ muốn chạy lại đánh cậu mấy cú.

Giang Ninh lái tới đây một chiếc BMW màu đen, Tần Phi mở cửa ngồi vào, liền nhìn thấy Hạ Tranh mặt tối sầm ngồi ở phía sau.

Vốn Tần Phi còn muốn hỏi Giang Ninh sao lại có chiếc xe này, nhìn thấy Hạ Tranh thì cũng đoán đây là xe của anh, xem ra Hạ Tranh cùng Đại Xuân Tử có phẩm vị giống nhau, đều thích xe BMW, anh liền không hỏi nữa.

Tần Phi cùng Giang Ninh liếc mắt nhìn nhau, ngay lập tức liền rõ ràng, Giang Ninh là đang lo lắng Đại Xuân Tử không biết giữ mồm miệng, đắc chí không để yên, đem Hạ Tranh làm vương bài. Có điều không biết Hạ Tranh cùng Đại Xuân Tử bên trong có khúc mắc gì, anh luôn cảm thấy ánh mắt Hạ Tranh luôn né tránh điều gì đó.

Quả nhiên, khi đến quán bar, Đại Xuân Tử mở miệng liền mắng người, nhưng khi con mắt thoáng nhìn thấy Tần Phi đứng phía sau Hạ Tranh thì, những câu nói trong miệng kia đều nuốt xuống bụng, hơn nữa rất hiếm thấy khi cậu nhếch môi lên, không lên tiếng.

Bốn người ngồi xuống uống rượu, không biết vì cái gì, bầu không khí có vẻ là lạ, chủ yếu là từ Đại Xuân Tử, ngồi ở đằng kia không nói lời nào, bình thường tiểu tử này rất sôi động, đột nhiên lại có dáng vẻ nặng nề tâm sự, nhìn qua rất khó chịu.

Một lúc sau, Hạ Tranh đi WC, mắt Đại Xuân Tử nhìn bóng lưng Hạ Tranh, ấp úng, muốn đi theo nhưng lại chần chừ không dám.

Tần Phi đạp chân cậu, mắng: “Đúng là không có tiền đồ, muốn đi thì cứ đi đi!”

Đại Xuân Tử lầm bầm một câu: “Đệt.” Lúc này mới đứng dậy đi theo.

Nhìn Đại Xuân Tử dáng vẻ không hăng hái, Tần Phi không nhịn được bưng trán nói: “Đến cùng tiểu tử này muốn làm gì? Đã kết hôn rồi, còn qua lại với Hạ Tranh gì nữa?”

Giang Ninh liếc anh, trầm ngâm nói: “Trên thế giới này cũng không phải chỉ có tình cảm đều có thể đem ra ánh sáng, thân phận Đại Xuân Tử như vậy, nhất định hắn phải đi con đường này.”

Tần Phi cau mày không lên tiếng, đem ra ánh sáng? Giữa hai người đàn ông không phải dễ dàng muốn đem ra ánh sáng thì đem, đừng nói là Đại Xuân Tử, chính anh cùng Giang Ninh cũng như thế.

Giang Ninh nhìn chằm chằm Tần Phi, hiểu rõ những gì Tần Phi nghĩ, cậu đưa tay ra, ở trên bàn nắm thật chặt bàn tay Tần Phi.

Tần Phi nhất thời nổi da gà, nheo mắt lại nhìn cậu, “Em làm gì thế?”

Tần Phi lo lắng nhìn chung quanh một vòng, vị trí bọn họ ngồi không phải trong quán gay bar, tuy nói ánh đèn tối tăm, người ngoài nhìn không ra cả hai đang làm gì, nhưng nếu như để người khác nhìn thấy, chính anh thì không sao, nhưng Giang Ninh thì lại không, cậu hiện tại đang là ngôi sao đấy.

Mới vừa nổi tiếng đã có thêm điều tiếng “Đồng tính luyến ái”, đây không phải là tìm đường chết sao.

Tần Phi nhanh chóng lấy tay rút khỏi tay Giang Ninh, liếc cậu một cái.

Ai ngờ, Giang Ninh không thuận theo không buông tha kéo lại tay Tần Phi, khóe miệng cậu lộ ra nụ cười nhạt: “Anh trốn gì chứ?”

“Đệt.” Tần Phi vừa nhìn dáng vẻ cậu dửng dưng thế kia, thì ra chính mình là hoàng thượng không vội vàng kêu thái giám đây mà.

Giang Ninh rướn người về phía trước, thấp giọng nói: “Anh cùng em cũng đâu phải Đại Xuân Tử, sợ cái gì?”

Tần Phi có chút bực mình, không lên tiếng.

Nói thật, Tần Phi không tán thành Đại Xuân Tử cùng Hạ Tranh lại quấn quýt lẫn nhau, coi như sau lưng hai người trở thành bạn tình đi, nhưng chưa một ai đã từng để lộ tiếng gió, bên kia ba vợ của Đại Xuân Tử cũng là gia tộc địa vị có máu mặt, vạn nhất Đại Xuân Tử nếu thật xảy ra chuyện gì, người bị thương tổn nhiều nhất chính là Hạ Tranh.

Nhưng Tần Phi có lập trường gì quản được Đại Xuân Tử đây, chính mình còn không làm được đây này.

Đại Xuân Tử cùng Hạ Tranh một đi không trở lại, Tần Phi cùng Giang Ninh ngồi một lúc, liền chuẩn bị về nhà, thời điểm hai người mở cửa xe Hạ Tranh, chìa khóa xe đã bị Hạ Tranh lấy đi, nói không chừng lúc này đang cùng Đại Xuân Tử chơi trong xe rồi, cho nên Tần Phi cùng Giang Ninh dứt khoát đi bộ, ngược lại nơi này cách nhà họ cũng không xa lắm.

Rời khỏi quán bar, Tần Phi không nói gì, anh còn đang suy nghĩ về vấn đề “Đem ra ánh sáng”. Kỳ thực Tần Phi cũng không để ý những chuyện này, anh là một người tùy tính, đàn ông khi cùng đàn ông bên nhau tuy rằng đa số không được mọi người tác thành, nhưng như vậy thì có làm sao, chính mình sống tốt là được rồi, quản chuyện thiên hạ làm gì.

Nhưng hiện tại lại không giống, Giang Ninh là ngôi sao, đi ở trên đường còn phải đeo kính mát. Tần Phi hi vọng mình không bộc lộ điều gì quá đáng, anh cảm thấy sau này Giang Ninh thành danh, mình và Giang Ninh vẫn cứ che giấu cả đời.

Tần Phi mất tập trung, đi đường không thấy xe, thiếu chút nữa bước qua đường cái bị xe đụng trúng, Giang Ninh bắt lấy tay anh, thấp giọng trách cứ: “Đừng suy nghĩ lung tung, tập trung nhìn đường đi.” Nói xong, cầm lấy tay Tần Phi không buông ra, nắm cho đến khi về đến nhà.

Sau khi về đến nhà, đầu tiên Tần Phi đi tắm rửa sạch sẽ, đi ra nhìn thấy Giang Ninh ngồi trên ghế sô pha nhìn vào di động, xem rất nhập thần.

Tần Phi cầm khăn mặt lau tóc, một bên lau một bên ngồi vào bên người Giang Ninh: “Xem cái gì đấy? Sao lại nghiêm túc đến thế?”

Ánh mắt anh thoáng nhìn qua, liền nhìn thấy trên di động Giang Ninh, một tấm hình mơ hồ, chính là anh cùng Giang Ninh tay trong tay bước qua đường cái, bên cạnh là một hàng chữ lớn: “Nam chủ bá đang nổi tiếng chính là đồng tính luyến ái, đêm khuya lén lút gặp soái ca dắt tay về nhà ở chung cùng nhau.”

Tần Phi thấp giọng mắng: “Đệt, nhanh như vậy đã lên tin tức online rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.