Sổ Tay Tra Thụ Tìm Đường Chết

Chương 16: Chương 16: Tìm đường chết (1)




Tần Phi giờ phút này, chỉ có thể dùng bốn chữ hình dung —— tức muốn hộc máu, hận không thể băm vằm Giang Ninh thành tám mảnh mới có thể hả giận.

Mà Giang Ninh lại là dây dẫn lửa, đang ngồi ở trong xe, mặt không biến sắc nhìn anh, vẫn là vẻ mặt lãnh đạm, hoàn toàn không có ý định quay cửa kính xe xuống.

Tần Phi vừa nhìn thấy bộ dáng này của cậu, hỏa khí càng tăng cao, anh hung hăng đá lên cửa xe Giang Ninh, đạp liên tiếp vài cái, đá cửa xe to thành lỗ hỏng lớn.

“Giang Ninh, cậu đừng có mà giả chết, mau bò ra đây gặp lão tử! Ngày hôm nay lão tử phải chịch chết cậu, nếu không tôi đây không phải họ Tần.”

Giang Ninh thờ ơ như cũ, giống như đang xem thử giữa anh cùng xe mình ai sẽ trụ đến cuối cùng.

Tần Phi như con trâu đực bị dẫm phải đuôi, lại đá lên cửa xe cuồng gõ lên mặt kính, trong miệng ô ngôn uế ngữ không ngừng mắng xối xả.

“ĐM trước mặt lão tử giả vờ thanh cao, quay sang lão hồ ly Thẩm Trung Hoa lại là bộ dáng dâm đãng thiếu chịch đúng không?!”

“Lão tử đã nhìn lầm cậu rồi, còn tưởng rằng cậu khác xa so với đám MB kia, suy nghĩ cả nửa ngày cậu so với đám thiếu niên chỉ biết bán mông mình cũng chả tốt đẹp gì, các người đều là kẻ giống nhau.”

“Còn cả ông già nhà cậu tham tiện nghi kia, vì chuyện làm ăn của mình lại đem con mình bán cho lão sắc lang họ Thẩm kia, thế nào, cậu bán mông mình bao nhiêu tiền?!”

Tần Phi đang nổi nóng hoàn toàn không ý thức được, chính mình mắng Giang Ninh càng ngày càng quá đáng, thậm chí vượt xa điểm mấu chốt.

Điều này cũng khó trách, anh tức giận đã lâu khiến mất đi lý trí rồi.

Từ khi biết đến Giang Ninh, anh cảm thấy Giang Ninh so với những người khác hoàn toàn không giống nhau, bất kể là vẻ ngoài hoàn mỹ, hay tính cách có chút lạnh lùng, Tần Phi chưa bao giờ gặp được người dạng này, đối với anh đây là loại hình có sức hấp dẫn trí mạng.

Cho dù việc theo đuổi Giang Ninh có bao nhiêu gian nan hiểm trở, nhưng cái gì càng không chiếm lấy được, nó lại càng quý giá, anh càng ngày càng muốn có được Giang Ninh, nghĩ đến điều này càng khiến anh như muốn nhập tâm ma.

Lần trước hai người hẹn hò cùng nhau ăn mì, trong bầu không khí hòa hợp, khiến trong lòng Tần Phi mừng rỡ, luôn cảm thấy quan hệ hai người có tiến triển. Ai ngờ Giang Ninh đột nhiên mất tích hơn một tuần lễ, khiến anh hoài nghi Giang Ninh trốn tránh mình, nhưng mặc dù trốn tránh như thế nào, càng tránh càng nói rõ trong lòng Giang Ninh có cảm giác với anh.

Anh còn vì chuyện này mà đắc ý, lại đột nhiên nhìn thấy Giang Ninh cùng lão hồ ly Thẩm Trung Hoa cấu kết làm bậy!

Đây như đòn cảnh cáo trí mạng, không khác gì ông chồng tận mắt nhìn thấy vợ mình cắm sừng tổ bố lên đầu!

Tần đại thiếu lòng kiêu ngạo cao hơn trời sao lại không tức giận, sao lại không nổi giận cho được?

Tần Phi mặc kệ mình mắng ra sao, đá cửa xe như thế nào, Giang Ninh vẫn ngồi ở trong xe, xuyên thấu qua cửa sổ xe, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chặp Giang Ninh.

Chỉ là Tần Phi đang nổi giận không phát hiện ra, Giang Ninh nắm hai tay thật chặt, môi khẽ run lên, trong mắt phức tạp, như đang có gút mắc tư tưởng mãnh liệt nào đó.

Tần Phi nhìn thấy Giang Ninh không chịu mở cửa xe, anh nhìn chung quanh một chút, chạy về đến xe của mình, mở ra cốp xe tìm kiếm mấy lần, cầm lấy một thùng dụng cụ mở chốt xe.

Từ trong thùng dụng cụ anh lấy được một cái cờ lê kim loại thật lớn, trở về trước xe Giang Ninh, theo phương hướng thủy tinh, dùng sức nện xuống.

Chỉ nện hai lần, cửa thủy tinh liền vỡ nát, thủy tinh sắc bén rơi xuống trên đùi Giang Ninh, có mấy mảnh còn hạ xuống trên mặt Giang Ninh, xẹt qua gò má chảy ra mấy giọt máu tươi.

Tần Phi ném cờ lê xuống, luồn vào trong cửa sổ xe, ấn mở cửa xe ra, đôi tay chế trụ cổ Giang Ninh, như muốn ngắt yết hầu Giang Ninh.

Động tác trong lúc đó, tay Tần Phi cũng bị mảnh thủy tinh cứa qua, máu tươi đỏ thẫm nhuộm lên trên áo anh, nhưng anh không rảnh bận tâm về điều đó, như mù quáng, có ý định muốn bóp chết Giang Ninh.

“Đệt cả tổ tông nhà cậu Giang Ninh, CMN cậu là đồ không biết điều, lão tử móc tim móc phổi dâng cho cậu, cậu lại đi ra ngoài tìm lão nam nhân cầu chịch, ngày hôm nay tôi phải chịch chết cậu, để cậu không đi ra ngoài tìm kiếm nam nhân!”

Giang Ninh vẫn ngồi nơi đó bất động, cuối cùng cũng nhấc lên cánh tay, tóm chặt hai tay Tần Phi.

Vừa nãy Tần Phi ở bên ngoài nổi nóng, lại đá đá đập đập, phí đi rất nhiều sức lực, Giang Ninh chỉ cần dùng sức một chút, liền kéo tay Tần Phi ra.

“Đừng nghịch.” Giang Ninh ngữ khí lãnh đạm.

Tần Phi không phải dạng người dễ dàng nguôi giận! Huống hồ anh tức đến mức độ này, Giang Ninh còn làm bộ dáng bình thản vân đạm phong khinh, tiểu tử này cho rằng mình là ai?!

Tần Phi dưới cơn nóng giận, kéo Giang Ninh ra khỏi xe, kéo cà vạt Giang Ninh, vung nắm đấm lên muốn đánh.

Giang Ninh lại không trốn, trúng một quyền của Tần Phi, mày từ từ nhíu lại, môi căng thẳng nói: “Tần Phi, tôi đã cho anh cơ hội, là chính anh tự đi tìm chết!”

“Thả cái rắm í! Lão tử cho cậu cơ hội, trước tiên tôi đem cậu đánh gần chết, sau đó hung hăng chịch cậu, không đem cậu chịch đến kêu cha gọi mẹ, làm cho đến một tháng sau không xuống giường được!!!”

Tần Phi gào lên, lần thứ hai hướng về Tần Phi vung nắm đấm.

Lần này Giang Ninh không nhịn nữa, thân mình cậu lách qua một bên, tránh thoát cú đấm này, cũng vung quyền hướng Tần Phi đánh tới.

Hai người lao vào đánh nhau, nắm đấm không nhẹ không nặng rơi vào trên người đối phương.

Tần Phi vốn đánh không lại Giang Ninh, từ từ rơi xuống thế hạ phong, thế nhưng miệng anh không nhàn rỗi, ô ngôn uế ngữ mắng đến long trời lở đất, câu nói có tần suất xuất hiện nhiều nhất chính là “Chịch chết cậu”.

Giang Ninh thiếu kiên nhẫn không muốn nghe Tần Phi chửi, chế trụ cổ tay Tần Phi ra phía sau, lạnh lùng thốt: “Tần Phi, anh hạ cái tôi xuống, ngày ngày theo đuổi tôi, chỉ vì muốn tôi lên giường với anh?”

Tiếng nói cậu lạnh lẽo không hề có nhiệt độ, hơn nữa trong giọng nói còn mang theo chút mỉa mai.

Tần Phi bị hạn chế khí lực giờ khắc này đã tiêu hơn một nửa, há miệng lớn thở gấp. Lời Giang Ninh vọt vào trong tai, cũng làm cho đầu óc anh ít nhiều lấy lại được bình tĩnh một chút.

Giang Ninh lôi cánh tay Tần Phi, đem người đặt trên thân xe BMW, chậm rãi nheo đôi mắt lại nhìn Tần Phi. Ánh mắt cậu từ từ sắc bén lên, từ trên xuống dưới, nhìn chằm chặp Tần Phi.

Tần Phi thở ra hơi, đối đầu ánh mắt Giang Ninh, hất cằm lên cũng nở nụ cười mỉa mai: “Thế nào? Cậu tưởng mình đáng giá được mấy đồng? Trước đây là do ánh mắt tôi mù, đánh giá cậu quá cao, còn tưởng cậu cao quý lãnh diễm đến mức nào, hóa ra còn để cho tên lợn béo Thẩm Trung Hoa ở trên thân thể cậu sờ tùy tiện! Nói đi, vì công ty của ba cậu, cậu cùng Thẩm Trung Hoa qua đêm mấy lần?! Bụng ông ta toàn là mỡ, cậu không cảm thấy ghê tởm à?”

“Anh là người không thể nói lý!” Giang Ninh nhíu mày nói.

Tần Phi quát: “Mắt tôi mù rồi mới tốn nhiều thời gian theo đuổi cậu, căn bản cậu không xứng!”

Hai chữ “Không xứng” vừa thốt ra khỏi miệng, khiến hai người sững sờ.

Tần Phi là tức giận, anh tức giận khi Giang Ninh bị lão sắc lang sờ soạng eo cũng không dám phản kháng, anh tức giận khi Giang Ninh đối với người khác luôn nở nụ cười còn khi đối mặt với anh vĩnh viễn luôn lạnh lùng, anh tức giận Giang Ninh không cùng anh giải thích đối với anh luôn tỏ ra lãnh đạm.

Dưới cơn tức giận như thế anh liền lỡ buột miệng nói ra.

Không xứng……

Giang Ninh cười lạnh nói: “Tôi chỉ là dân thấp cổ bé họng, đương nhiên làm sao xứng với Tần đại thiếu cao quý, các người đều là những người có tiền có quyền, không phải chỉ cần tùy tiện nói một câu là có thể quyết định sinh tử của người khác à?! Không phải các người thấy chết không cứu sao?! Không phải các người trơ mắt đổi trắng thay đen à?! Quyền quyết định vĩnh viễn nằm trong tay các người, không phải sao?!”

Tần Phi không nghĩ tới câu nói này sẽ khiến Giang Ninh phản ứng lớn đến thế, anh há miệng, nhưng không nói lời nào.

Giang Ninh nghĩ tới sự tình khiến cậu xúc động phẫn nộ, thân thể có chút run rẩy, hai mắt càng ngày càng đen tối.

Thanh âm cậu bất bình: “Tần Phi, anh đã chơi qua bao nhiêu người? Trai, gái, chỉ cần là anh coi trọng sẽ không chừa thủ đoạn theo đuổi cho đến khi tóm gọn trong tay, đem người kéo lên giường làm mấy lần, khi đã chán liền cho ít tiền đuổi đi. Này còn không phải là kẻ có tiền thích chơi đùa sao? Các người căn bản không để ý đến sống chết của người khác, chỉ cần mình thoải mái, có lợi, những người khác có sống hay chết cứ mặc kệ, cho dù người khác quỳ trên mặt đất cầu xin anh, anh sẽ lạnh lùng không thèm nhìn tới, còn nói một câu: Tôi có chuyện quan trọng! Ha, chuyện sinh tử của người bình thường trong mắt các người đều không quan trọng, còn không bằng các người ăn một bữa sinh nhật đi!”

Giang Ninh thật sự kích động, khóe miệng cậu nhếch lên, lộ ra nụ cười mỉm đáng sợ, cậu tiến lên trước, nhìn chằm chằm đôi mắt Tần Phi.

Tần Phi trong lòng trầm xuống, lúc này anh đã hoàn toàn khôi phục lý trí, khi Giang Ninh nói những câu này dáng vẻ như biến thành người khác, người này trong giây lát trở nên đặc biệt cường đại, nội tâm có vô vàn cảm xúc, những cảm xúc này có thể biến người thành ma quỷ. Tần Phi giờ khắc này cảm thấy, Giang Ninh mới thật sự chính là Giang Ninh.

Giang Ninh lần thứ hai cười lạnh: “Không phải anh muốn chịch chết tôi à? Để tôi thử xem đến cùng là ai chịch ai.”

Nói xong, sắc mặt cậu bỗng nhiên biến đổi, dùng sức tóm lấy Tần Phi, mở cửa xe, đem Tần Phi nhét vào trong xe.

Tần Phi ra sức giãy dụa, quay về Giang Ninh đấm đá liên tục. Nhưng Giang Ninh có thể lực, sức mạnh cao hơn anh, chỉ sau mấy hiệp, Tần Phi lại bị chế trụ.

Giang Ninh đè lại Tần Phi, một tay cởi xuống cà vạt méo xộc xệch của mình, đem hai tay Tần Phi bẻ quặp về phía sau, cầm lấy cà vạt trói chặt hai tay anh.

Tần Phi mắng to: “Cậu làm gì thế? Giang Ninh, cậu điên rồi sao, mau thả lão tử ra!”

Giang Ninh hoàn toàn không để ý, đem đôi tay trói chặt đè ép xuống ghế dựa, sau đó ấn nút đẩy ghế dựa xuống, thuận thế đặt Tần Phi dưới thân.

Hai tay Tần Phi bị trói buộc trên đầu, không biết Giang Ninh dùng phương pháp gì, anh càng muốn tránh thoát thì cà vạt càng thít chặt.

Giang Ninh cúi đầu, nhìn nam nhân dưới thân.

Bởi vì đang phẫn nộ, sắc mặt Tần Phi đỏ chót, đặc biệt là hai gò má, đỏ đến mức như muốn xuất huyết, áo anh đã sớm nhăn nhúm không thể tả, cổ áo sơ mi màu hồng nhạt mở ra, lộ ra da thịt trắng bóng, hai tay bị trói lại làm xương quai xanh hiện ra hình ảnh hoàn mỹ không thể tả. Hầu kết bất an lăn lên xuống nói cho Giang Ninh biết, nam nhân dưới thân ngạo khí ngút trời này, đang cực kỳ căng thẳng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.