Lúc này đã là 11 giờ khuya, trường đại học X dần dần vắng lặng, mà mảnh rừng cây hẻo lánh này ngoại trừ mấy đôi tình nhân đang ngồi tâm tình, hầu như không còn ai.
Giang Ninh đi phía trước, Tần Phi đi theo sau.
Anh thấy ánh trăng xuyên thấu qua từng cành lá thưa thớt phủ xuống người Giang Ninh, đem dáng người cao lớn phủ thêm một lớp ánh sáng màu bạc. Cảnh tượng rất là yên tĩnh, cực kỳ giống như đêm trăng năm ấy, hai người ngồi xuống bồn hoa trong khu nhà chung cư yên lặng hút thuốc.
Đi vào khu rừng cây, Giang Ninh ngừng lại, cậu xoay người, tùy ý tựa người lên thân cây.
Tần Phi ở đối diện cậu tìm một thân cây khác, cũng tựa người lên thân cây, hai người đứng đối lập không ai nói gì, ai cũng không chủ động mở miệng.
Một lát sau, Giang Ninh đưa tay sờ vào trong túi áo, lấy ra một gói thuốc lá, vừa muốn rút ra một điếu, đột nhiên Tần Phi nói: “Nơi này không cho phép hút thuốc.”
Tay Giang Ninh ngừng lại, Tần Phi tiến lại gần, đoạt lấy gói thuốc trên tay cậu, “Cậu quên rồi sao? Đây là lời mà cậu đã nói.”
Giang Ninh cay đắng nghĩ, sao mình lại quên? Trước đây khi cùng Tần Phi bên nhau, hai người không ít lần đến chơi tại rừng cây nhỏ này, có vài lần Tần Phi muốn hút thuốc, đều bị cậu ngăn lại, không nghĩ tới thời gian lưu chuyển, cũng giờ này vào ngày này đã biến thành Tần Phi đến ngăn cậu lại.
Ngón tay Tần Phi vuốt nhẹ gói thuốc lá, giương mắt lên nhìn Giang Ninh, “So với lúc trước cậu nghiện thuốc lá nhiều hơn thì phải?”
“Hút thuốc lá có thể khiến người ta tạm thời quên đi rất nhiều chuyện.” Giang Ninh đem hai tay đặt vào trong túi quần, lạnh nhạt nói.
Tần Phi “Ừ” một tiếng, không phủ nhận, điểm ấy anh rất tán thành, ba năm qua, mình nghiện thuốc lá cũng tăng thêm mấy lần.
Lại một trận yên lặng, thật lâu sau, giọng Giang Ninh chậm rãi nói: “Không muốn hỏi tôi vì sao lại tiến vào bệnh viện tâm thần à?”
Tần Phi sửng sốt, có chút kinh ngạc nhìn Giang Ninh, anh không nghĩ tới Giang Ninh lại muốn cùng anh đàm luận đề tài này, anh còn cho rằng đây là đề tài cầm kỵ của Giang Ninh. Người yêu, tách ra rồi gặp lại, đều hi vọng so với đối phương trải qua cuộc sống càng tốt hơn, ai cũng không chịu chủ động nhìn lại vết sẹo của mình.
Lúc này trong lòng Tần Phi có loại tư vị không nói thành lời, anh linh cảm, nếu như Giang Ninh thật sự đem ba năm trải qua nói hết, như vậy mối quan hệ giữa anh cùng Giang Ninh sẽ trở lại điểm xuất phát, cái nguyên điểm này so với ba năm trước thì còn thân mật, nhưng càng tiến tới phía trước hai người dường như không còn liên quan nữa.
Khi Tần Phi còn đang rối rắm, lúc này, Giang Ninh xoay mặt qua, nhìn Tần Phi, cái nhìn này, khiến Tần Phi kinh ngạc đến ngây người, bởi vì trong ánh mắt này không hề có chút lạnh lẽo nào, chỉ toàn là nỗi bi thương.
Tâm Tần Phi trong nháy mắt mềm nhũn, người trước mắt là Giang Ninh, là Giang Ninh chính mình yêu nhất, là người mà anh đã nghĩ rằng suốt cả quãng đời còn lại sẽ đi cùng nhau.
Giang Ninh vẫn nhìn Tần Phi, âm thanh có chút thê lương nói: “Sau khi anh đi, tôi tìm không được anh, sau đó liền…… Tự tử.”
“Tự tử?!!!” Tần Phi trợn mắt không thể tin được, “Cậu nói cái gì?”
“Đúng, anh không nghe lầm đâu, là tự tử.” Giang Ninh bất đắc dĩ lộ ra nụ cười trắng bệch, “Khi tôi phát hiện anh đã đoạn tuyệt liên hệ với tất cả mọi người, tôi rất là thất vọng. Không biết vì điều gì, tôi không thể đi ra khỏi bóng tối, từ đó, thất vọng biến thành tuyệt vọng, tôi cảm thấy sống không còn gì để lưu luyến, còn không bằng cứ như vậy đi, thế là, vào một đêm nào đó tôi uống rượu rất nhiều, nằm trong bồn tắm, dùng dao cạo râu rạch nát động mạch trên cổ tay.”
Giang Ninh đã hoàn toàn trố mắt nhìn Tần Phi, anh mắt cực kỳ bình tĩnh: “Tần Phi, anh có biết khi mình chỉ cách tử vong có một bước thôi cảm giác sẽ như thế nào không?”
Tần Phi lắc đầu.
Giang Ninh nhắm hai mắt lại, nói chuyện cực kỳ thong thả: “Máu nhiễu từng giọt từng giọt từ trong thân thể chảy ra ngoài, như anh từ trong thân thể tôi chảy ra, tôi đã từng nghĩ, nếu như máu chảy cạn, tôi sẽ triệt để quên anh mãi mãi.”
“Tiểu Ninh……” Tần Phi không nhịn được kêu lên, anh đưa tay ra, kéo lấy cánh tay Giang Ninh, nhưng phát hiện tay của mình run rẩy không thể tự chủ được.
Giang Ninh cũng nhắm mắt lại, một giọt nước mắt trong suốt từ khóe mắt chảy xuống, cậu gian nan nói: “Nhưng mà, khi máu trong bồn tắm càng chảy càng nhiều, tôi lại phát hiện, cho dù có chảy hết máu, tôi vẫn…… Không thể quên được anh.”
Tần Phi không khống chế nữa, hai chân như nhũn ra, hướng về phía sau dựa vào, tựa người trên thân cây khô.
Anh nhìn thấy Giang Ninh đang khóc.
Khóc rất bi thương.
Giang Ninh nhắm hai mắt lại, nước mắt từ trong khóe mắt chảy xuống, được ánh trăng chiếu xuống bao bọc lấy nước mắt tỏa ra ánh hào quang màu bạc.
Rất lâu, rất lâu sau, hai người không ai nói gì.
Vào thời khắc này, không còn ai ngụy trang nữa, ai cũng không che giấu, mặc cho tâm tình cứ trút xuống hết.
Sao lại đi đến bước đường này? Tần Phi chỉ nghĩ tới một trăm loại phương pháp khi anh rời đi, nhưng anh vĩnh viễn không nghĩ tới Giang Ninh sẽ tuyệt vọng từ bỏ, một người nguyện ý vì báo thù mà bỏ ra mười mấy năm trời, như thế nào cùng đường mạt lộ mới nằm trong bồn tắm lớn rạch cổ tay?
“Sau đó, tôi nằm trong bồn tắm, bị ba tôi phát hiện, đem tôi đưa vào bệnh viện.” Lần thứ hai Giang Ninh mở miệng, “Rồi lại sau đó, ông bắt đầu mang tôi đi đến các bác sĩ chuyên khoa tâm lý, nhưng đều không hữu hiệu, bệnh tình càng ngày càng nghiêm trọng hơn, rất nhanh đã có chuẩn đoán tôi bệnh u buồn trầm cảm nặng. Vì không muốn thấy ba tôi ưu sầu, tôi quyết định đi đến bệnh viện tâm thần trị liệu. Trong những ngày tháng ở tại bệnh viện, nhìn đủ kiểu người điên điên khùng khùng, tôi liền tỉnh ngộ lại, nếu như tôi biến thành dáng vẻ kia, sao có thể chờ anh trở về? Lúc không điên anh đã không cần tôi, nếu như tôi điên rồi, anh lại càng không cần tôi nữa.”
“Tôi, tôi……” Tần Phi há miệng, nhưng không cách nào nói tiếp được, anh muốn nói cho Giang Ninh biết, chính mình muốn cậu, vẫn luôn muốn cậu, nhưng anh không nói ra được, bởi vì Giang Ninh nói đúng, lúc Giang Ninh hạ cái tôi xuống dùng phương thức nguyên thủy nhất muốn ở bên cạnh anh, nhưng anh lại hốt hoảng bỏ chạy, bỏ lại cậu, bỏ lại một mình cậu chịu đựng thống khổ.
Tần Phi, mày quá độc ác.
Giang Ninh chậm rãi ngẩng đầu lên, xuyên thấu qua lá cây lác đác nhìn lên vầng trăng sáng, thật lâu không nói gì.
Tần Phi hít thật sâu một hơi, lúc này mới để cho tâm tình chính mình hơi bình phục lại.
Thật lâu sau, Giang Ninh xoay mặt qua, nhìn chằm chằm Tần Phi: “Khi còn nhỏ thầy cô đã nói với tôi, có làm sai chuyện gì cũng không quan trọng, chỉ cần nghiêm túc nhận sai vẫn là con ngoan trò giỏi, tôi biết tôi sai rồi, tôi muốn sửa lỗi, nhưng sao anh lại không cho tôi một cơ hội chứ? Tần Phi, anh biết không, khi tôi trở về thấy anh ở quán bar nói cười với bartender, nhìn con nhỏ kia dính lấy người anh cọ tới cọ lui, anh có biết trong lòng tôi nó khó chịu thế nào không, anh đối với người xa lạ đều có thể mỉm cười, nhưng khi đối mặt với tôi thì lại lạnh lùng, tuyệt tình đến tàn nhẫn, tôi thì không muốn gì nhiều, chỉ muốn anh cho tôi thêm một cơ hội, tôi sẽ làm cho anh xem!”
Tần Phi nhíu mày thật chặt, môi không ngừng run rẩy, nhưng nói không nên lời.
Giang Ninh thở dài nặng nề: “Những ngày tôi ở trong bệnh viện tâm thần, đã thấy rất nhiều người điên loạn, ngược lại tôi luôn tỉnh táo, cũng chân chính suy nghĩ lại. Tôi nghĩ tới lúc mình nằm trong bồn tắm tự tử, cảm giác lúc đó khá là sợ, tôi suy nghĩ tới, nếu như mình thật sự chết đi, tiếc nuối trong tôi lớn nhất đó chính là không đứng ngay trước mặt anh nói một tiếng xin lỗi.”
Nói tới đây, Giang Ninh đứng thẳng người, sửa sang lại quần áo, sau đó vẻ mặt rất nghiêm túc nói: “Xin lỗi.”
Giang Ninh nói xong ba chữ này, ánh mắt chờ mong nhìn Tần Phi.
Tần Phi hiểu rõ, Giang Ninh đang chờ anh bày tỏ thái độ.
Nếu như anh gật đầu đồng ý, như vậy giữa hai người sẽ trở về lại giống như ba năm trước còn yêu đương.
Nếu như anh không chấp nhận lời xin lỗi của Giang Ninh, như vậy giữa hai người, trở lại điểm ban đầu coi như không quen biết.
Là tới gần một bước, hay nên triệt để kết thúc, chờ đợi Tần Phi đưa ra quyết định.
Giang Ninh yên lặng chờ, đợi thật lâu thật lâu sau, chỉ thấy Tần Phi đứng ở nơi đó không nói câu nào.
Trong mắt cậu dần dần trở nên thất vọng, lại qua thêm một chút nữa, Tần Phi vẫn không lên tiếng.
Giang Ninh không khỏi tự giễu cười lạnh một tiếng: “Tôi đã hiểu.” Cậu xoay người, hướng rừng cây nhỏ đi ra ngoài.
Chung quy, vẫn không có cách nào cứu vãn……
Tâm Giang Ninh chưa từng thấy khó chịu như thế này, đột nhiên bên trong cánh rừng này nhiệt độ giảm thấp xuống, thấp đến mức cậu không thể thở nổi, thấp đến mức cậu nghĩ mình phải nhanh chóng rời đi nơi này!
Giang Ninh càng chạy càng nhanh, có loại tâm tình không cách nào khống chế đang tàn phá trong đầu cậu, cậu bắt đầu sợ hãi nếu như mình không nhanh chóng rời đi nơi này, e rằng mình sẽ quay trở lại bóp chặt lấy cổ Tần Phi, bóp cho đến chết, nếu đã không chiếm được, còn không bằng chết cùng nhau đi!
Giang Ninh cảm thấy chính mình đã đến điểm giới hạn, tựa như cưỡi ngựa đứng trên vách đá cheo leo, tiến lên một bước là vực sâu vạn trượng, lui về sau một bước…… Đáng tiếc, cậu không còn cơ hội lui về sau nữa, Tần Phi không cho cậu thêm cơ hội nào!
Ngay khi Giang Ninh muốn bước chân chạy đi, chạy ra khỏi cánh rừng gây nghẹt thở này, cậu nghe được tiếng bước chân Tần Phi!
Giang Ninh theo bản năng dừng lại, quay đầu nhìn về phía sau.
“Bốp!” Một cú đấm thật mạnh đánh vào trên mặt cậu, mắt cậu trong nháy mắt nổi lên từng con đom đóm liền ngã về sau, ngồi ở trước thân cây.
Cậu nhìn thấy Tần Phi nhào tới, hầu như là cưỡi trên người cậu, vung nắm đấm hướng về cậu đánh xuống, một cú tiếp một cú, đánh đến nỗi máu mũi chảy ra ồ ạt.
Giang Ninh không đánh trả, mở đôi tay mặc sức để Tần Phi đánh lên người mình, chỉ rầu rĩ hừ lên hai tiếng, cắn răng nhẫn nhịn cơn đau.
Tần Phi đánh hơn mười mấy cú, càng đánh càng ghiền, lúc này mới dừng lại.
Tần Phi dừng lại, tập trung nhìn kỹ, trước mắt Giang Ninh đẹp trai đã biến dạng thành đầu heo.
Giang đầu heo mí mắt phù thũng, thế nhưng cặp mắt óng ánh ở dưới mí mắt lóe lên từng tia sáng, đó là ánh sáng đong đầy niềm vui.
“Tần Phi……” Giang Ninh tiếng được tiếng mất, ôm chặt lấy eo Tần Phi, vươn người tới môi Tần Phi, hôn lên!
Hai mắt Tần Phi ướt đẫm, nâng mặt Giang Ninh lên, cắn vào môi Giang Ninh.