Úy Ương treo xong quần áo đã thấy Đồng Đồng lăn qua lăn lại giống con nhộng, đầu tóc rối tung, chiếc váy công chúa tốc lên tận lưng, lộ ra quần lót hoạt hình đáng yêu và hai cái chân trắng trắng mềm mềm.
Bụng dưới anh bỗng nhiên căng thẳng, quay mặt đi không dám nhìn nữa. Năm mười ba tuổi anh đã mơ thấy mộng xuân, mà đối tượng trong mộng lại là...anh liền không dám cùng Đồng Đồng thân mật quá mức.
Sợ rằng không nhịn được sẽ làm tổn thương cô. Con trai tuổi này tinh lực dồi dào, rất khó khống chế được phương diện tình dục.
“Anh Úy Ương?” Đồng Đồng lăn vài vòng nữa mới phát hiện Úy Ương đang đứng không xa quay mặt vào tường, gương mặt thấy chết không sờn, nhất thời Đồng Đồng trở nên mơ hồ, đó là cái biểu tình gì? Sao có cảm giác mình giống như yêu quái, một giây kế tiếp sẽ ăn anh...
Úy Ương lấy lại tinh thần: “...Ừ?”
“Anh sao vậy, cảm thấy khó chịu sao?” Đạp lên chiếc giường lớn, Đồng Đồng lắc lư đi đến trước mặt Úy Ương, lo lắng sờ trán của anh, lại còn đưa tay sờ trán bản thân, nói thầm: “Không có nóng mà...”
“Anh không sao.” Anh cầm cái tay mũm mĩm xuống, ôm lấy cô nói: “Tắm rửa thay quần áo trước rồi mới ăn tối được không?”
Đồng Đồng chớp chớp mắt: “Anh không đi huấn luyện hả?”
“Hôm nay tới trước, sáng ngày mai mới đi.” Anh vừa nói vừa bế cô lên giường, chờ cô đứng vững mới kéo khóa, cởi chiếc vày hồng nhạt ra, trên người Đồng Đồng chỉ còn một cái quần lót dâu tây tơ sợi tổng hợp.
Cô nhu thuận vịn vai Úy Ương, nhấc chân cho anh cởi đồ, đem sự xấu hổ vứt ra sau đầu...
Ngực quá nhỏ, mông không đủ cong, chỉ có gương mặt dễ nhìn...Cũng không biết anh Úy Ương có hứng thú hay không...Ôi chao, cô vừa nhìn thấy cái gì?
Đôi mắt chớp chớp liên tục như đang xác định bản thân có nhìn lầm hay không, nơi đó của anh Úy Ương...có phản ứng?!
Đồng Đồng giờ mới xấu hổ, nhưng cũng có chút kích động và hưng phấn, mong muốn thân mật cùng anh Úy Ương đã có từ lâu, chỉ là thân thể này quá nhỏ, cô không muốn Úy Ương trở thành biến thái...Nhưng mà thấy anh có phản ứng, cô thực sự vui vẻ nha!
Đồng Đồng nhào vào trong lòng Úy Ương, thân thể trắng mịn mềm mại khiến Úy Ương không khống chế được mà vuốt ve.
Đồng Đồng bị cái vuốt ve nhẹ tựa lông hồng làm giật mình, dựa vào vai anh nĩu nịu gọi anh Úy Ương, len lén mở cúc áo quân trang, đem khuôn mặt dán vào ngực anh.
Xương quai xanh của Úy Ương rất đẹp, tuy rằng vóc người cao gầy nhưng cơ bắp trên người khá rắn chắc, tất cả là do việc tập luyện đem lại.
Đôi tay Đồng Đồng cách một lớp quân trang mỏng sờ vào người anh, chỉ cảm thấy bên dưới đôi tay mềm mại là cơ bắp rắn chắc, ẩn chứa sức mạnh của đàn ông. “Thơm quá...người anh thơm quá.” Cô say mê ngửi tới ngửi lui nơi cổ anh, chẳng khác gì một chú chó nhỏ.
Úy Ương không khống chế được mà run lên, ôm Đồng Đồng không ngừng thở dốc, vì sợ bản thân sẽ đè cô ra làm ra chuyện đáng sợ, nên vội vàng đẩy Đồng Đồng ra, hai tay kẹp nách cô nói: “Đi tắm.”
Cố gắng để cô tách ra khỏi nơi nào đó đang nhô ra, miễn cho cô hỏi cái gì không nên hỏi.
Lý trí Úy Ương nói cho anh biết phải nhẫn, nhưng tình cảm và cơ thể lại không ngừng kích động muốn anh hưởng dụng bé con đáng yêu này: Cô là của anh, vừa sinh ra đã thuộc về anh, nếu là của anh, sớm muộn gì cũng sẽ ở cạnh nhau cả đời, vậy thì anh nếm thử trước một chút cũng không sao phải không? Tuy nghĩ vậy nhưng anh không dám động thủ. Nếu như thật sự nếm thử, anh tuyệt đối không thể dừng lại.
Thử độ ấm của nước, sau đó đặt Đồng Đồng vào bồn tắm, bàn tay to mang theo vết chai mơn trớn từng tấc da thịt non nớt, Đồng Đồng sợ ngứa, bị anh làm cho cười khanh khách.
Úy Ương cởi áo khoác, bên trong quân trang là áo sơ mi trắng, rõ ràng chỉ là kiểu dáng thông thường nhưng mặc trên người anh lại mang khí chất khác lạ.
Đồng Đồng thiếu chút nữa nhìn đến ngây người. Úy Ương nhân tiện cởi luôn vài cúc áo phía trên, lồng ngực tinh tráng nhưng khá trắng trẻo hơi lộ ra.
Đồng Đồng vừa nhìn đã liên tưởng đến bạch ngọc, lộ ra dưới áo sơ mi, quả thực làm cho người ta điên cuồng nuốt nước miếng.
Thảm rồi...cô còn nhỏ đã biến thành sắc nữ... “Anh Úy Ương...” Cái miệng nhỏ nhắn thì thào gọi tên anh, đôi tay đã sớm suôn sẻ sờ lên lồng ngực đẹp đẽ đó.
Úy Ương bị cái tay nhỏ bé ấm áp chạm vào thì run lên, muốn đẩy ra nhưng lại luyến tiếc, lưu luyến độ ấm tốt đẹp của cô, nên để cho hai tay Đồng Đồng tùy ý luồn vào áo sơ mi tìm tòi khắp nơi, khiến cho cả hai người đều ướt nhẹp.
Đôi tay nhỏ bé vừa mềm vừa ấm sờ loạn lung tung, thi thoảng sẽ chạm phải hai hạt đậu đỏ trước ngực, mỗi lần chạm đến Úy Ương đều thở dốc theo bản năng vì kinh ngạc.
Đồng Đồng chú ý được, thế là cố ý vừa sờ vừa bóp nhẹ, làm cho cả người thiếu niên cao lớn tuấn mỹ run run, chỉ kém trực tiếp mềm nhũn ra.
Trắng quá đi, thật muốn hôn một cái...Đồng Đồng si mê nhìn chằm chằm vào ngực Úy Ương, liếm môi nói: “Anh Úy Ương thật đẹp...”
Lầm bầm xong thì không kìm được mà hôn lên môi anh, khoảnh khắc đôi môi non nớt cùng đôi môi mỏng tiếp xúc, Úy Ương triệt để mất khống chế.
Trong nháy mắt đảo khách thành chủ, anh cuốn lấy đầu lưỡi Đồng Đồng, lướt qua hàm răng rồi lại gặm cắn môi cô, một lần lại một lần, cho đến khi cái miệng nhỏ nhắn sưng lên vẫn không chịu buông ra, hai bàn tay to cũng kìm lòng không đậu vuốt ve cơ thể non nớt, may là anh vẫn tồn tại một tia lý trí cuối cùng, không có làm ra chuyện cầm thú.
Đồng Đồng bị hôn đến mức chẳng biết trời đất ra sao, đôi mắt lộ ra ánh nhìn kiều mỵ, hoàn toàn không phải là ánh mắt mà trẻ con có thể có.
Úy Ương thở dốc buông cô ra, lùi về sau vài bước, nhắm mắt cố sức lắc đầu, chỉ cảm thấy phía dưới giống như sắp nổ tung, không dám nhìn Đồng Đồng thêm nữa, chỉ sợ giây tiếp theo sẽ không khống chế được.
Đang mơ màng hưởng thụ loại thân thiết này, đột nhiên bị buông ra khiến Đồng Đồng thất thần một giây, chu môi làm nũng nhìn về phía Úy Ương đang cách xa hai thước (2m), yếu ớt kêu: “Anh Úy Ương...” Tại sao lại đứng xa cô như thế? Chẳng khác gì trên người cô có bệnh dịch...Thật đáng ghét!
Thân thể nhỏ bé không một mảnh vải ra khỏi bồn tắm đến chỗ Úy Ương, Úy Ương hoảng hốt lùi về bức tường, nhìn Đồng Đồng như nhìn hồng thủy mãnh thú*, lắp bắp nói: “Đừng, đừng đến đây! Ngoan, đừng đến đây, đừng có đến đây...” Giọng nói khàn khàn kì lạ.
*Hồng thủy mãnh thú: nước lũ và thú dữ, ý chỉ tai họa to lớn.
Đồng Đồng mất hứng, càng muốn đến gần: “Vì cái gì? Anh không thích em sao?”
“Tất nhiên không phải...” Úy Ương không ngừng than khổ, cô nhóc ngốc nghếch này, không cho anh sống dễ chịu sao? “Anh thích em nhất...” Thích nhất, thích nhất, thích cô nhất.
Nghe được lời này, Đồng Đồng bất động tại chỗ, hai mắt không chớp nhìn chằm chằm Úy Ương: “Anh Úy Ương, anh khó chịu hả?”
Úy Ương: “...”
Qua vài giây sau, anh miễn cưỡng hạ gục cảm giác xao động bên dưới, đi tới ôm cô trở về bồn tắm, không dám làm chậm nữa mà nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, dùng khăn tắm lớn quấn quanh người cô rồi bế ra ngoài, cố nén dục vọng mặc áo ngủ cùng quần lót cho cô mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Công việc này không phải cho người làm! Làm vài lần nữa thì anh triệt để xong rồi!
Tác giả: TAT cảm thấy nên giữ nguyên đạo đức cho nam thần~