Trong nháy mắt khi môi Giang Ninh chạm đến, Tần Phi trợn to hai mắt, anh cho rằng Giang Ninh muốn hôn anh, nhưng mà, Giang Ninh dùng lực mạnh cắn môi anh!
Môi Tần Phi không chút lưu tình bị cắn chảy máu, anh đau đến nỗi rên rỉ một tiếng, mùi máu tanh nồng nặc lan tràn trên môi hai người.
Trong lòng Tần Phi mắng to, thằng nhóc này ra tay quá tàn nhẫn, cắn anh đến tận nửa ngày không buông.
Trong bóng tối, Giang Ninh ngồi xổm trước mặt Tần Phi, tròng mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm mặt Tần Phi.
Tần Phi cau mày, mơ hồ không rõ muốn mắng người: “ĐM! Giang Ninh, cậu có bệnh à!”
Giang Ninh không nói một lời, vẫn nhìn chằm chằm Tần Phi, dường như muốn đem người trước mắt này tiến vào trong mắt mình, nhập cả người vào trong máu thịt mình.
Ngay lúc Tần Phi mở miệng chuẩn bị mắng lại, bỗng nhiên Giang Ninh đưa tay ôm Tần Phi lên, nhanh chân hướng đến phòng ngủ.
Tần Phi xin thề, cả đời này anh hận nhất là kiểu ôm công chúa! Giang Ninh dám ôm anh như thế này quả nhiên chính là thích ăn đòn.
Giang Ninh một chân đá văng cửa phòng, đi vài bước về phía trước, đem Tần Phi nặng nề ném lên trên giường lớn.
Bầu không khí quen thuộc phả vào mặt, tuy rằng thân ở trong bóng tối, nhưng Tần Phi có thể cảm giác được, bên trong căn phòng này mỗi một góc đều giống nhau như trước, đặc biệt là phòng ngủ này, hơi thở không có gì thay đổi, cả phòng toàn mùi Giang Ninh.
Tần Phi muốn từ trên giường ngồi dậy, nhưng đột nhiên Giang Ninh túm lấy cánh tay anh, tiếp đó, anh còn chưa kịp phản kháng, hai tay bị Giang Ninh kiềm lại, chỉ thấy Giang Ninh từ bên trong tủ đầu giường lấy hai cái sợi lông xù —— Chính là còng tay.
Đúng vậy, không sai, là còng tay, bên trên còn đính lông màu hồng phấn đầy tình sắc.
Dựa theo ánh sáng ảm đạm ngoài cửa sổ, Tần Phi liếc mắt liền nhìn thấy rõ ràng, đây là còng tay SM lúc trước khi hai người còn bên nhau, Tần Phi nhất thời hứng thú mua về, lúc đó dự định dùng cho Giang Ninh, kết quả Giang Ninh không muốn dùng thứ này, mua về rồi liền ném vào trong đầu tủ.
Không nghĩ tới ba năm đã trôi qua…… Cuối cùng vẫn là dùng tới, chỉ là đối tượng vì sao lại biến thành anh?!!!
Hai tay Tần Phi bị tách ra, mỗi một tay bị kháp trong còng tay, một đầu còng tay khác kháp vào đầu giường, cứ như thế tứ chi anh bị mở rộng cố định ở trên giường.
Cái thằng này muốn làm gì?
Trong đầu Tần Phi nảy lên xao động mãnh liệt, có linh cảm không lành, luôn cảm giác mình đây dính vào móng vuốt sói, lúc này nói không chừng trinh tiết cũng khó giữ a a a!
Hai mắt Giang Ninh nhìn chằm chằm Tần Phi, rất lâu, rất lâu, không nói câu nào.
Trong bóng tối, tiếng hít thở của hai người càng thêm rõ ràng, rõ đến nỗi hai người dựa vào tiếng hít thở mà giằng co lẫn nhau.
Tình huống này, cực kỳ giống năm đó khi ở trong xe bị Giang Ninh lần đầu tiên cưỡng hiếp.
Hiện tại Tần Phi cũng lười mắng, anh còn tính toán khi mình ở trong quán bar uống cùng Giang Ninh truyền đạt hết những gì mình nói, chỉ là anh không hiểu vì cái gì Giang Ninh lại làm như thế? Cho dù có ghi hận anh, anh trở về Bắc Kinh đã lâu như vậy, thằng nhóc này phải nên động thủ chứ?
Ngay lúc Tần Phi nghĩ mãi không ra, Giang Ninh đưa tay chế trụ cằm anh, chậm rãi mở miệng: “Tần Phi.”
Mặt Tần Phi bị Giang Ninh nắm chặt trong tay, vẻ mặt tái nhợt, anh nghiêng đầu, cố gắng chống cự.
Giang Ninh mở miệng lần nữa, nói ra một câu có đánh chết Tần Phi cũng không nghĩ tới: “Anh là con *!”
Con *? Thần linh ơi! Tần Phi không thể tin vào đôi tai mình, lời này là từ trong miệng Giang Ninh phát ra sao?
Tần Phi thừa nhận, vào mấy năm trước sinh hoạt cá nhân của chính mình không thể kiểm soát, có chút đào hoa phong lưu, nhưng nếu nói anh “*”, anh sẽ không bao giờ thừa nhận!
Anh trừng mắt Giang Ninh: “Cậu mới là *! Cậu dựa vào cái gì…… Ngậm máu phun người?!” Tần tổng tài cho rằng, sự tình này liên quan đến danh dự, mình cần phải bảo vệ!
“Ngay cả trong quán bar anh còn câu dẫn được bartender, còn không thừa nhận chính mình là * à?”
“Bartender gì?” Tần Phi gầm nhẹ nói, anh hoàn toàn không hiểu lời Giang Ninh nói là gì.
Giang Ninh lạnh lùng nở nụ cười: “Giả bộ làm gì? Anh không phải luôn luôn như vậy sao, không chịu nổi cô quạnh *, chỉ mới trở về Bắc Kinh có mấy ngày, liền đi ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, anh đừng tưởng là tôi không nhìn thấy anh hướng về bartender mỉm cười nhé.”
Trong đầu Tần Phi ong ong, qua đến nửa ngày anh mới nhớ tới, sẽ không phải khi nãy vừa mới ở quán bar cùng bartender nói chuyện hai câu bị Giang Ninh thấy được?
Tần Phi không dám tin nhìn Giang Ninh, đến hiện tại, anh hoàn toàn tin tưởng: Anh xác định Giang Ninh thật sự bị điên, hơn nữa bệnh không hề nhẹ!
Lấy quan hệ hiện nay của hai người, lão tử cười với ai mắc mớ gì đến cậu! Đừng nói chỉ cười một cái, coi như lão tử có đi theo người ta 419, cũng không có quan hệ gì đến cậu!!!
Giang Ninh nhìn chằm chằm Tần Phi, dường như ánh mắt kia trong nháy mắt đem toàn bộ ý nghĩ của Tần Phi nhìn thấu, đột nhiên, cậu lộ ra nụ cười mỉm cực kỳ lạnh lùng.
Trái tim nhỏ Tần Phi run lên, đệt, đừng nói thứ này sẽ đến giết người diệt khẩu đi!
Anh vừa định mở mồm kêu vài tiếng, Giang Ninh tiến tới, lần thứ hai dán lên môi anh, lần này là nụ hôn dây dưa cực điểm, lực đạo rất mạnh, thâm nhập thiển xuất, chẳng bao lâu sau đem đôi môi Tần Phi chảy máu hóa thành sưng đỏ.
Mà tay Giang Ninh, nhanh chóng cởi hết quần áo Tần Phi, chờ cậu buông môi Tần Phi ra, trên người Tần Phi đã không – còn – mảnh – vải – nào.
Tần Phi thở dốc kịch liệt, chẳng lẽ lại phải bị cưỡng hiếp? Đệt!
Cặp mắt Giang Ninh phát sáng nhìn chằm chằm Tần Phi một lúc, bỗng nhiên, đầu cúi xuống, há miệng……
Cả người Tần Phi đứng hình, anh không thể tin được Giang Ninh sẽ vì anh làm chuyện như vậy!
Trước đây hai người còn bên nhau, anh không chỉ một lần đưa ra loại yêu cầu này, kết quả mỗi lần không chỉ bị cự tuyệt, đảo đi đảo lại chính mình còn phải blowjob cho Giang Ninh.
Anh vẫn luôn cho rằng trong phương diện này Giang Ninh có thói quen sạch sẽ, dù sao trước đó còn là một thẳng nam, không thể nào tiếp thu được cũng là chuyện bình thường.
Nhưng anh có nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra, có một ngày mặt trời từ phía tây đi ra, Giang Ninh sẽ chủ động làm chuyện này, chỉ tiếc…… Dưới tình huống này, anh lại không có tâm tình đi hưởng thụ, hơn nữa ba năm qua anh đều có sóc lọ – Số lần làm chỉ đếm được trên đầu ngón tay, cho nên vội vàng làm vài lần liền thôi.
Sau khi xong việc, Giang Ninh trầm mặc đứng dậy, không nói một lời liền đi rửa sạch.
Mà Tần Phi, đầu óc từ đầu đến cuối đều trong trạng thái trống rỗng, suy nghĩ của người điên, anh không thể nào hiểu được, CMN rốt cuộc là có ý tứ gì!
Kế tiếp, Giang Ninh càng quỷ dị hơn, cậu không còn làm động tác nào nữa, chỉ rút ra một điếu thuốc, ngồi bên mép giường bên trong ghế sô pha, không ngừng hút thuốc.
Lúc này Tần Phi từ trong cơn sợ hãi lấy lại tinh thần, anh còn tưởng rằng Giang Ninh tuyệt đối không bỏ qua cho anh, chính mình đã chờ đợi ba năm chỉ để dằn vặt tấm xương già này, nhưng không nghĩ tới Giang Ninh chỉ ngồi trên ghế sô pha hút thuốc, ngồi yên bất động, cũng không nói lời nào, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Tần Phi kinh hồn bạt vía đợi hơn nửa tiếng, Giang Ninh hút xong một điếu rồi lại một điếu, hoàn toàn không có bất kỳ động tác nào.
Trong tâm Tần Phi dần dần hạ xuống, anh nghĩ rằng căn bệnh điên này đã lui bớt đi, hiện tại là thời gian nghỉ ngơi.
Tần Phi dần dần thả lỏng cơn buồn ngủ bắt đầu ập tới, chẳng được bao lâu liền bất tri bất giác nhắm mắt lại ngủ.
Cũng không biết ngủ trong bao lâu, Tần Phi bị lạnh liền tỉnh lại, thân thể anh vẫn trần truồng, không một mảnh vải che thân. Mới vừa mở mắt ra, đối đầu chính là một gương mặt rất to phóng ngay trước mặt, mặt Giang Ninh không hề cảm xúc, cúi người trước mắt anh, không chớp mắt theo dõi nhìn anh, hơn nữa không biết đã nhìn bao lâu.
Tần Phi sợ đến nỗi liền giật mình, tỉnh cơn ngủ, thân thể không tự chủ được hướng về sau lùi bước, khi rụt người lại anh bỗng nhiên nghĩ đến dáng vẻ mình quá túng thiếu, cái tư thái nữ vương đi đâu rồi? Thế là, Tần Phi dịch về phía trước ưỡn ngực lên, tuy rằng lấy tình huống hiện tại mà nói, tuy ưỡn ngực như thế nhưng vẫn trong tư thế yếu, nhưng tốt xấu gì tôi sẽ không thua trong trận đấu này.
Giang Ninh nhìn chằm chằm Tần Phi, dần dần, trong mắt hiện ra vẻ suy tư, lại như đang nhìn sủng vật đang đùa nghịch.
Tần Phi cảm thấy rất khó chịu! Nhưng lòng ngực vẫn kiên trì đối diện với cậu, bởi vì anh lo lắng chỉ cần mình hạ xuống tư thái thôi, cầm thú trước mắt này sẽ nhào lên ăn thịt anh……
Chính là, không cho anh mặc quần áo, như vậy rất là lạnh nha.
Hai người cứ như thế mắt to trừng mắt nhỏ đến tận mười mấy phút, bỗng nhiên Giang Ninh đứng dậy, từ trong ngăn kéo lấy ra chìa khóa mở còng tay Tần Phi ra.
Đạt được tự do, Tần Phi nhanh chóng lấy chăn đơn bao hết cả người, vẻ mặt tức giận trừng mắt về phía Giang Ninh.
Giang Ninh tự động làm lơ, xoay người mở tủ quần áo, từ bên trong tủ quần áo lấy xuống hai bộ quần áo, ném xuống giường, trầm giọng nói: “Mặc vào.”
Tần Phi nhìn hai bộ quần áo kia, đều là những bộ đồ hai người đã từng bận qua từ ba năm trước, giặt rất sạch sẽ, nhìn kiểu dáng là biết được bảo quản cẩn thận.
Anh cầm lấy quần áo mặc vào, ngoại trừ có chút rộng rãi ra, ngược lại coi như cũng vừa vặn, xem ra ba năm qua, chính mình cũng gầy đi.
Mặc quần áo tử tế vào xong, Giang Ninh nhìn anh một chút, còn nói: “Đi thôi.”
Đi? Xem ra bệnh điên này không hướng về anh hạ độc thủ, đây là thả anh đi.
Vậy còn chờ gì nữa? Chạy nhanh đi trước khi mọi việc dần tồi tệ hơn, Giang Ninh đang đứng trước mắt này, không có cách nào giảng đạo lý với cậu được.
Khả năng là do hết hiệu lực của thuốc, tay chân Tần Phi không còn cảm giác vô lực nữa, anh thử đi mấy bước, không có vấn đề gì, nhanh chân đi về hướng cửa.
Ngay khi anh mở cửa đi ra ngoài, Giang Ninh cũng đi theo.
“Để tôi đưa anh đi.” Giang bị điên nói năng đàng hoàng trịnh trọng.
Tần Phi suy nghĩ, hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt, thoát đi ma trảo mới là việc làm cấp bách! Vì thế liền đi theo Giang Ninh tiến vào thang máy.
Ra đến chung cư, Tần Phi phát hiện đã là tờ mờ sáng, bên ngoài tiểu khu như được đường phố đánh thức tỉnh trong một cơn say ngủ.
Giang Ninh dẫn Tần Phi tiến vào bãi đậu xe, Tần Phi lập tức ngây ngẩn cả người, anh nhìn thấy chiếc Lamborghini của chính mình cùng chiếc Audi R8 mà anh đã đưa cho Giang Ninh đang đậu song song tại bãi đỗ xe, trừ cái này ra, bên cạnh còn có hai chiếc xe việt dã, cũng là trợ lý Trương giúp anh bán đi, không nghĩ tới bị Giang Ninh mua rồi.
“Lên xe.” Giang Ninh mở cửa xe Audi R8, ra hiệu Tần Phi lên xe.
Tần Phi tạm dừng trong chốc lát, nâng bước lên xe.
Giang Ninh lái xe chạy ra khỏi tiểu khu, hai người ngồi trong xe, không còn ai nói chuyện nữa.
Qua hồi lâu, trong lúc đợi đèn đỏ, đột nhiên Giang Ninh mở miệng: “Tinh thần tôi không được bình thường, chắc anh đã nghe qua.”
Trong lòng Tần Phi hơi hồi hộp một chút, không được bình thường? Quá không bình thường ấy chứ!
“Cho nên……” Giang Ninh nhăn mày lại, “Anh không cần làm quá lên sự tình, bằng không tôi mà lo lắng quá sẽ khiến chính mình mất đi lý trí.”
Nếu như đặt lúc bình thường, Tần Phi sớm không chút do dự phản bác lại, hai ta có quan hệ gì đâu, lão tử cần gì cân nhắc đến cảm thụ của cậu!!!
Nhưng nhớ tới biểu hiện Giang Ninh gầm gừ đêm qua, trong lòng biết có cùng người này giảng đạo lý cơ bản không còn tác dụng, thôi thì nhịn vậy.
Tần Phi nhìn về phía trước không lên tiếng, Giang Ninh cũng không cần phải nhiều lời nữa, tiếp tục lái xe.
Nửa tiếng sau, Giang Ninh đem xe dừng lại khách sạn nơi Tần Phi ở.
Tần Phi mở cửa xe nhanh chóng xuống xe, xem ra phải nhanh thay đổi khách sạn thôi, hóa ra chính mình đã sớm bại lộ thế mà vẫn cứ hồn nhiên không biết, thằng nhóc này lại biết anh trú ở nơi nào!
Tần Phi không quay đầu lại tiến vào khách sạn, ở trong hành lang đại sảnh gấp khúc, anh theo bản năng quay đầu nhìn thoáng qua, cách cửa sổ thủy tinh Giang Ninh đứng chết trân nhìn chòng chọc vào anh, ánh mắt của hai người vừa vặn chạm vào nhau, ngay lập tức Tần Phi thu hồi ánh mắt mình, vội vã tiến vào thang máy.
Đêm qua quả thực là một đêm đau trứng, không hiểu vì sao mình bị bỏ thuốc, lại bị ép buộc đến khu chung cư, vốn dĩ còn tưởng mình sắp bị cưỡng hiếp, nhưng không nghĩ tới thằng nhóc chỉ là hầu hạ anh blowjob một lần, tuy rằng kỹ thuật thật sự rất bình thường, nhưng…… Bắn vào trong miệng nó cũng coi như trong lòng có chút cân bằng đi.
Có điều, căn cứ vào biểu hiện tối hôm qua, Tần Phi có thể khẳng định, Giang Ninh thật sự điên rồi!