Giang Ninh đứng trước cửa phòng ngủ, hai con mắt Đại Xuân Tử như muốn dựng thẳng lên.
Ngày hôm qua Giang Ninh một thân tây trang màu đen đã thay đổi, hiện tại mặc trên người chỉ là bộ đồ phổ thông quần jean cùng áo thun trắng, chỉ cần cậu đi trên đường cái mặc bộ đồ tùy ý như thế này, sẽ khiến người khác nhìn ra cậu có khí chất minh tinh.
“Ối trời đất ơi! Mỹ nhân từ đâu bước tới nơi đây?” Đại Xuân Tử túm lấy cùi chỏ Tần Phi, “Anh đúng là không có suy nghĩ, tối hôm qua còn đẩy người ta rồi chạy biến đi, hóa ra là kim ốc tàng kiều nha!”
Không đề cập đến tối hôm qua đã là tốt rồi, nhắc lại chuyện tối đó, sắc mặt Tần Phi biến đen.
Giang Ninh chỉ nhàn nhạt liếc Đại Xuân Tử một chút, liền dời đi ánh mắt, đối với Tần Phi nói: “Sao anh không bắt máy?”
Từ lúc Giang Ninh trở về một khắc kia, trong lòng Tần Phi không thể nói ra được mình cao hứng như thế nào, vừa nghe Giang Ninh nói lời này, cũng rõ ràng trong cuộc gọi đó Giang Ninh có gọi đến, không nhịn được cảm thấy hài lòng lên. Nhưng trên mặt anh lại không dễ dàng hiện ra cảm xúc ấy, lười biếng nói: “Mới ngủ dậy.”
“Ừ.” Giang Ninh gật đầu, xoay người đi đến phòng bếp.
Con mắt Đại Xuân Tử nhìn theo Giang Ninh đi ra ngoài, Tần Phi một quyền quất tới, cảnh cáo nói: “Không cho phép nhìn loạn!”
“Chậc chậc chậc,” Đại Xuân Tử luôn mồm nói, “Thời điểm nào bắt đầu vậy? Sao chưa từng nghe anh nói qua? Bộ dáng không tồi nha, cao lớn lại trắng trẻo, là loại hình mà anh thích, có điều nhìn qua có chút lạnh lẽo, ây chà, không biết tư vị sẽ ra sao nhỉ? Sướng hay không sướng? Mọi người nói nếu làm với những mỹ nhân lạnh lùng tư vị sẽ rất đặc biệt đấy.”
Tần Phi ném cho cậu cái nhìn khinh thường: “Nói lung tung cái gì đấy, đi rửa miệng sạch sẽ đem lại đây!”
Đại Xuân Tử nhìn chằm chằm ánh mắt Tần Phi thay đổi: “Không thể nào? Thật đó hả?” Đại Xuân Tử lý giải được Tần Phi, muốn thay đổi một Tần Phi chỉ biết vui đùa một chút với những tiểu tình nhân là không dễ dàng gì, vừa nãy Đại Xuân Tử hỏi những câu nói kia, Tần Phi nhất định sẽ nói vài câu, chứ tuyệt đối không phải loại thái độ này.
Quả nhiên, sắc mặt Tần Phi có chút không được tự nhiên, buồn bực nhíu mày: “Cậu được rồi đó, sao hôm nay lại nhiều chuyện thế nhỉ?!”
Đại Xuân Tử bĩu môi nói: “Được rồi, tôi còn không biết tính anh sao, nếu như không phải như vậy, anh sẽ để cho y ở nhà dễ như thế à?”
Tần Phi trừng mắt: “Cậu không thấy phiền hả, hôm nay tới đây làm chi? Muốn lấy chìa khóa xe? Tôi để ở bên ngoài đó, mau chóng lấy đi và đem xe cút ngay cho tôi!”
“Xí, xem anh kìa, lòng dạ hẹp hòi, đã không cho tôi nhìn, tôi càng phải nhìn thêm vài lần, nhìn đến nỗi khiến anh phải đau lòng mới thôi.” Đại Xuân Tử một điểm không khách khí, hoàn toàn không có ý tứ đi, ánh mắt không ngừng nhìn ra bên ngoài.
Nếu như không phải phía sau vẫn còn đau đớn Tần Phi rất muốn đạp cậu bay ra ngoài.
Đại Xuân Tử đột nhiên thở dài, gãi đầu nói với Tần Phi: “Tôi có chuyện muốn nói với anh đây.”
“Có rắm mau thả.”
“Cái thái độ này…… Kỳ thật mấy ngày trước đã muốn nói với anh, nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội, tôi đây đã tìm ra được tình yêu của đời mình rồi.”
Tần Phi liếc mắt nhìn: “Đại ca, không phải cậu thường luôn nói chuyện yêu đương à, từ nhỏ đến lớn, cả trai cả gái không dưới một trăm đi.”
“Lần này là tình yêu chân thành!” Đại Xuân Tử rất nghiêm túc cường điệu.
Tần Phi khinh bỉ nói: “Dẹp đi, lần nào cậu chả nói đó là tình yêu chân thành?!”
Đại Xuân Tử đứng lên, cãi lại: “Ai thèm lừa anh, người này tôi phải tốn bao nhiêu công sức rất là khó khăn mới có được đoạn tình cảm này, người kia rất tốt lại đầy vẻ mị lực, lần sau tôi sẽ mang người đến cho anh xem.”
Tần Phi căn bản không coi chuyện này là to tát gì, thuận miệng nói: “Được thôi, cho cậu chút mặt mũi tôi sẽ gặp gỡ cậu ấy. Đúng rồi, cái tình yêu chân thành ấy, có phải là tình nhân tiểu bạch kiểm thích chơi còng SM không?”
“Anh nói thẳng ra là Bạch Băng luôn đi!” Đại Xuân Tử khinh thường nói, “Chia tay rồi, loại vịt con kia tôi cho ít tiền liền đuổi đi luôn.”
“Nhẹ nhàng như vậy sao?”
“Lúc đầu Bạch Băng cũng khóc sướt mướt, nói gì mà thích tôi này nọ, muốn sống chung với tôi, buồn cười, tôi mà sống với cậu ấy á? Sơ trung còn chưa tốt nghiệp, nhà thì ở vùng nông thôn Sơn Tây hay Sơn Đông gì đó, cũng không chịu nhìn lại điều kiện chính mình một chút, si tâm vọng tưởng, tôi chính là nhìn thấy dáng vẻ Bạch Băng cũng không tệ lắm, thân thể mềm mại, trên giường dâm đãng, chỉ chơi với cậu ấy mấy ngày, mà cậu ấy lại tưởng là thật.”
Tần Phi hừ cười một tiếng: “Cậu vẫn xem mình như một con thiên nga sao?”
“Đúng đó! Lão tử chính là thiên nga trắng chính tông, những con cóc ghẻ kia muốn ăn thịt thiên nga, nằm mơ……”
Đại Xuân Tử nói liên thanh, bỗng nhiên ánh mắt liếc tới chỗ cửa, nhất thời ngẩn ra, miễn cưỡng kiềm nén chính mình lại.
Không biết thời điểm nào Giang Ninh đã đứng ở ngoài cửa, trên mặt biểu tình lạnh như hàn băng, hai mắt lạnh giá nhìn hai người trong phòng, đặc biệt là nhìn về phía Đại Xuân Tử, hàn quang bên trong như có như không xem thường ra mặt.
Tần Phi trong lòng giật thót, anh nhớ tới anh trai Bạch Băng cùng Giang Ninh là bạn học, quan hệ cũng không tệ lắm, e rằng Giang Ninh không muốn nghe Đại Xuân Tử nói Bạch Băng là người không tốt đi.
Tần Phi đang muốn mở miệng nói sang đề tài khác, liền nhìn thấy Giang Ninh nhanh chân bước về phía trước, đặt nhiệt kế “Đo lượng nhiệt độ trong cơ thể” ngay đầu giường. Không dừng lại lâu, xoay người đi ra ngoài.
Đại Xuân Tử nhìn Giang Ninh sửng sốt nửa ngày mới nói: Ôi trời, tôi nói không phải chứ, anh là tìm được tiểu tình nhân trở về, hay là mời được bảo mẫu trở về?!”
Trong thâm tâm Tần Phi nói, tôi là mời thủ phạm cưỡng hiếp trở về.
“Được rồi, không có chuyện gì thì cút đi.” Tần Phi chẳng muốn ứng phó Đại Xuân Tử, trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.
Đại Xuân Tử léo nha léo nhéo làm phiền nửa ngày, lúc này mới nâng cái mông đi, dư quang chăm chú nhìn Giang Ninh đi ra bên ngoài, lại thấp giọng nói với Tần Phi: “Tiểu tử này khí thế rất lớn, anh cẩn thận đừng dưỡng tới dưỡng lui, kẻo dưỡng thành bạch nhãn lang đấy.”
Tần Phi “Ừ” một tiếng, không nhiều lời. Cho dù Giang Ninh là bạch nhãn lang, cũng là do anh nguyện ý bao dưỡng, còn người hiện tại căn bản không vui do được bao dưỡng đâu.
Đại Xuân Tử trước khi đi, miệng tiện hướng về phòng bếp nơi Giang Ninh đang đứng huýt sáo: “Làm món gì mà ngon thế? Vậy là tôi có phần cơm rồi.”
Đại Xuân Tử người này đúng là một người kỳ lạ, tuy rằng ba mẹ cậu đều là quan chức lớn, nhưng cậu một điểm dáng vẻ con ông cháu cha đều không có, cả ngày không làm việc đàng hoàng, còn đặc biệt nói nhiều, da mặt siêu dày, đem mặt mũi ba mẹ mình ném đi hết.
Mí mắt Giang Ninh không thèm nâng, lãnh đạm trả lời: “Không có chừa phần cho anh.”
Đại Xuân Tử mất mặt, ngượng ngùng cầm lấy chìa khóa xe rời đi.
Sau khi Đại Xuân Tử đi rồi, Giang Ninh đi vào phòng ngủ Tần Phi, nhìn thoáng qua người nằm trên giường, nói: “Tôi nấu mì xong rồi, đợi một lúc rồi hẵng ăn.”
Tần Phi nhíu mày nhìn cậu: “Cậu phải đi?”
Giang Ninh trầm mặt nói: “Ừ, có việc.”
Tần Phi liền ngồi dậy: “Nhưng tôi…… Tôi còn chưa hết bệnh mà!”
“Không phải anh có trợ lý giúp đỡ sinh hoạt à, tùy tiện tìm người tới chăm sóc cho anh là được.”
“Tôi chỉ muốn cậu!” Tần Phi không chút nghĩ ngợi thốt lên.
Lời này vừa nói ra, liền thấy trong mắt Giang Ninh có chút phức tạp, cậu lập tức quay đầu đi, lạnh nhạt nói: “Anh vẫn xem tôi là bảo mẫu.”
Vừa nãy Tần Phi không để ý lời nói thật lòng của mình, lúc này có điểm không nhịn được, dù sao người trước mắt này hôm qua đối với anh làm việc cầm thú, không thể nhanh như thế liền có hảo cảm được, hừ nhẹ nói: “Không phải vậy sao? Vậy chứ cậu nghĩ mình là gì? Lẽ nào tới nhà của tôi làm đại gia? Đừng quên, cậu vẫn còn có tội đấy, ngày nào đó tôi không còn hứng thú nữa, liền đem tất cả tội lỗi công bố với đại chúng.”
Giang Ninh lạnh lùng thốt: “Dù sao anh có quyền thế, tôi chỉ là bình dân bách tính bất cứ lúc nào cũng đều bị anh giết chết.”
Nếu đặt ở bối cảnh bình thường, Giang Ninh nói chuyện quái gở như thế, Tần Phi đã sớm nhảy dựng lên mắng người, thế nhưng ngày hôm nay anh có chút chột dạ, tên ngốc Đại Xuân Tử kia không biết giữ mồm giữ miệng vừa nãy mắng em trai bằng hữu Giang Ninh, tâm tình Giang Ninh lại kém như thế, hiển nhiên là đang tức giận.
Tần Phi ho nhẹ một tiếng: “Cái kia…… Đại Xuân Tử người nọ ngoài miệng không giữ cửa, cậu nghe được cái gì thì bỏ qua đi.”
Lời này vừa nói ra, Tần Phi cảm giác mình ăn nói đủ khép nép, anh có chút hối hận mơ hồ khi nói ra lời này, vì sao lão tử lại còn muốn để ý đến cảm thụ của Giang Ninh?
Nhưng Giang Ninh người ta không cảm kích, biểu hiện càng ngày càng lạnh lùng.
Giang Ninh nói: “Ở trong mắt các người, Bạch Băng không đáng một xu còn vội vàng đuổi nó đi, có thể các người không biết Bạch Băng vì cái gì biến thành bộ dáng này đi? Nó chưa từng đi học, đó là bởi vì ngay từ nhỏ nó không có mẹ, ba nó thay người khác gánh tội bị giam vào ngục, phán định tội chung thân vô thời hạn, Bạch Soái vừa đi học vừa phải chăm sóc nó, hai đứa sinh hoạt rất cực khổ anh căn bản không tưởng tượng nổi đâu. Bạch Băng cũng không phải trời sinh liền đồng ý để nam nhân chạm vào người, nó lúc mười ba tuổi khi đi ra ngoài thôn bị mấy tên tiểu tử trốn học lưu manh kéo vào trong ruộng chà đạp, từ đó về sau mới biến thành như vậy.”
“Bạch Soái, Bạch Soái, mẹ nó cậu chỉ biết đến Bạch Soái!” Tần Phi vừa nghe Giang Ninh nói lời này, hỏa khí lập tức bùng lên, quát, “Chà đạp? CMN cậu còn nói được câu chà đạp sao, vậy tối hôm qua không phải cậu cũng chà đạp tôi như thế? Giang Ninh, cậu dựa vào cái gì đưa bản mặt đó ra nhìn tôi? Lão tử đã làm gì có lỗi với cậu?!
Sắc mặt Giang Ninh khẽ thay đổi: “Tôi đối với anh không giống nhau…… Tôi đối với anh không phải là loại kia……”
“Loại kia là loại gì?!” Tần Phi ngồi ở bên giường ngửa đầu hỏi tới tấp.
Trong mắt Giang Ninh chợt lóe, liền nói: “Không có ý tứ bắt nạt.”
“Vậy ý cậu là sao? Chẳng lẽ bởi vì cậu ái mộ tôi, cho nên mới trói tôi lại rồi cưỡng hiếp?!”
“Tôi đã nói rồi, là anh uy hiếp tôi.”
Sắc mặt Tần Phi nhất thời thay đổi, vòng tới vòng lui, Giang Ninh còn không chịu ở ngoài miệng chịu thua.
Tần Phi vừa giận, tay cầm lấy gối bên người hướng Giang Ninh ném tới, vào lúc này anh cũng cố quên đi chỗ nào đó vẫn còn đau nhức, trước tiên cứ đánh Giang Ninh một trận cho hả dạ mới được.
Giang Ninh túm chặt lấy gối bay đến trước mặt mình, muốn ngăn lại Tần Phi, nhưng Tần Phi quyết tâm muốn đánh người, hai người giằng co qua lại, Giang Ninh liền đem Tần Phi ôm vào trong ngực.
Chờ Tần Phi ý thức được chính mình bị Giang Ninh ôm lấy, thân thể nhất thời cứng đờ, ngước mặt lên hướng về Giang Ninh nổi nóng, cũng không biết vì sao, khi nhìn vào đôi mắt Giang Ninh, hai gò má anh lại đỏ hồng lên.
Giang Ninh cúi đầu nhìn người trong ngực, sắc mặt tái nhợt nổi lên hồng hào, đôi mắt ngăm đen sáng như sao trời, hai cánh môi khẽ nhếch lấp lánh ánh sáng lộng lẫy.
Giang Ninh tâm thần hơi rung động, trong đầu trống rỗng, cúi đầu đem hai cánh môi kia ngậm trong miệng.
Hết chương 20